Đọc truyện Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh – Em Gái Của Vai Ác – Chương 15
Edit: @daotien1691.
Beta: Kỷ Kỷ.
Ánh nắng mùa hè ngày càng gay gắt, khoảng cách tới kì thi trung khảo ngày càng gần.
Lộc Niệm kỳ thật cũng không muốn can thiệp vào lựa chọn của Tần Tự. Anh sắp sửa 16 tuổi, nhà bọn họ không có khả năng trói buộc anh cả đời. Lộc Niệm biết Tần Tự vẫn luôn muốn rời khỏi Lục gia, sống một cuộc sống tự do tự tại, cho nên đối với anh mà nói, rút kinh nghiệm từ 3 năm trước đây, lần này cô không muốn xen vào.
Hơn nữa, mấy hôm trước thái độ của Lục Chấp Hoành cũng khiến cô ẩn ẩn có chút lo lắng. Sau bữa tối ngày hôm đó, mấy ngày nay Lục Chấp Hoành vẫn luôn tìm cô hỏi thăm Tần Tự thêm hai lần, muốn biết tình trạng hắn hiện tại ra sao, chuẩn bị vào trường học nào.
Lộc Niệm nhỏ giọng nói: “Con với anh ấy không thân, lâu rồi cũng không liên hệ”.
Lục Chấp Hoành khẽ nhíu mày: “Con nên cởi mở hơn một chút, sau này ra xã hội phức tạp cũng cần thiết”.
Đến một đứa trẻ mồ côi cô cũng không hiểu được, về sau đối mặt với xã hội phức tạp, làm sao cô có thể ứng phó được đây?
Lộc Niệm không nói lời nào, yên lặng ăn cơm.
Cho dù đã trưởng thành, không còn tái nhợt như khi còn nhỏ nhưng làn da của cô gái nhỏ vẫn trắng như tuyết, thêm một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhỏ, nhọn nhọn.
Hiện giờ tuy còn đang lớn nhưng vẫn phá lệ tinh tế như cũ. Tròng mắt như hồ nước mùa thu, xinh xắn như vậy nhưng lá gan lại nhỏ, Lục Chấp Hoành cũng không nỡ trách mắng cô.
Tuổi tác ông cũng đã cao, mấy năm gần đây cũng cảm nhận được rõ ràng sức khỏe đang dần giảm sút, thân thể cũng không bằng trước kia. Lộc Niệm lại không phải đối tượng tốt để kế thừa gia nghiệp. Sống ngần ấy năm, Lục Chấp Hoành cũng thấy rõ ràng, cũng hối hận vô số lần, nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác.
Cơm nước xong, Lộc Niệm nói muốn đi làm bài tập, ngoan ngoãn trở về phòng.
Hà Điềm thấy bộ dáng phiền muộn của Lục Chấp Hoành nói: “Mấy ngày hôm trước bác sĩ Triệu có gọi điện thoại tới, nói rằng bên Mỹ ra kỹ thuật mới, ông có muốn đi thử một lần hay không?”.
Ngoại hình người phụ nữ này vẫn quyến rũ như mấy năm trước, ngữ khí lại có chút trào phúng. Lục Chấp Hoành cũng được bảo dưỡng tốt, dù đã 50 nhưng nhìn vẫn phong độ ôn tồn, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi.
“Vô dụng thôi” Lục Chấp Hoành nói.
Phòng điều hòa mát lạnh nhưng trên thái dương vẫn đổ mồ hôi, ông bực bội kéo kéo cổ áo sơ mi: “Đi cũng chỉ là lăn lộn mù quáng, thích thì bà tự mình đi đi”.
“Mấy năm nữa Niệm Niệm sẽ thành niên.” Ông nói, “Vẫn trông như một đứa bé, con gái Tô gia cũng tầm tuổi con bé mà nhìn còn thành thục ổn trọng hơn nó”.
Hà Điềm không chút để ý nói: “Đâu phải ai cũng giống ai”.
Bà giương mắt nhìn Lục Chấp Hoành bực bội đi đi lại lại trong phòng khách, môi đỏ câu lên, bỗng nhiên cười nói: “Nếu năm đó người trở về là A Trác thì chắc ông cũng không phải đau đầu như bây giờ…”.
Lục Chấp Hoành đánh gãy lời bà, lớn tiếng nói: “Đều là con tôi, đứa nào trở về có gì khác nhau”.
Hà Điềm nhướng mày, biết là đã chạm vào cái chân đau của ông, cũng không nói thêm gì nữa.
Rốt cuộc, đời này Lục Chấp Hoành cũng chỉ có một cái huyết mạch là Lộc Niệm. Bà thờ ơ lạnh nhạt, đáy mắt xẹt qua một tia mỉa mai.
Năm đó nếu ông ta biết có một ngày này, phỏng chừng có liều mạng cũng muốn tìm Lục Trác về, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đúng lúc Trương Thu Bình chuẩn bị bưng mâm trái cây vào phòng, ở bên cạnh cửa nghe chuyện, một hơi cũng không dám thở mạnh, lập tức quay đầu trở lại.
Cũng may tiểu thư đã về phòng, hình như cứ cách một thời gian, tiên sinh và thái thái đều sẽ vì chuyện này mà cãi nhau. Nhưng mà, tiểu thiếu gia trước kia cũng thật đáng yêu, là một đứa trẻ tốt, cứ như vậy mà ra đi.
Bà không tiếng động thở dài.
Lộc Niệm trở về phòng, đóng cửa lại, ở trên giường nằm liệt thành một đoàn, lui về ổ nhỏ của chính mình. Lúc này, cảm xúc căng chặt không buông xuống được mới biến mất.
Nếu…… nói ra sự thật.
Lộc Niệm sợ rằng Lục Chấp Hoành khi nghĩ thông suốt sẽ lợi dụng cô để can thiệp vào chuyện của Tần Tự.
Có thể nói, trong truyện gốc, Tần Tự vốn bị chính những kẻ trong Lục gia hủy hoại.
Hiện tại vất vả lắm mới có thể bình ổn mà lớn lên, tạm thời chưa nhìn ra điểm bất thường nào, nhưng cô hy vọng Tần Tự vẫn luôn được sống bình an như vậy.
Nhưng mà, sau lần tan rã trong không vui đó, đã lâu rồi cô cũng không nghe được tin tức của Tần Tự.
Lộc Niệm rất xin lỗi đem hộp quà trả lại cho Trịnh Diệu.
Trịnh Diệu mất mát hỏi: “Lúc đó anh ấy có nói gì không?”
Lộc Niệm nhớ lần đó cùng Tần Tự đối đáp, không biết trả lời Trịnh Diệu như thế nào, lại không muốn nói dối, chỉ phải thẳng thắn: “Anh ấy…… Rất xin lỗi, có thể lúc đó tớ đã chọc giận anh ấy làm liên lụy đến cậu”.
Thật ra, sau khi Trịnh Diệu nghe xong cũng không quá thất vọng, cô đem hộp quà cất đi, “Không sao đâu, Niệm Niệm, cảm ơn cậu đã giúp tớ, lần sau tớ sẽ tự đưa cho anh ấy, lúc đó hẳn là anh ấy vẫn nhớ đến chúng mình”.
Lộc Niệm yên lặng lắc đầu.
Cô tự hỏi tại sao mỗi lần bọn họ gặp mặt, cuối cùng đều tan rã trong không vui.
Lộc Niệm có chút mỏi mệt, cô nhớ tới thời điểm mới gặp nhau. Khi đó Tần Tự thật đáng yêu, ít nhất cô có thể nhìn thấu anh, đôi lúc anh dở chứng cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy mình và Tần Tự ngày càng xa cách.
Thời điểm thi trung khảo, các trường học phụ thuộc được sắp xếp làm trường thi, học sinh có 3 ngày nghỉ, ai nấy đều thấy sung sướng.
Hiện tại Lục Dương đã 18 tuổi, đầu tháng 6 năm nay thi vào đại học. Giờ cũng đã thi xong, hắn lêu lổng bên ngoài một vòng, cuối cùng vẫn phải về An Thành, trong thời gian nghỉ hè thực tập ở công ty Lục gia.
Lục Chấp Hoành rất coi trọng hắn, tuy nhiên, dù sao cũng chỉ mới tốt nghiệp cao trung, Lục Dương ở công ty cũng chẳng có việc gì để làm, cho nên hắn liền thay Lục Chấp Hoành trông chừng Lộc Niệm.
“Ngày mai em được nghỉ đúng không?”
Hôm nay nắng gắt như lửa, trước tiên, vì phải bố trí trường thi, buổi chiều bọn họ được nghỉ. Ngày hôm sau thi trung khảo, bên ngoài có không ít người đến đón con đi thi, qua hai ngày sẽ khiến cho trường thi càng thêm náo nhiệt.
Lục Dương nói: “Hai ngày này em không nên đi ra ngoài, quá nóng, yếu ớt như vậy, sợ là sắp bị hun đến hỏng rồi”.
Lộc Niệm yên lặng gật đầu.
Bởi vì cô biết, hiện tại cho dù Lục Dương nói gì cô nghe nấy, nhưng rất có khả năng vừa quay đầu sẽ báo cho Lục Chấp Hoành.
Trung khảo cuối cùng cũng xong, nhưng cái nóng ngày hè vẫn oi bức như cũ.
Tần Tự đeo cặp sách trên lưng, một thân một mình đi ra từ trong trường thi đông đúc. Dáng người thiếu niên thon dài, khuôn mặt anh khí kèm theo biểu tình hờ hững đều rất dễ dàng nhận ra.
“Tần Tự!”
Cô gái nhỏ mặc váy trắng đứng đối diện bên đường vẫy tay lại đây, khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng hơi đỏ lên.
Anh không nghĩ rằng Lộc Niệm sẽ đến.
Cũng không nghĩ tới, cô sẽ…… trang điểm thành như vậy.
Lộc Niệm rất ít khi mặc váy, chiếc váy màu trắng gạo mềm mại dài đến đầu gối phác họa nét yểu điệu của người thiếu nữ, khuôn mặt cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, lông mày, mi mắt cong cong, trông phá lệ tươi tắn.
Anh quay đầu, không muốn nhìn nhiều, lần thứ hai kéo dãn khoảng cách giữa bọn họ.
Lộc Niệm hỏi: “Có phải em tới làm anh không vui hay không?”.
Xìi, khẳng định là không cao hứng, một cái liếc mắt cũng không cho cô.
Tần Tự không lên tiếng, đi vào một cửa hàng tiện lợi.
Gò má Lộc Niệm chợt lạnh, đồ uống mới lấy ra từ trong tủ lạnh truyền tới cảm giác mát lạnh, dán ở trên mặt hết sức thoải mái, cô híp mắt: “Thật lạnh…”.
Anh không nói, chú ý không để ngón tay mình đụng tới gò má cô.
Một lát sau, Tần Tự ngắn gọn hỏi: “Hiện tại có rảnh không? Tôi muốn đưa cho cô một thứ”.
Lộc Niệm “aii” một tiếng, “Cũng không có nhiều thời gian lắm, nếu em không về nhà trước 6 giờ, chắc chắn Lục Dương sẽ liều mạng gọi điện thoại hoặc trực tiếp tới bắt em về”.
Không biết là lời nào khiến lòng anh hơi nhói, bước chân thiếu niên hơi chững lại, sau đó lại khôi phục bình thường.
Anh đưa cô đến một quán bar nhỏ, Lộc Niệm phát hiện, kia chính là quán của Minh ca, cũng là nơi Tần Tự đã trọ.
Anh không để cô tới gần quán bar mà bảo cô ngồi chờ ở công viên đối diện. Lộc Niệm ngồi trên ghế dài ở công viên chán muốn chết, tùy ý đung đưa đôi chân mảnh khảnh. Cô vẫn còn nhỏ, mấy năm nay đi học cũng ít khi mặc váy, không hề ý thức được điểm nào không ổn.
Không ngờ, một lúc sau, bỗng có thứ gì phủ xuống.
Thì ra là áo khoác đồng phục của Tần Tự.
Chiếc áo vừa to vừa rộng, đơn giản thô bạo bị ném lên đùi cô gái.
Lộc Niệm còn chưa lấy lại tinh thần, thiếu niên một lời cũng không nói đã đi rồi.
________
Không lâu sau, anh cầm một chồng giấy đi tới gần, Lộc Niệm cảm thấy kỳ quái: “Đây là cái gì nha? Bài thi sao?”.
“Tiền mấy năm nay tôi nợ Lục gia.” Thiếu niên dừng lại một chút, không nói “nhà cô” mà dùng hai chữ “Lục gia” thay thế, “Chi phí ăn ở, học tập…… thêm một chút phụ phí, và lãi suất”.
Trên khổ giấy A4 trắng tinh đóng dấu những con số dày đặc khiến cô xem đến hoa cả mắt, từ sau khi anh đến Lục gia, mỗi năm thu chi cùng lợi tức, cuối cùng là một cái tổng số.
“Trong sổ sách nhà cô hẳn cũng có, cô có thể về nhà đối chiếu lại”.
“Hiện tại còn thiếu một chút, trong vòng một năm sau tôi có thể trả toàn bộ”. Anh nói, lông mi rũ xuống, biểu tình không rõ lắm, “Đến lúc đó tôi sẽ chuyển trực tiếp vào tài khoản của cô”.
Học phí trường tư cực kỳ đắt đỏ, nhà của Lục gia cũng là nơi tấc đất tấc vàng, chỉ tính học phí và chi phí ăn ở thôi cũng không phải con số mà một thiếu niên 16 tuổi có thể một mình gánh vác được.
Lộc Niệm giờ phút này hoàn toàn ngây ngốc rồi. Cô ngơ ngác nhìn anh, một câu cũng không thốt lên được.
Chữ viết của thiếu niên cũng giống như con người anh, tựa như lưỡi dao sắc nhọn lạnh băng. Một dãy số tiền nợ, cuối cùng là một chữ ký lạnh lùng.
Thậm chí cô có thể thấy được những phụ phí đâm đau đôi mắt.
Là những món quà cô đã trộm thêm vào tặng anh. Lúc ấy cô còn cho rằng Tần Tự đã đồng ý nhận những thứ đó vì nhìn anh cao hứng thật lâu.
Hiện tại, đây là muốn cùng cô cắt đứt hoàn toàn hay sao?
“Sau này anh, sẽ không trở về nữa sao?”
Ngón nay thiếu nữ mềm mại nắm chặt trang giấy, nắm chặt đến phát nhăn. Cô an tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
Thiếu niên trầm mặc thật lâu, lắc lắc đầu, “Không”.
Lộc Niệm rũ đầu, “Từ trước, em đã biết anh không thích em”.
Thiếu niên không nói gì.
Anh nhìn cô, đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng càng thêm xinh đẹp, khiến anh mỗi một lần nhìn ngắm, khó chịu trong lòng lại thêm một phần.
Bọn họ cách nhau thật sự gần. Có lẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng có thể đứng gần như vậy.
Cuối cùng, Tần Tự cái gì cũng không nói, anh có thể nói gì đây, một tia tự tôn cùng cao ngạo cuối cùng còn sót lại không cho phép anh nói ra bất cứ điều gì.
Lộc Niệm thấp giọng nói: “Em vẫn luôn cho rằng, ít nhất chúng ta cũng xem như bạn bè”.
Anh nhớ tới đoạn thời gian mà bọn họ từng cùng nhau vượt qua. Lần đầu gặp nhau, cô chính là một bé gái bệnh tật, cô độc, bị bỏ lại một mình ở trong phòng. Có bạn chơi cùng thật tốt, cô hẳn rất quý trọng đoạn thời gian ấy.
Bạn bè……
Anh nhớ tới những thời điểm nay đây mai đó, hồi ức nghĩ lại mà thấy kinh hoàng, có cái cô biết, có cái không.
Cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được những điều mà anh đã trải qua, bao gồm cả hiện tại. Anh vẫn như cũ chật vật bất kham, một cơ hội để thở dốc cũng không có, chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước. Mà cô trời sinh chính là đại tiểu thư cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng.
Thậm chí, chi phí ăn mặc của anh, dùng một khổ giấy, một chiếc bút, đều do nhà cô chi trả.
Anh có tư cách gì?
Khi còn nhỏ, rất nhiều người mắng anh là dã loại, mắng anh đủ các loại lời nói khó nghe, anh đã bị biết bao nhiêu hoàn cảnh nan kham chà đạp tôn nghiêm…… Tần Tự cũng không để ý, duy chỉ có một người đang ở trước mặt này, anh không muốn biểu lộ ra bất kỳ sự chật vật nào.
Thiếu niên đã bắt đầu ẩn ẩn ý thức được cảm tình ngây thơ nảy sinh trong lòng mình. Anh lấy tính cách cao ngạo cực đoan, lấy lòng tự trọng mãnh liệt của thời kỳ niên thiếu, anh không muốn thừa nhận nó, vẫn luôn kháng cự lại, học tập, làm thêm, mỗi ngày đều bận rộn đến tận đêm khuya……
Anh không cho chính mình bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào, tựa hồ muốn đem những con số trên khổ giấy này thay đổi số phận chính mình. Hủy diệt tất cả những hồi ức ấy, mạt sát hết thảy những cảm xúc kỳ quái trong trái tim.
Thật lâu sau, Lộc Niệm chậm rãi siết chặt tay, thu vào giấy nợ, rũ đầu nói: “Em hiểu rồi”.
Cô càng đi càng xa, thân ảnh biến mất dưới trời hoàng hôn.
Anh cũng không đuổi theo, giống như trước đây, lần nào cũng vậy.
Sau khi Tần Tự rời công viên, không biết mình đã đứng ở công viên bao lâu, mặt trăng lững lờ giữa trời, ánh trắng lạnh băng đậu trên bờ vai đơn bạc của người thiếu niên.
Trăng hoa như nước.
Minh ca rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của Tần Tự, anh trưởng thành quá sớm, gần như gặp chuyện gì cũng không cần ai nhọc lòng, cái gì cũng biết. Khi Minh ca cùng anh giao tiếp cũng thường quên rằng anh cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn 10 tuổi.
“Khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, hiện tại ngủ một chút đi”. Minh ca vỗ vỗ bả vai Tần Tự, thật sự không nhịn được, “Nếu muốn nhanh chóng kiếm tiền……”.
Trong khoảng thời gian này Tần Tự vừa muốn học tập, vừa muốn ra ngoài làm thêm. Ở cái tuổi còn đi học này không thể tìm được việc làm gì tốt, cơ bản đều cực kỳ vất vả.
Ngày thường, quán bar nhỏ của Minh ca cũng đều là anh quản lí, có vài đêm khuya hai ba giờ mới được đi ngủ, sáu bảy giờ ngày hôm sau lại phải chạy đến trường học.
Tần Tự thực sự gấp gáp, trong khoảng thời gian này, anh như muốn bức điên chính mình, thân thể gầy đi rõ ràng. Minh ca cho rằng cậu có việc gấp cần dùng đến tiền, đề nghị cho cậu mượn một ít. Tần Tự lại cố chấp không cần, đôi khi thằng bé này quá cứng đầu làm Minh ca hoàn toàn không có biện pháp.
Tần Tự lắc đầu.
Lộc Niệm hẳn không hi vọng anh làm như vậy. Từ khi còn nhỏ, anh vẫn luôn có cảm giác cô sợ anh “sa đọa”. Tuy rằng anh chưa bao giờ cảm thấy mình sống tốt, tật xấu đã sớm thẩm thấu vào trong xương cốt, chẳng qua, nếu cô muốn anh sống như vậy, anh nguyện ý duy trì ngụy trang cho cô xem.
Thiếu niên thấp giọng nói: “Tôi vừa làm một việc”.
Minh ca nhìn bộ dáng anh: “Ai cũng đều có lúc làm sai”.
“Cậu còn quá nhỏ”.
Người mẫn cảm lại cao ngạo như Tần Tự, từ khi Minh ca quen biết, cậu tựa hồ cũng không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì, lạnh nhạt đối với mọi thứ, càng sẽ không thừa nhận mình đã làm sai điều gì.
Vậy mà hiện tại, trong đôi mắt của thiếu niên lần đầu tiên xuất hiện vẻ mê man.
Anh còn chưa đủ năng lực để chống lại những khiếm khuyết này…… hơn nữa, anh thật sự, làm sai sao.
“Nhóc con…… Về sau, anh khẳng định cậu có thể lăn lộn, trở thành đại nhân vật. Minh ca có chút lâng lâng, “Việc gì phải để ý hiện tại nhất thời”.
Đến lúc đó, muốn gì chẳng có.
Nửa đêm, đúng là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất, ăn chơi nhảy múa như bao đêm, âm nhạc đinh tai nhức óc cùng hương vị của cồn. Tần Tự ngồi ở một góc, tựa hồ hoàn toàn ngăn cách với thế nhân, tự hình thành một thế giới riêng.
Vầng trán cao cao của thiếu niên hơi rũ xuống, đường cong thanh thoát trên khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương khói trắng mờ ảo. Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên tinh thần anh suy sụp đến vậy, cũng là lần đầu tiên phóng túng.
Rượu vào khiến đại não tê dại, cảm xúc giống như mãnh thú xổ lồng thoát ra, thiêu đốt lý trí.
Muốn cùng em ở bên nhau, muốn em ở bên tôi.
Tôi…… không hề chán ghét em một chút nào.
Anh lẩm bẩm nói: “Đừng rời xa tôi”.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Niệm Niệm: Có gan thì nói trước mặt em.
Tứ nhãi con:……