Đọc truyện Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chính – Chương 13
Phong Lư nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, cô cảm nhận được ánh mắt ấy vẫn đang dõi theo mình thì quay người nói: “Anh làm việc của anh đi, không cần quan tâm đến chúng tôi.
Huống hồ ở đây có thể gọi taxi.”
Phong Lư muốn nói gì đó lại thôi, anh thở dài, đóng cửa xe quay về công ty.
Lúc đi không quên dặn bọn họ một tiếng đi cẩn thận.
Chiếc xe lăn bánh dần đi xa, Gia Lâm hào hứng quay sang nói với Hạ Nhiên: “Gần đây có một trung tâm mua sắm lớn.
Mình cùng đi đi.”
Hạ Nhiên gật đầu.
Các cô ngồi xe chỉ tốn năm phút đã đến nơi.
Vào trong trung tâm thương mại, Gia Lâm nhanh chóng kéo Hạ Nhiên lên tầng bán trang phục: “Đi thôi, chúng ta nên chăm sóc bản thân nhiều một chút.
Nhìn em xem, đi phỏng vấn làm thiết kế mà ăn mặc cứ như mấy bà già công sở vậy đó.”
Hạ Nhiên định phản bác.
Đúng là bộ quần áo hôm nay cô mặc có hơi cứng ngắc, nhưng nó cũng đâu đến nỗi nào.
Đi phỏng vấn ai cũng mặc như vậy mà? Cô chưa kịp trả lời thì Gia Lâm đã dẫn cô đến một shop thời trang bắt mắt.
Vào trong, có vô vàn mẫu thiết kế hấp dẫn từ váy vóc đến quần áo, từ khăn choàng đến trang sức, đều đủ cả.
Gia Lâm kéo cô đến một gian hàng, giục cô chọn.
Hạ Nhiên thấy một chiếc váy trễ vai màu xanh nhạt khá hợp với gu cô, đi tới cầm lên xem.
Ừm, chất vải khá tốt, khi giặt không dễ bị nhăn, lại còn mát nữa.
Cô lật bill lên, trời ạ! Giá trị chiếc váy này bằng tiền sinh hoạt 1 tháng của cô.
Bây giờ mà mua thì lấy tiền đâu ra để sống, chưa kể cô còn đang thất nghiệp, sao mua nổi đồ đắt đỏ…!Nghĩ một hồi, cô liền buông chiếc váy xuống, bắt đầu xem bill của những chiếc khác.
Chiếc nào chiếc nấy cũng lên tới bảy con số khiến cô chẹp miệng đi ra khỏi quầy.
Gia Lâm đang chọn váy, thấy Hạ Nhiên không chọn nữa mà đi ra liền đi đến, hỏi: “Sao vậy? Đồ ở đây không hợp ý em à?”
Hạ Nhiên lắc đầu: “Không ạ, đồ rất đẹp nhưng giá chát quá…!em không mua nổi.”
Gia Lâm bật cười.
Có ai như cô bé này không chứ.
Người thích cô là tổng giám đốc của cả một tập đoàn mà bây giờ lại ngồi lưỡng lự với mấy cái váy này.
Đúng là cái người có số không biết hưởng.
Gia Lâm dắt cô lại quầy quần áo, cô chọn cho Hạ Nhiên ba bốn chiếc rồi bảo cô đi thay.
Hạ Nhiên vội lắc đầu từ chối, Gia Lâm càng kiên quyết: “Em cứ thử đi, cũng đâu mất gì.”
Hạ Nhiên không tiện từ chối người hơn tuổi mình, nhanh chóng đi vào phòng thử đồ.
Thấy Hạ Nhiên vào trong, Gia Lâm liền tới phòng quầy khác xem.
Bỗng có tiếng phụ nữ vang lên: “Cô nói chiếc váy này hết hàng?”
Vì giọng nói khá to còn mang theo chút tức giận, Gia Lâm liền quay đầu nhìn Cách không xa là một cô gái nhỏ xinh đẹp đang chất vấn nhân viên.
Dường như người này rất có máu mặt, khi cô ta tức giận, nhân viên vội nhìn vào ảnh chụp, lên tiếng giải thích: “Thưa An tiểu thư, chiếc váy này vừa nãy đã có người thử rồi ạ.”
An tiểu thư kia chính là An Nhã- con gái duy nhất của An gia.
An Nhã khoanh tay, bực bội lên giọng chất vấn: “Cô có ý gì? Tôi đến đây chỉ để mua mẫu váy này của cửa hàng, bây giờ cô nói không có là sao? Cô coi thường tôi không mua nổi một chiếc váy à?”
Nhân viên sợ hãi, không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Lúc này, Hạ Nhiên đi ra, trên người cô là chiếc váy màu xanh xinh đẹp, nó tôn dáng cô lên rất nhiều.
Da cô đã trắng, chiếc váy xanh nhạt này lại càng làm nổi bật hơn.
Vì vậy mà An Nhã ngay lập tức nhận ra cô, bất ngờ thốt lên: “Hạ Nhiên? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đang đi du học sao?”
Hạ Nhiên nhìn người con gái trước mặt.
Là một cô gái có nét đẹp truyền thống, khuôn mặt tổng thể trông rất dịu dàng nhưng hình như tính cách có chút không được tốt.
Có lẽ đây là người quen của nguyên chủ nên cô không biết, cũng không nhận ra nhưng nghe cái giọng điệu này thì cô biết chắc chắn cô gái này không có thiện cảm với mình.
Gia Lâm thấy cô gái xinh xắn kia nói chuyện với Hạ Nhiên liền đi tới, tò mò hỏi: “Người quen của em à?”
Hạ Nhiên im lặng.
Tuy cô không quen nhưng không thể nói ra, nếu cô gái này là người nguyên chủ quen trước đây thì sẽ tạo ra không khí ngượng ngùng.
** Nguyên chủ ở đây chính là Hạ Nhiên trong cuốn tiểu thuyết.
Còn Hạ Nhiên của hiện tại mình vẫn gọi là cô + tên nhé.
Còn về việc tại sao Hạ Nhiên không nhận ra An Nhã thì là do cô ấy mới xuyên sách nên không biết mặt nữ chính.
Cô nhìn cô gái đối diện, nở nụ cười cô cho là thân thiện nhất, vẫy tay chào: “Hiiii!”
An Nhã tức đến bật cười.
Hi? Cô ta đang tỏ ra thân thiết với mình đấy à? Chẳng lẽ đây là cách mới cô ta dùng để khinh bỉ mình? An Nhã khoanh tay đi đến gần Hạ Nhiên: “Có vẻ như bà nội Na đưa tiền cho cô không đủ nên cô mới về nước, định mặt dày xin tiền lại?”
Hạ Nhiên ngạc nhiên, sao cô ta lại biết cốt truyện? Không lẽ cô ta lại có quan hệ với Phong Lư ư? Hạ Nhiên cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt cô gái này.
Khuôn mặt xinh đẹp, rất nổi bật.
Đúng rồi! Vẻ ngoài nổi bật như vậy thì chỉ có thể là nữ chính.
Khoan đã? Nữ chính? Trước mặt cô chính là nữ chính đại nhân- người phá hủy cuộc đời cô trong tương lai ư? Chẳng lẽ cô ta đã biết chuyện mình dính líu đến Phong Lư? Trời ạ! Hạ Nhiên khóc ròng trong lòng, cái tính mê trai của cô lại mang đến họa cho cô rồi.
Gia Lâm bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn sắc mặt của Hạ Nhiên có vẻ sợ hãi thì suy nghĩ đầu tiên chính là: cô gái xinh đẹp kia đang bắt nạt Hạ Nhiên.
Với tinh thần trượng nghĩa của mình, Gia Lâm liền đẩy Hạ Nhiên ra sau lưng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt An Nhã: “Cô làm trò gì đấy? Cô là ai mà có quyền to tiếng ở đây? Còn sỉ nhục nhân cách người khác giữa chốn đông người nữa?”
An Nhã thấy Hạ Nhiên đang sợ hãi nấp đằng sau thì liền khinh bỉ.
Tưởng đi du học sẽ học được điều gì đó tốt đẹp, ai ngờ lại học được cái tính trà xanh, tỏ ra mình yếu ớt để được người ta che chở.
An Nhã híp mắt, không khí xung quanh có vẻ nguy hiểm.
Cô nói: “Hạ Nhiên, cô ra đây hai mặt một lời với tôi!”
Hạ Nhiên thở dài, cô biết sẽ có ngày phải gặp nữ chính nhưng ai ngờ lại nhanh thế chứ.
Cô đi ra khỏi bóng lưng Gia Lâm, vỗ vai tỏ vẻ mình không sao.
Nhìn ánh mắt nguy hiểm kia của An Nhã, Hạ Nhiên nói: “Hiện tại tôi về nước rồi.
Tôi chỉ đi du học chứ đâu phải sống ở đấy cả đời mà không về chứ?”
An Nhã im lặng.
Đột nhiên nhớ tới chiếc giày cao gót ngoài cửa nhà Phong Lư, không lẽ chiếc giày đó là của cô ta? An Nhã cất giọng suy tư: “Cô về nước bao lâu rồi?”
Hạ Nhiên đảo mắt, cô có nên nói thật không nhỉ, hay là nói mình mới về tối qua? Nghĩ xong, cô lại thở dài, nói dối chỉ rước thêm phiền phức cho bản thân.
Hạ Nhiên đáp: “Được 3 ngày rồi, có vấn đề gì sao?
3 ngày? Vậy thì chiếc giày đó đúng là của cô ta rồi.
Chỉ có cô ta thì Phong Lư mới cho ở tạm nhà mình.
Ha! Đã nhận tiền để cuốn gói rời khỏi anh ấy vậy mà bây giờ còn giở trò lật lọng vác cái xác về.
Chắc hẳn là hết tiền nên mới bám vào Phong Lư để kiếm chác đây mà.
Nhưng bây giờ mình phải làm gì để ra oai với cô ta? An Nhã nghĩ thầm.
Cô là tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, đã bao giờ đi giành giật đàn ông với ai đâu.
An Nhã đột nhiên nhớ tới tình tiết trong bộ phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ tối mà cô từng xem với bà nội Na.
Tình huống lúc này khá giống trong phim, mình có nên tát cô ta một cái không nhỉ? Nhưng làm vậy hơi vô lễ.
An Nhã loay hoay mãi, ánh mắt lúc lên lúc xuống.
Hạ Nhiên thắc mắc nhìn Gia Lâm, Gia Lâm lắc đầu đáp lại.
Hạ Nhiên nhẹ nhàng quan tâm hỏi: “Này, cô không sao chứ?”
Có vẻ vì bị mạch suy nghĩ cuốn theo, nghe Hạ Nhiên mở lời quan tâm, An Nhã đột nhiên giáng cho cô một cái tát trời vang..