Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất

Chương 2: Meo Meo!


Đọc truyện Xuyên Thành Mèo Của Thủ Phú Giàu Nhất FULL – Chương 2: Meo Meo!


Edit: Cá
……..!
Sở dĩ Văn Chi Vọng tới cửa hàng thú cưng chọn một con mèo làm thú nuôi là vì quản gia cứ càm ràm mãi.

Bởi vì công việc của cậu vô cùng bận rộn, Văn Đa Đa ở nhà không có cậu làm bạn, được bác sĩ chẩn đoán là bị trầm cảm.

Thế nên Văn Chi Vọng quyết định tìm cho Văn Đa Đa một con thú cưng làm bạn với y.

Mà khi Văn Chi Vọng vừa bước vào cửa hàng, đã bị nhóc mèo quỳ rạp trên đất miệng nhỏ nhai thức ăn của nhóc hấp dẫn.

Nhóc mèo trắng trắng mềm mềm, giống một chiếc bánh mochi.

Hai mắt nhóc ươn ướt, giống như muốn làm người ta mềm nhũn.

Ngay lập tức cậu liền quyết định, mang nhóc mèo này về nhà.

Văn Chi Vọng ôm nhóc mèo vào lòng.

Nhóc mèo rất nhẹ, nhẹ đến mức cậu không cảm nhận được trọng lượng của nó.

Tuy là nhóc mèo rất ngoai, nhưng cậu cũng nói cho nó nghe về gia quy của Văn gia.

“Nếu nhóc theo anh thì đổi tên thành Văn Đoàn Đoàn nha.” Văn Chi Vọn nói.

Đàm Nhiên lắc đuôi: “Meo” đáp lại.


Dù sao thì cho dù đổi tên thế nào đi chăng nữa, nhóc cũng không thể nào đổi thành tên đời trước được.

Văn Chi Vọng nói tiếp: “Anh mang nhóc về nhà, là do Văn Đa Đa bị bệnh.

Lúc không có anh ở nhà, nhóc phải cố gắng làm bạn với y.

Y ở nhà một mình cô đơn lắm…”
Văn Đa Đa là ai? Chẳng lẽ là con của Văn Chi Vọng? Là con trai à?
Nhóc mèo cảnh giác vểnh tai lên, nghiêm túc lắng nghe.

“Hai người cố gắng sống chung với nhau nhé.

Tính của Văn Đa Đa rất tốt, sẽ thích nhóc thôi.”
Nói xong, Văn Chi Vọng dựa theo nhân viên cửa hàng thú cưng chỉm dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhóc mèo.

Thoải mái ghê~
Đàm Nhiên híp híp mắt mèo, ở trên đùi Văn Chi Vọng cuốn người thành một cái bánh mèo.

Nhóc là mèo giàu nhất.

Dựa vào miêu sắc của nhóc hiện tại, việc dỗ dành một đứa nhóc chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!
Nghĩ đến tương lai được cung cấp thức ăn mèo cao cấp và sữa bò đếm không hết, Đàm Nhiên vươn lưỡi hồng hồng liếm vuốt mèo.

Hít hà~
Rất nhanh thì đã đến nhà Văn gia.

“Tiên sinh, ngài đã trở về rồi.” Một lão gia gia tóc trắng xóa nhưng tinh thần vẫn phấn chấn đi ra.


Đàm Nhiên dựa vào lòng Văn Chi Vọng, tò mò nhìn lão gia gia trước mặt.

“Quản gia, đây là bạn nhỏ tôi đem về để chơi với Văn Đa Đa, nhóc gọi là Văn Đoàn Đoàn.” Văn Chi Vọng chỉ nhóc mèo trong lòng, nói.

Thì ra ông ấy chính là quản gia nha.

Đàm Nhiên chớp chớp mắt mèo.

Nhìn sơ qua chắc là một người rất hòa ái dễ gần á!
Quản gia tươi cười, khi liếc mắt nhìn nhóc mèo, lại đờ mặt ra.

Đàm Nhiên rất nhanh phát hiện ra điều đó.

Chẳng lẽ quản gia không thích nhóc sao?
Quản gia nói: “Văn Đa Đa đang tản bộ trong hoa viên.

Không bằng ngài dẫn theo Đoàn Đoàn tới gặp Văn Đa Đa để làm quen đi?”
“Cũng được.”
Văn Chi Vọng ôm nhóc mèo, đi đến hoa viên.

Đàm nhiên hoàn hồn lại.

Nhóc hơi tò mò chút, rốt cuộc Văn Đa Đa trông như thế nào? Thế mà có thể khiến Văn Chi Vọng vì y mà tìm một bé mèo về làm bạn.

Cơ mà Văn Chi Vọng không hổ danh là thủ phú giàu nhất, nhà ở trung tâm thành phố nơi tất đất tất vàng, mà còn có một hoa viên lớn như thế.

“Đa Đa, qua đây.”
Văn Chi Vọng vừa mới cất lời, một thân ảnh màu đen mau chóng chạy đến.

Đàm Nhiên thấy rõ người đi đến lập tức trợn tròn mắt mèo.

Đờ mờ! Đây là Văn Đa Đa?!
Con trai cái qué gì chứ! Này rõ ràng là Husky mà!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.