Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 29


Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 29

Trong văn phòng, chỉ có thư ký Trương có tới một lần.
Anh ta bưng một ly nước trong cho Tiểu Đường Cao, sau đó cẩn thận chuẩn bị một cái đĩa đựng đồ ăn mèo.
Khi rời đi, thư ký Trương quan sát văn phòng vắng người, đẩy đẩy gọng kính vàng, ung dung xoa xoa bộ lông xù của bé mèo.
Lười biếng nằm trước cửa sổ sát đất phơi nắng, Tiểu Đường Cao được xoa rất thoải mái.
Thanh danh thư ký Trương ở công ty vẫn không hay cho lắm, bởi vì anh ta là một người hai mặt, cực kỳ chân chó với Phó Kiêu nhưng lại khác hoàn toàn với những người còn lại, rất nhiều người nói anh ta vô cùng nịnh hót nhưng Tiểu Đường Cao cảm thấy thư ký Trương đối với cậu rất tốt, rất tinh tế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi anh ta đi rồi, bé mèo trắng bắt đầu lục lọi các tài liệu làn việc ở văn phòng, muốn nhìn xem công ty, đặc biệt là tập đoàn Linh Đồng có khác thường không.
Nhưng lật xem tài liệu đối với một con mèo thật sự không phải một việc đơn giản.
Vì thế ……..
Trong phòng nghỉ của Phó Kiêu.
Một luồng sáng xanh ôn hòa lóe lên.
Bé mèo trắng biến mất không thấy thay vào đó là một thiếu niên tóc đen có đôi mắt xanh thẳm, khuôn mặt đẹp trai khiến người ta cảm giác tràn đầy sức sống, hơi hơi mỉm cười lộ ra răng nanh nhòn nhọn và má lúm đồng tiền đáng yêu khiến người ta nhìn thôi cũng bất giác mỉm cười.
Thiếu niên tìm ra quần áo coi như vừa người trong phòng cất giữ đồ, tuy rằng hơi lớn nhưng Tô Trạch Ninh vẫn miễn cưỡng chắp vá mặc vào.
Nhưng ngoài dự kiến là cậu tạm mang vừa giày Phó Kiêu. Lần đầu tiên biến thành người, toàn bộ quá trình cậu đi chân trần nên không phát hiện ra chuyện này.
Nhưng có giày là có ý nghĩa cậu có thể đi ra ngoài.
Cậu nhìn mức độ thân mật của mình và Phó Kiêu, mỗi lần tiến độ cốt truyện thay đổi tăng lên thì hạn mức cao nhất của mức độ thân mật cũng tăng theo, bây giờ đã có thể giữ hình người rất lâu.
Khóa trái cửa văn phòng lại.
Cậu đơn giản nhìn xem một ít tài liệu, đặc biệt là hợp tác với tập đoàn Linh Đồng ngoại trừ xuất hiện trước thì không có gì khác với cốt truyện.
Đại khái mình đa nghi đi.
Tô Trạch Ninh cẩn thận thả tài liệu lại chỗ cũ.
Cậu thấy thời gian biến thành người còn rất lâu rồi nhìn thế giới bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ra ngoài dạo một vòng có lẽ không sao đâu nhỉ?
Tô Trạch Ninh lặng lẽ mở cửa hé ra một cái khe.
Ừm, ngoài cửa không có ai, nhóm trợ lý vốn bận rộn ở bên ngoài văn phòng, lúc này không biết ở đâu rồi.
Cậu nhẹ nhàng thở ra.
Từ cửa đến thang máy chỉ cần 10s.
Cậu đánh liều đi đến thang máy.
– Cậu là ai thế?
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên ở sau lưng.
Lưng Tô Trạch Ninh cứng đờ.

Tiểu Lưu bước nhanh đi tới, hoài nghi đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới bỗng nhiên xuất hiện, cảnh giác hỏi: “Ai mang cậu lên đây?”
Thiếu niên trước mắt có làn da trắng nõn, đường nét thanh tú và đôi mắt xanh thẳm tựa như vương tử tuấn tú cao quý, so ra không thua kém nghệ sĩ bận bịu thường xuyên ra vào Tinh Thần.
Tuy giọng Tiểu Lưu cảnh giác nhưng không nghi ngờ thiếu niên trước mắt có ý đồ bất chính.
Không phải vì bề ngoài tuấn tú của thiếu niên.
Mà bởi vì tầng văn phòng này không phải ai cũng đủ khả năng đi vào, để vào được tầng này phải quẹt thẻ thang máy mới khởi động được mà thẻ chỉ có nhóm trợ lý mới có, cho dù đám hội đồng quản trị cần bàn bạc với Phó Kiêu cũng phải hẹn trước với nhóm trợ lý để bọn họ dẫn lên.
Cho nên Tiểu Lưu chỉ nghĩ là vị trợ lý nào đó sau khi dẫn người tới rồi vô trách nhiệm bỏ đi.
Tô Trạch Ninh ờm ờ à ờ không biết nên nói thế nào.
Cậu không thể nói là Phó Kiêu dẫn đi lên.
Tiểu Lưu nhìn thấy cậu không mang thẻ nhãn nhân viên liền hỏi: “Cậu là thực tập sinh mới đến hôm nay?” Hôm nay sẽ có một đám thực tập sinh chuẩn bị gia nhập đến đây.
Tô Trạch Ninh căng da đầu gật gật
Tiểu Lưu lặng lẽ làu bàu đồng nghiệp thật không đáng tin, sao lại dẫn thực tập sinh đến đây.
Cậu ta nhìn đôi mắt màu xanh của thiếu niên, chợt lóe qua ý nghĩ trong đầu rồi nói: “Cậu là Dịch Ninh đúng không?”
Tô Trạch Ninh: ?
Tiểu Lưu càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Mới đây, thư kýTrương có nói qua với cậu ta, Dịch gia thân với Phó gia nên thiếu gia út nhà đó là Dịch Ninh muốn tới Tinh Thần thực tập. Nhưng bởi vì vị thiếu gia này không phối hợp nên giai đoạn trước bọn họ không liên hệ nhiều với cậu ta, mà ngay cả ảnh chụp cũng không gửi qua đây, thậm chí điện thoại cũng không để lại.
Bọn họ chỉ biết là Dịch Ninh là con lai.
Không thể nhịn được nữa, thư ký Trương gửi mail định ra hôm nay là ngày cuối cùng nhận chức công việc, nếu còn không tới thì anh ta sẽ nói tình huống cho Phó tổng, với tính cách của Phó tổng nhất định sẽ nói cho Dịch gia, tất nhiên bên đó sẽ nghiêm trị cậu út.
Mới đây, một trợ lý khác còn nói muốn xuống dưới đón Dịch Ninh rồi báo lại.
Thiếu gia nhà họ Dịch là thực tập sinh mà lên được tầng cao nhất, đại khái là có cổ đông ở Tinh Thần.
Nhưng bọn họ đón người đi lên sao mình lại không thấy?
Không phải Tiểu Lưu lơ là mà ngoại trừ quẹt thẻ đứng thang máy đi lên thì cho dù người khác có mọc cánh cũng không lên được nên cậu ta mới không nghi ngờ thân phận thiếu niên, tóm lại là một vị trợ lý nào đó hoặc ban đầu Phó tổng mang lên.
Đúng lúc này thư ký Trương đẩy cửa vào.
Anh ta thấy thiếu niên trước mắt cau mày nói: “Ai vậy?”
Tiểu Lưu kêu thầm hỏng rồi, thư ký Trương rất nghiêm khắc với cấp dưới, nếu để anh ta biết nhóm trợ lý để một mình Dịch Ninh ở đây, bất kể vì lý do gì cũng sẽ bị mắng.
Haizz, có một đám đồng nghiệp không đáng tin, cậu ta còn biết làm thế nào bây giờ?
Trong lòng Tiểu Lưu bi thương, dứt khoát đứng ra thay các đồng nghiệp dàn xếp với thư ký Trương nói: “Đây là Dịch Ninh.”
Thư ký Trương sửng sốt, lập tức nhìn xoi mói Tô Trạch Ninh từ trên xuống dưới.
Tóc đen mắt xanh.
Truyền thuyết hai thiếu gia nhà họ Dịch đều là tóc đen mắt xanh, anh ta chỉ thấy cậu lớn Dịch gia còn cậu út được bảo vệ rất tốt cũng chính là Dịch Ninh, chưa thấy bao giờ.
Nhưng người trước mắt này quả thật giống cậu lớn ôn hoà như được khắc từ trong khuôn mẫu ra, thảo nào tất cả mọi người nói hai người con trai Dịch gia lớn lên giống nhau lắm.

Dịch Ninh điển hình cho tính cách con cháu giàu hai đời, mê chơi, không thích gò bó, với lại rất bài xích đến Tinh Thần thực tập cũng không có số điện thoại, trước đó trợ lý của anh ta gửi mail hối thúc cậu ta mấy lần đến nhận công việc ở đây mà cậu út nào có đến, cuối cùng thư ký Trương tức quá gửi mail cho cậu lớn nói rằng nếu hôm nay không đến thì đừng bao giờ đến nữa.
Ngày hôm qua cậu lớn nhà họ Dịch gọi điện thoại xin anh, luôn cam đoan bất kể thế nào hôm nay em trai anh ta nhất định sẽ đến, chuyện này nhất thiết đừng nói với ông Dịch.
Xét cho công bằng thì thư ký Trương tình nguyện Dịch Ninh đừng tới.
Cậu ta đến đây cũng là một phiền toái lớn.
Thư ký Trương thản nhiên đẩy gọng kính vàng, nhìn nhìn dáng vẻ công tử bột của Dịch Ninh, cười khẩy một tiếng trong lòng.
Anh ta sẽ khiến vị thiếu gia này biết nơi này không phải là chỗ tùy tiện có thể lấy tiếng để cậu ta biết khó mà lui.
Trong lòng thư ký Trương đã có tính toán nói với Tiểu Lưu: “Vừa lúc tôi muốn đi bộ phận nhân sự để tôi dẫn cậu ta đi nhận chức. Còn cậu tìm cái chìa khóa phòng tài liệu, tôi nhớ chỗ đó có cái bàn trống.”
Tô Trạch Ninh ngẩn người tại chỗ, đến bây giờ cậu còn không biết vì sao mình trở thành Dịch Ninh.
Thư ký Trương thấy Tô Trạch Ninh ngây ngốc đứng tại chỗ, tâm trạng lại không vui, kiểu thiếu gia chỉ biết sống phóng túng thì cái gì cũng không biết đến chỗ bọn họ cũng chỉ gia tăng lượng công việc chứ có tác dụng nào khác đâu, anh ta nhíu mày nói: “Sao? Nghe không hiểu lời tôi nói à? Còn không nhanh đi theo.”
Vì thế, toàn bộ hành trình Tô Trạch Ninh không nói gì mà cứ thế trở thành Dịch Ninh, chạy theo sau thư ký Trương đi vào cửa phòng tài liệu.
Tiểu Lưu nắm cái chìa khóa phòng tài liệu, nghĩ tới cái phòng đó mà cũng để cho người ta ngồi sao? Năm nào cái phòng đó cũng bày đủ loại tài liệu lại kín gió không có cửa sổ, điều kiện rất kém để vị thiếu gia khó trị này ngồi á hả, có chịu được không trời?
Chẳng lẽ?
Tiểu Lưu chợt hiểu ra dụng ý của thư ký Trương, anh ta muốn vị thiếu gia biết khó mà lui!!!
Sự tích huy hoàng về vị thiếu gia này thả bồ câu đồng nghiệp hai lần mà không hề có lý do, cậu ta cũng có biết, loại người này chỉ vì lấy tiếng mới không xứng có được công việc thần thánh lại càng không xứng được đứng học tập bên người Phó tổng!!!!
Cho nên thư ký Trương mới làm như vậy?
Anh ta không hổ là thư ký Trương, tâm tư kín đáo, lo lắng chu toàn giúp Phó tổng giải quyết tất cả phiền toái trước tiên.
So ra mình thật sự kém quá xa, Tiểu Lưu âm thầm quyết định trong lòng, nắm chặt cái chìa khóa trong lòng bàn tay, thề mình nhất định phải học tập thật nhiều để giống như thư ký Trương, lo cho những nỗi lo của Phó tổng, giải ưu giải nạn cho Phó tổng.
Tô Trạch Ninh thấy sắc mặt Tiểu Lưu biến đổi phức tạp, nắm cái chìa khóa nửa ngày yên tĩnh, dè dặt hỏi: “Cần tôi mở cửa ra không?”
Tiểu Lưu lạnh lùng nhìn cậu, ngạo kiều quay đầu.
Đừng có mơ lấy lòng cậu ta, từ giờ trở đi cậu ta sẽ không nói thêm một câu với vị thiếu gia này nữa, để đóa hoa nhà kính mở mang kiến thức tàn khốc ở cái nơi làm việc. Hừ, vị này đừng hòng trông cậy vào chút xíu trợ giúp từ mình.
Tô Trạch Ninh vò đầu bứt mái tóc đen không hiểu ra sao.
Anh ta thật quái lạ.
Khi trước vẻ mặt anh ta giúp cậu mở bánh ngọt cũng xoắn xuýt y chang như vầy.
Cửa phòng tài liệu mở ra.
Phòng tài liệu quanh năm không thông gió, thoang thoảng mùi ẩm mốc giấy tờ tồn đọng, bên trong không nhỏ bày đủ các loại tài liệu khác nhau, tận cùng bên trong góc có đặt một bàn công tác nho nhỏ, gần đấy là một đống tài liệu.
Thư ký Trương nhìn hoàn cảnh chật chội bên trong, trong lòng vừa ý gật gật đầu mà trên mặt vẫn thản nhiên dối trá chỉ vào mấy hộp tài liệu nói: “Cậu cứ ngồi ở đó đi.”
Nói xong, anh ta chờ thiếu gia Dịch Ninh nổi giận. Cậu ta cũng không giống bộ dạng chịu được cực khổ.
Tô Trạch Ninh vội vàng gật đầu, hiện tại cậu thầm nghĩ nhanh chóng lừa bịp được thư ký Trương rồi mình lén lút trốn đi.
Trong mắt Thư ký Trương lóe qua nghi ngờ, Dịch Ninh cứ thế đơn giản đồng ý? Quyết định ra oai phủ đầu với vị thiếu gia bốc đồng biết khó mà lui, anh ta đẩy gọng kính vàng nói: “Ờ, bên cạnh có mấy cái hộp, sợ là cậu phải tự dọn đi đó.”

Trong lòng Thư ký Trương nghĩ đừng nhìn đây chỉ có mười mấy hộp nhưng bên trong xếp đầy tài liệu, thiếu gia được cưng chiều chắc chắn không dọn nổi, nói không chừng ngày đầu tiên sẽ õng ẹo gọi điện thoại mét với người nhà, vậy thì anh ta có thể thuận lợi suôn sẻ nói ra hành vi ác liệt vài lần leo cây lúc trước của cậu ta cho Dịch gia, để bọn họ kiềm hãm lại, nghĩ vậy anh ta nói tiếp: “Dù sao, mấy người khác ở chỗ chúng ta đều bề bộn nhiều việc —— không ai rảnh giúp cậu đâu.”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết lời, thoáng nhìn qua liền nghẹn họng.
Ở bên kia, cậu út nhà giàu có mặc quần áo sang quý, xoắn tay áo xếp chồng toàn bộ sáu cái hộp tài liệu lên nhau rồi nâng lên dễ dàng, cười tươi với thư ký Trương, nụ cười ấy trong sáng như ánh mặt trời đối lập rõ nét với mấy cái hộp tài liệu cực lớn mà cậu nâng, giọng nói thiếu niên rất êm tai, rất trong trẻo, đôi mắt xanh thẳm nhìn thư ký Trương hỏi: “Mấy thứ này dọn tới chỗ nào?”
Cậu ôm sáu cái hộp vừa cao vừa cũ trong ngực gần như còn cao hơn cả thân mình nữa.
Thư ký Trương:……..
Tiểu Lưu:…………
Cái hộp tài liệu rất nặng, phái nam sức lớn ở chỗ bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dọn được ba cái một lần.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt lại dọn sáu cái……….
Vài sợi toc đen lẻ tẻ lắc lư hai bên theo hành động của cậu, trông vô cùng hoạt bát, cậu thật cẩn thận dời hai bước sang bên cạnh sau đó nhìn xung quanh có hơi khó khăn, thấy Tiểu Lưu, đôi mắt hạnh xanh thẳm sáng lên nhìn cậu ta: “Anh có thể giúp tôi một chút không?”
Xanh thẳm, to tròn.
Tiểu Lưu cảm giác lòng mình lại bị trúng đòn nặng nề.
Chờ khi cậu ta tỉnh táo lại, ma xui quỷ khiến bước về phía Dịch Ninh.
Chết tiệt, mình đang làm gì vậy?
Nói muốn để cho hoa nhà kính trải nghiệm sự tàn khốc nơi làm việc đâu rồi?
Nhưng Tiểu Lưu lại cảm thấy ánh mắt chết tiệt kia quen thuộc, nhất thời không nhớ ra.
Thôi quên đi, cũng giúp đỡ rồi.
Dù sao cũng là sáu cái hộp to, người bình thường sao mà dọn nổi.
Vị này sợ là sắp kiên trì không nổi rồi!!!
Tiểu Lưu coi như làm việc thiện một ngày, định bắt lấy mấy cái hộp cao nhất.
Thiếu niên lại tránh sang bên cạnh, đôi mắt to tròn lộ ra răng nanh đáng yêu nói: “Anh đỡ mấy cái thùng giúp em thôi.” Cậu ngừng lại một chút rồi nhìn về phía hai người cười cười nói: “Em sợ chúng nó sẽ đổ rồi đập trúng các anh thì không may đâu.”
Tiểu Lưu:……
Thiếu niên đặt sáu cái hộp xuống đất, khi trọng lượng cái hộp thả xuống còn làm bay lên lớp bụi mờ mờ.
Tiểu Lưu nghi hoặc ngồi xổm xuống vươn tay, muốn nâng cái hộp lên, hít sâu một hơi, nâng lên…..
Cái hộp không chút xê dịch.
Trong lòng thư ký Trương kinh sợ, đẩy đẩy kính mắt, tỉnh rụi nói: “Mang hộ chiếu đi theo tôi xử lý nhận chức.”
Hộ chiếu? Cậu có à?
Tô Trạch Ninh căng da đầu nói: “Rớt mất rồi.”
Cậu đi đâu mới làm được hộ chiếu chứ.
Thư ký Trương lạnh lùng cười, miệng lại bắn ra nọc độc: “Sao cậu không vứt bản thân mình luôn đi?”
Tô Trạch Ninh:……
Sao cảm giác thư ký Trương hoàn toàn khác với những gì mình biết thế nhỉ? Đáng sợ quá đi.
Thư ký Trương ôn hòa đi đâu rồi?
 
*
 

Sau khi tiễn đi thư ký Trương vô cùng cáu kỉnh và Dịch Ninh ở phía sau anh ta nơm nớp lo sợ.
Tiểu Lưu trở lại khu làm việc.
Lúc này, đồng nhiệp vừa WC xong vừa bực bội đi ra.
Thiếu gia Dịch gia lại thả bồ câu cho hắn, căn bản là không có tới Tinh Thần, không biết ăn nói thế nào với thư ký Trương đây.
Hắn thất thần đụng vào Tiểu Lưu.
Ai ngờ đôi mắt Tiểu Lưu thâm trầm, bí hiểm nói với hắn: “Anh nợ tôi một bữa cơm đấy.”
Trợ lý không hiểu ra sao:?
Tiểu Lưu cũng không giải thích lạnh lùng bỏ đi, dáng vẻ lướt nhẹ qua với phong thái ẩn sâu công lao và danh vọng
 
*
 
Thư ký Trương đưa Tô Trạch Ninh tới bộ phận nhân sự rồi vội vàng đi mất.
Tô Trạch Ninh bị một đám chị gái vây quanh có chút không biết làm sao, muốn chạy trốn lại không có cơ hội.
– Wow, thật sự không phải idol mới ra mắt ở công ty môi giới lầu dưới hả?
 – Đôi mắt xanh đẹp quá đi.
– Kêu chị đi nào, ngoan.
Khuôn mặt Tô Trạch Ninh trắng nõn phơn phớt ửng hồng khi bị vây quanh, ấp úng trả lời câu hỏi của các chị, cũng may lúc này thẻ nhân viên tạm thời của cậu đã làm xong rồi, nó là thẻ gác cổng có thể kiểm tra ra vào công ty, quyền hạn thẻ nhân viên khác với thẻ gác cổng mà thẻ nhân viên của Tô Trạch Ninh bởi vì không có hộ chiếu nên không thể xem như nhập chức, chỉ có thể làm một cái thẻ tạm thời đi vào được cửa lớn cao ốc Tinh Thần và một ít nơi mở cửa cho công chúng.
Chờ sau khi bổ sung hộ chiếu thì cậu mới chính thức nhận chức.
Nhưng điều này không liên quan đến Tô Trạch Ninh.
Cầm thẻ nhân viên, cậu mặt xám mày tro chen ra khỏi vòng vây các chị chuẩn bị trốn đi.
Mới ra chưa được bao lâu lại đối diện với nhân viên gọi điện thoại.
Anh ta đeo kính râm, để tóc dài, giọng điệu như một vị nghệ sĩ gọi điện thoại chửi ầm lên: “Khốn kiếp!!! Còn nửa giờ nữa phải quay tiết mục rồi mới nói với tôi là bị muộn. Cậu cho rằng cậu là ai? Chỉ là minh tinh nhỏ còn chưa ra mắt thì lên mặt với ai, chẳng lẽ để Dung Hàng chờ cậu tới chắc?”
Bên kia có vẻ nói lại gì đó.
Anh ta căm tức tắt điện thoại đi.
Một chị ở bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy, trợ lý Ngô, ai làm anh tức giận thế?”
Trợ lý Ngô tức muốn chết: “Bị một minh tinh nhỏ còn chưa ra mắt thả bồ câu, tạm thời biết tìm ai thế vào vị trí cậu ta đây chứ.” Anh ta là trợ lý nhà sản xuất chương trình giải trí game show danh tiếng của đài truyền hình thuộc tập đoàn Tinh Thần, phụ trách liên hệ khách quý, vốn dĩ anh phụ trách liên hệ trao đổi với một vị khách quý nho nhỏ, ai biết vị đó tạm thời nói không đến.
Chị lật tài liệu nhân sự được đãi ngộ lên chức đưa qua cho trợ lý Ngô.
Hắn bực mình nói: “Còn ký gì mà ký nữa, bị úp sọt lớn như vậy nói không chừng hôm nay bị sa thải.
Chị lấy làm lạ hỏi: “Sao anh tìm minh tinh nhỏ không đáng tin vậy?. Tinh Thần đâu có thiếu minh tinh.
Trợ lý Ngô càng bực mình: “Còn không phải tại cái mặt nó.” Nếu không phải lớn lên đẹp thì còn lâu hắn mới đi tìm minh tinh nhỏ kia.
Bỗng chị nhớ ra gì đó chỉ chỉ bên kia nói: “Mặt à? Anh thấy cậu ta thế nào? Trai đẹp mới vừa nhận chức, hiểu tận gốc rễ lại rảnh rỗi.” Bình thường, nhân viên mới nhận chức ngày đầu tiên trừ đi báo danh cũng không có chuyện khác, đi tham gia tiết mục kiếm khoản thu nhập thêm cũng khá tốt.
Nhân viên dễ nhìn ở Tập đoàn Tinh Thần thường xuyên bị kéo đi tham gia gameshow để góp đủ số.
Trợ lý Ngô nhìn theo tầm mắt chị.
Xuyên qua cửa kính bộ phận nhân sự, một thiếu niên tóc đen mắt xanh cau mày buồn rầu nhìn bảng điều khiển ở cửa thang máy, có vẻ như đang phân vân không biết nên bấm nút nào, làn da cậu trắng nõn, tóc đen nhánh, quần áo có hơi lớn nhưng trông có một loại gu khác biệt, dáng người cao thẳng, tỉ lệ cực tốt, một đôi chân dài khiến người ta chú ý, đường nét mặt mày tinh tế, đôi mắt hạnh xanh thẳm đẹp không tả nổi, có sợi tóc đen nghịch ngợm nhếch lên ở trên đầu giống như một nhúm lông ngốc nghếch nhưng lại làm cho cậu trông đáng yêu lạ thường.
Mắt trợ lý Ngô sáng ngời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.