Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 15
Ngoài trời, cơn mưa đang có dấu hiệu sắp tạnh, vốn là trời đang mưa như trút nước thì nay đã nhỏ dần, trận mưa này đến nhanh đi cũng nhanh đến bất ngờ.
Võ Tự Minh ngồi thẳng người, ánh mắt tập trung đối mặt với Phạm Đình Vỹ, một bộ dáng nghiêm túc như sắp nói ra chuyện quan trọng trong đời.
Đây là vấn đề mà hắn nên sớm phải đối mặt.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã và đang lẩn tránh hai người Phạm Đình Vỹ và Đan Thy.
Nói là không quan tâm nhưng bản năng của hắn đã đưa ra những quyết định có thể hạn chế đến mức thấp nhất việc phải gặp mặt hai người.
Hắn xem bản thân là người ngoài cuộc, không có bất kỳ liên quan gì, nhưng ngay từ đầu hắn đã không phải.
Nếu không giải quyết tận gốc thì tình trạng này sẽ cứ tiếp diễn mãi dù là ai cũng không vui vẻ.
Quan niệm của hắn là tránh xa rắc rối nhưng rắc rối đã tìm đến cửa thì cần phải nghĩ biện pháp giải quyết.
Khi đã hoàn toàn hiểu được tính cách của những người có tên trong thế giới này, Võ Tự Minh nhận định Đỗ Tuấn Kiệt là người tốt, nên hắn mới ủng hộ mối quan hệ giữa Đỗ Tuấn Kiệt và Võ Tự Đức.
Và Phạm Đình Vỹ cũng như thế, cũng là một người tốt, mặc dù thuộc tính của anh có chút đặc biệt.
Quan điểm sống của Võ Tự Minh là dĩ hoà vi quý, dù không đến mức thân thiết nhưng hắn vẫn muốn duy trì hòa khí với những người mà hắn quen biết, kết giao với những người tốt, làm những việc tốt.
Cho nên hôm nay hắn phải giải quyết triệt để quả bom nổ chậm mà thế giới này quăng cho hắn, xây dựng lại một mối quan hệ tốt đẹp hơn với Phạm Đình Vỹ.
Nếu không xây dựng được thì ít nhất là tháo bỏ cái nút thắt chuyện tình tay ba này.
Võ Tự Minh hỏi: “Anh cảm thấy tôi đang có ý định tiếp cận Đan Thy?”
Đáp lại hắn là sự im lặng của Phạm Đình Vỹ, anh đang chờ hắn nói tiếp.
Biết được điều này, Võ Tự Minh không chờ đợi mà tiếp tục nói: “Đạo diễn thấy tôi có thiên phú nên cứ muốn tôi gia nhập vào đoàn phim, dù sao cũng chỉ là một vai phụ không đáng nhắc đến.
Vì là phim do bạn tôi đầu tư nên tôi đã đồng ý.
Lúc đầu tôi cũng không có ý định bỏ công ty để đi làm diễn viên, nhưng mẹ tôi đã biết chuyện này, hơn nữa là bà ấy đã ủng hộ tôi.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu về hai con đường trước mắt.”
“Cậu đã chọn?” Giọng của anh chậm rãi và rất điềm tĩnh.
“Tôi muốn đứng trước ống kính máy quay thể hiện cái hồn của những nhân vật khác nhau.” Võ Tự Minh thẳng thắng nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Quyết định của tôi không hề liên quan gì đến Đan Thy cả, suy nghĩ của tôi đối với Đan Thy đã kết thúc rồi, hy vọng anh có thể hiểu, tôi thật tâm chúc phúc cho hai người.
Cái nút thắt này giữa ba người chúng ta có phải nên kết thúc rõ ràng rồi không?”
“Vốn dĩ tôi cũng không có thành kiến gì với cậu.” Phạm Đình Vỹ động thân, xếp lại hồ sơ trên bàn, trầm trầm nói: “Cậu là một người thông minh, nhưng lại cố chấp quấy rầy Đan Thy như một kẻ điên cuồng mới dẫn đến cục diện như hôm nay.”
Phạm Đình Vỹ không nói dối, anh rất xem trọng, thưởng thức người tài.
Năm đó khi anh còn ở trường đại học, đối với biểu hiện vượt trội của vị đàn em Võ Tự Minh đã rất tán thưởng.
Nếu không phải vì Đan Thy thì có lẽ nhận thức lẫn nhau đã không đến bước đường là đối thủ một mất một còn.
Anh rất khó hiểu tại sao một người thông minh như hắn, khi đụng chuyện có liên quan đến Đan Thy thì lại có cách hành xử khác thường.
Làm sao Phạm Đình Vỹ biết được thế giới mà anh tồn tại chỉ là một quyển tiểu thuyết, tất cả những gì diễn ra là do ý chí chủ quan của tác giả đã tác động đến.
Những hành động khác thường của Võ Tự Minh chính là vì để tạo thêm “hương vị” cho mối lương duyên trời (tác giả) định của nam chính và nữ chính.
Nhưng giờ đây cốt truyện đã bắt đầu đi theo hướng đi khác rồi.
Nghe những lời Phạm Đình Vỹ nói, Võ Tự Minh biết hắn đã nhìn đúng người.
“Là tôi không đúng, thành thật xin lỗi vì những gì đã gây ra cho hai người.
Những chuyện trước kia hãy cho nó qua đi, tiến tới con đường phía trước.”
Trong lòng Võ Tự Minh đang rất phấn kích, nói chuyện với người thông minh thật sự rất tiết kiệm sức lực.
Thiết lập của Phạm Đình Vỹ dù bề ngoài như tản băng cứng ngắc nhưng bên trong rất hiểu lý lẻ, không phải người vô lý, không nghe lọt tai lời người khác.
Điểm này hắn đánh giá cao hình tượng nhân vật mà tác giả đặc ra.
“Được.” Phạm Đình Vỹ sảng khoái đáp ứng ý tưởng của hắn.
Thêm một kẻ thù chi bằng bớt một kẻ thù, đối với ai cũng là một chuyện tốt.
Mấy phút trước vẫn còn bất an, bây giờ lòng Võ Tự Minh như trút được gánh nặng, đã được thanh thảng rồi.
Mọi vấn đề xem như đã được giải quyết, về sau Võ Tự Minh không cần tránh đông né tây, gặp phải Đan Thy cũng không cần bỏ của chạy lấy người như lần trước nữa.
Hệ thống một bên quan sát diễn biến câu chuyện, cuối cùng vang lên một câu “Chúc mừng ký chủ!”.
Sau đó thì lặng ngắt như tờ, mặc kệ hắn có gọi thế nào đi nữa thì cũng không nghe thấy nó trả lời.
Phạm Đình Vỹ không nói chuyện, Võ Tự Minh thì nghĩ hai người bây giờ giống như mới biết nhau nên cũng không tiện nói nhiều, cho nên không khí giữ hai người có chút gượng gạo.
May là tình cảnh này không kéo dài, mưa bên ngoài đã tạnh hẳn.
Trong lòng Võ Tự Minh thầm tính toán nên đi như thế nào.
Hắn thấy Phạm Đình Vỹ đã cất đồ vào túi, đoán là anh cũng muốn đi.
Nhưng qua một lúc, anh không có động tác gì, giống như đang chờ đợi gì đó.
Những bàn xung quanh liên tục có người gọi thanh toán rồi rời đi, Võ Tự Minh bắt đầu nóng lòng.
Cân nhắc một phen, cuối cùng hắn cũng quyết định mở lời trước: “Mưa tạnh rồi, tôi phải về khách sạn, anh thì sao?”
Biểu cảm trên mặt Phạm Đĩnh Vỹ vẫn lãnh đạm như thường, anh đáp: “Tôi cũng đến khách sạn.”
“Dù sao cũng cùng đường, chúng ta đi chung đi, để tôi thanh toán.” Võ Tự Minh mỉm cười, quay đầu gọi bồi bàn tính tiền.
Ngoài mặt Võ Tự Minh mỉm cười, nhưng trong tâm hắn đang hít thở rất không thông.
Nghe khách hàng gọi, phục vụ liền đến quầy thu ngân lấy hóa đơn.
Khi người phục vụ đến thì Phạm Đình Vỹ lại đột nhiên mở miệng giành thanh toán, anh nói: “Để tôi, đàn anh như tôi mời cậu mới đúng.”
Võ Tự Minh căn bản không có cơ hội nói lời khách sáo, anh đã nhanh chóng đưa tiền cho người phục vụ.
Anh đứng lên nói: “Đi thôi.”
Võ Tự Minh im lặng cùng anh đi ra ngoài.
Trong lòng hắn lúc này là thở phào nhẹ nhõm.
Nếu hệ thống không biệt tích, chắc chắn nó sẽ nói hắn không có tiền đồ.
Hai người ra ngoài, Võ Tự Minh còn muốn bắt taxi lại thấy Phạm Đình Vỹ đi đến một chiếc xe màu đen đỗ bên đường.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Anh tự lái xe đến đây sao?”
Anh mở khóa xe, “ừ” một tiếng.
Từ Hà Thành đến Thành Nam bằng xe hơi ít nhất cũng mất nữa ngày đường cho nên Võ Tự Minh chọn đi bằng máy bay, vừa nhanh vừa khỏe.
Hắn không nghĩ ra anh lại có thể tự mình lái xe đến đây nên mới lộ vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua Phạm Đình Vỹ đến tỉnh X làm một chút việc, vì nằm trên đường đến Thành Nam nên anh mới tự lái xe đến đây luôn.
Nhưng anh không có ý định giải thích lý do với người khác.
“Lên xe.” Anh mở cửa ghế lái nhìn hắn một cái rồi ngồi vào trong.
Võ Tự Minh cũng không hỏi nhiều, được mời nước còn được quá giang xe, hắn có hời rồi, nhanh chóng vòng qua ngồi vào ghế phụ lái..