Bạn đang đọc Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường – Chương 12
Võ Tự Minh vẫn đang là tổng giám đốc của Minh Thành, trước khi từ chức, hắn phải tìm một người có năng lực và đạo đức tốt để bổ nhiệm lên vị trí tổng giám đốc này.
Trong lòng hắn đã chọn được một người, chính là phó tổng Nguyễn Ngọc Vinh.
Qua khoảng thời gian làm việc chung, hắn đánh giá rất cao năng lực làm việc của Nguyễn Ngọc Vinh, ứng xử có chừng mực và khéo léo.
Tóm lại Nguyễn Ngọc Vinh là người đáng tin cậy.
“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?” Nguyễn Ngọc Vinh gõ cửa tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thấy y đã tới, Võ Tự Minh chỉ sắp hồ sơ trên bàn nói: “Ở đây tôi đã lựa ra một vài hồ sơ quan trọng, anh đem về tìm hiểu đi.”
Nguyễn Ngọc Vinh mở ra xem thử, hết sức kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Tổng giám đốc, ngài đây là?”
Chỗ tài liệu này đều có tính chất quan trọng đối với công ty, đều do đích thân tổng giám đốc kiểm tra, chỉ có tổng giám đốc có đủ thẩm quyền để xử lý.
Một phó tổng không đủ quyền hạn lại được giao cho tìm hiểu, đây đại biểu cho điều gì?
Võ Tự Minh không có ý dấu diếm, nói rõ với Nguyễn Ngọc Vinh về ý định của hắn.
Chính là muốn đề cử y lên vị trí tổng giám đốc.
Tổng giám đốc hầu như đã có đầy đủ quyền hạn trong một công ty cổ phần.
Với số cổ phần trong tay, Võ Tự Minh vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị, ngoại trừ phải tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, xử lý vấn đề rất quan trọng như liên quan đến cổ phần ra thì tổng giám đốc là người được giao quyền để xử lý hết những vấn đề còn lại.
Võ Tự Minh chỉ cần giao lại chiếc ghế tổng giám đốc này thì hắn đã có thời gian để làm diễn viên.
“Anh lớn hơn tôi cũng chỉ có vài tuổi, tôi xem anh là bạn, anh đừng trách tôi không biết lớn nhỏ.”
“Nào có nào có, có thể làm bạn với ngài tôi rất vinh hạnh.”
“Nếu đã xem nhau là bạn thì những lời khách sáo không cần nói nữa, ý của tôi là muốn bổ nhiệm anh lên làm tổng giám đốc.”
Điều kiện của Nguyễn Ngọc Vinh đã đủ nhưng vẫn còn thiếu một cơ hội, chỉ cần cơ hội đến thì Võ Tự Minh có thể mượn nước đẩy thuyền, thăng chức cho y.
Hắn muốn để cho y có thời gian để chuẩn bị, đến thời cơ thích hợp liền có thể thông qua trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Nguyễn Ngọc Vinh rắt sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ này, càng cố gắng trong công việc, không để sự tin tưởng của Võ Tự Minh đặt sai chỗ.
Trong khoảng thời gian này, hầu hết tài liệu trình cho tổng giám đốc, Võ Tự Minh đều bảo trợ lý in thêm một bản để cho Nguyễn Ngọc Vinh xem.
Hai người thường xuyên trao đổi công việc, về công về tư ngày càng thân thiết hơn.
Sau một tuần vắng bóng để vạch ra kế hoạch thoái lui khỏi Minh Thành, Võ Tự Minh đã trở lại đoàn phim.
Đạo diễn lập tức cho sắp xếp cảnh quay của hắn.
Thị vệ Chu Diệp ngày nào đã trở thành tiểu tướng quân trong quân doanh, trải qua huấn luyện gian khổ trong doanh trại, cũng đã ra sa trường gϊếŧ giặc.
Bắt đầu nhận được sự trọng dụng của vị đại tướng quân anh dũng thiện chiến đã lập nhiều chiến tích lừng lẩy.
Quay đến giờ nghỉ trưa, trong lúc Võ Tự Minh đang ăn cơm thì Tô Cảnh Phong đến.
Sau khi biết tin hắn muốn bước vào giới giải trí, ra mắt công chúng với tư cách là diễn viên, Tô Cảnh Phong lập tức muốn đem hợp đồng đến để ký với hắn ngay và luôn.
“Đây là hợp đồng, chúng ta là bạn tốt, cậu có điều kiện gì có thể trực tiếp nói với tôi.” Tô Cảnh Phong đẩy bản hợp đồng làm công ty chủ quản cho Võ Tự Minh.
“…” Võ Tự Minh vẫn còn nửa hộp cơm chưa ăn xong.
Hắn liếc kẻ ngồi đối diện, không kiên nhẫn hỏi: “Cậu có biết câu tục ngữ “trời đánh tránh bữa ăn” không?”
Đúng là nhà tư bản, chỉ để ý đến cơ hội kiếm tiền, gấp đến mức một bữa cơm cũng không thể chờ hắn ăn xong.
Tô Cảnh Phong cười cười lấy lòng, thu hợp đồng về, vẫy vẫy tay ý bảo hắn tiếp tục.
Chờ đến khi hắn ăn uống xong xuôi, Tô Cảnh Phong lần nữa đẩy hợp đồng qua cho hắn.
Võ Tự Minh không vội xem hợp đồng có nội dung gì, hiện tại vội vàng ràng buộc với công ty đại diện còn quá sớm, cần một khoảng thời gian nữa hắn mới có thể bắt đầu hoạt động (hoạt động nghệ thuật).
“Cậu không phải không biết, tôi còn đang điều hành công ty.
Trước khi tôi từ chức, tôi chưa thể nhận thêm công việc được.”
Thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của hắn, Tô Cảnh Phong đảm bảo: “Trước lúc đó tôi sẽ không sắp xếp thêm lịch trình cho cậu, cậu cứ yên tâm ký vào hợp đồng đi.”
“Tôi còn có một điều kiện, đó là phim, chương trình tôi tham gia phải do tôi chọn, nói chung là muốn tôi tham gia cái gì cũng phải được sự đồng ý của tôi, công ty không được tùy tiện quyết định.”
Đây là điều kiện tiên quyết của Võ Tự Minh.
Đối với một vai diễn, hắn muốn bản thân phải cảm nhận được hơi thở của nhân vật đó, nếu hắn không có một chút liên kết gì với vai diễn thì không thể nhập vai làm tốt được.
Vấn đề khác nữa, là một số chương trình làm ra rất kém chất lượng và sự phứt tạp trong giới giải trí.
Tô Cảnh Phong giả bộ tức giận nói: “Cậu đúng là khó hầu hạ mà, tôi không biết cậu vào công ty là để làm nhân viên hay là ông chủ luôn đó.”
“Cậu là tổng giám đốc, tôi cũng là tổng giám đốc, cậu muốn tôi đi bán sức cho cậu sao? Mơ đẹp quá đó.” Võ Tự Minh không thua kém, bày ra dáng vẻ tổng tài có tiền khinh thường.
Tô Cảnh Phong đành nhận thua: “Được rồi được rồi, tôi sao dám là ông chủ của đại minh tinh cậu, cứ theo ý cậu đi.”
Không biết vì điều gì, Tô Cảnh Phong đặc biệt hăng hái lôi kéo Võ Tự Minh vào đội.
Sau khi trao đổi xong hết các điều kiện, quyền và nghĩa vụ của hai bên, Tô Cảnh Phong lập tức để chuyên viên pháp chế soạn lại một bản hợp đồng khác.
Trong buổi chiều đã mang đến cho Võ Tự Minh.
Dù kỳ lại với sự nhiệt tình quá mức của Tô Cảnh Phong, Võ Tự Minh vẫn đặt bút ký vào hợp đồng để Tô Cảnh Phong không làm phiền hắn nữa.
Tục ngữ có câu “bút sa gà chết”, bấy giờ Võ Tự Minh đã cảm ngộ sâu sắc câu tục ngữ này.
Sau khi hắn ký tên xong, từ xa xa hắn nghe được hai nữ nhân viên hậu cần đang tám chuyện.
“Ngày kia là liveshow biểu diễn của Đan Thy, cô đã có vé chưa?”
“Mua được rồi, tôi với người yêu sẽ cùng đi xem.”
“Ngưỡng mộ quá đi…”
Đang hào hứng vì có thêm một cây hái ra tiền lại thấy vẻ mặt như táo bón của Võ Tự Minh, Tô Cảnh Phong khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Võ Tự Minh đột nhiên bật dậy, nhìn chằm chằm Tô Cảnh Phong: “Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi muốn hủy hợp đồng, cậu xem như tôi chưa từng ký hợp đồng gì với cậu đi.” Võ Tự Minh chồm người muốn cướp hợp đồng.
Hắn đã quên mất Đan Thy, cô là một ca sĩ, lần này hắn thật sự tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
Trong ý thức, Võ Tự Minh không ngừng gào thét với hệ thống: “Tại sao ngươi lại không nhắc nhở hả?!!! Tại sao không nói với tôi Đan Thy cũng hoạt động trong giới giải trí hả?!!!”
Hệ thống rất thân thiện, hòa ái trả lời: “Ký chủ, ngài không cần quá kích như vậy, không gặp Đan Thy ngài vẫn phải gặp Phạm Đình Vỹ thôi.”
“Ngươi cố ý đúng không?!”
Trong đầu Võ Tự Minh lúc này đang có vạn chiếc xe đang lao nhanh, nếu hệ thống có hình người thì chắc chắn hắn sẽ đi bốp cổ hệ thống, vừa lắc vừa hét vào mặt hệ thống.
Đáng tiếc, cục tức này hắn chỉ có thể tự mình gặm nhấm..