Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 24


Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 24:

Trên chiếc xe hơi Lincoln dài xa hoa.
Bé mèo trắng đeo nơ bướm khảm đá obsidian trên cổ, đắc ý ngồi ngay ngắn trên quầy rượu ở phía sau, cái đuôi xù bông vui vẻ lắc trái lắc phải, đôi mắt xanh thẳm tò mò nhìn dãy ghế lô trên xe.
Xe chầm chậm dừng lại, Phong Giai Minh vươn tay muốn nắm lấy cánh tay Phó Kiêu.
Chân Tiểu Đường Cao vỗ một phát nhanh như chớp, nhảy vào giữa hai người.
Phó Kiêu thuận tay đón lấy bé mèo xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỏ lại một mình cô trong xe.
Cô ta hơi hơi sửng sốt, cắn cắn môi, đi theo phía sau bọn họ xuống xe.
Bữa tiệc xem như để hoan nghênh chúc mừng Angus và Tinh Thần hợp tác, tuy không phải chính thức nhưng vẫn có rất nhiều nhóm người cao tầng Tinh Thần tham gia.
Vì thế, bọn họ mới nhìn thấy tổng tài bình thường nghiêm túc ôm một con mèo đi vào hội trường.
Thư ký Trương là cộng sự nhiều năm của Phó Kiêu, cầm một ly rượu nho đi tới, đưa cho anh nói: “Phó tổng, người đến gần đủ rồi mà đạo diễn Angus cũng sắp đến”.
Phó Kiêu cầm ly rượu gật gật đầu.
Tiểu Đường Cao thừa dịp anh không chú ý, tò mò định lén lút thò chân vào ly thủy tinh.
– Ừm, biết rồi.
Phó Kiêu vừa nói xong, cầm cái chân lén lút của bé mèo, dịu dàng đè xuống.
Một tia sáng lóe lên qua cặp kính vàng của thư ký Trương, anh ta nhìn bé mèo trong lòng Phó Kiêu khen ngợi: “Đây là Tiểu Đường Cao à, xinh xắn lại dễ thương đấy chứ.
Tiểu Đường Cao nghi hoặc ngẩng đầu…..
Người này là thư ký Trương hả?
Trong miêu tả nguyên tác, anh ta là một người rất mạnh mẽ, thái độ đối xử khác biệt với mỗi người nhưng rất trung thành với Phó Kiêu, mãi đến cuối cùng, anh ta vẫn không phản bội.
Chỉ riêng điểm này thôi khiến cho Tiểu Đường Cao cảm thấy anh ta không xấu.
Huống chi bây giờ anh ta cũng có mắt nhìn khen ngợi mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Đường Cao kiêu ngạo ngửa đầu ưỡn ngực meo meo ngao một tiếng, coi như đáp lại.
Đủ loại thức ăn ngon trong bữa tiệc tỏa ra mùi thơm phức, bé mèo có khứu giác nhạy bén nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, âm thầm chảy nước miếng.
Hôm nay Phó Kiêu nói được làm được, điểm tâm và cơm trưa ăn đồ ăn mèo chả có mùi vị gì hết.
Nhớ tới còn phải ăn một tuần, cậu cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc này nhìn thức ăn trong bữa tiệc, quả thực hai mắt sáng xanh lấp lánh.
Tiểu Đường Cao thông minh tìm cho mình một lý do.

Bữa tiệc này không cung cấp đồ ăn mèo.
Không phải cậu không ăn mà là không có nha.
Anh cười một tiếng, nói với thư ký Trương: “Mang Tiểu Đường Cao ăn chút gì đó đi, chỉ cần đun sôi trong nước là được.”
Thư ký Trương gật gật đầu, bé mèo vui vẻ nhảy vào lòng anh ta, cái đuôi vui sướng phe phẩy.
Thư ký Trương không hổ là thư ký kim bài của Phó Kiêu, nhanh chóng bảo phòng bếp chuẩn bị riêng nước luộc tôm bóc vỏ tươi ngon cho Tiểu Đường Cao, bên cạnh còn đặt một cái đĩa nhỏ viền vàng để đựng ít nước sạch.
Thậm chí, anh ta còn săn sóc chu đáo chuẩn bị một phòng ăn cơm ở lầu hai, bên trong còn để một cái gối đệm đỏ nhung tua vàng cho bé mèo nghỉ ngơi.
Thư ký Trương là người phụ trách bữa tiệc, khá là bận rộn, anh ta nhận điện thoại liền rời đi, song trước khi đi anh ta rất cẩn thận đóng lại cửa phòng lại.
Nhưng…………
Sao có thể ngăn nổi Tiểu Đường Cao!
Sau khi ăn xong, bé mèo linh hoạt chạy tới, nhảy lên ôm lấy tay nắm cửa mở ra,
Sau đó vượt ngục thành công……..
Tiểu Đường Cao rời khỏi căn phòng, định đi tìm Phó Kiêu nhưng người ở bữa tiệc quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cậu không nhìn thấy anh.
Nơi cậu đứng là một góc không có ai đến.
Định đi ra ngoài liền thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi ôm một cô gái lại đây, dọc theo đường đi, tay hắn ta trượt lên trượt xuống đầy xấu xa trên người cô gái, mà dáng vẻ cô này khoảng hơn 20 tuổi, trông như vừa mới tốt nghiệp.
Hắn ta đưa cô gái đến chỗ không người chắc chắn có ý đồ riêng.
Cô gái có vẻ phát hiện không đúng, vội vàng giãy khỏi người hắn, muốn bỏ đi nhưng bị hắn ta bắt lấy cánh tay đè trên tường.
Nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của cô.
Tô Trạch Ninh vội vàng lao tới.
Bé mèo trắng chạy tới chỗ hai người, ngẩng đầu kêu một tiếng với hắn, trong tiếng kêu có vài phần cảnh cáo……
Hắn cúi đầu nhìn bém èo, ánh mắt lạnh lẽo giống như nhìn một món đồ chơi không đáng tiền.
Loài mèo trời sinh trực giác nói cho Tô Trạch Ninh biết con người này rất nguy hiểm, thậm chí khứu giác vô cùng nhạy bén ngửi thấy một chút xíu mùi máu tươi đồng loại không dễ phát hiện trên người hắn, mặc dù vậy, cậu vẫn khẽ gào cảnh cáo.
Dù sao cô gái kia vẫn còn ở trong tay hắn.
Thoạt nhìn hắn không giống người lương thiện, nếu hắn mang cô gái đi chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Hắn ta không thèm để ý, vươn chân đá mạnh lên bụng Tô Trạch Ninh, trong miệng mắng: “Cút mau, gặp tao ở đây coi như mày may mắn, đồ súc sinh đừng phá hư chuyện tốt của tao.”
Nói xong ép buộc cô gái đi qua căn phòng kia…..
Tô Trạch Ninh định dùng giá trị thân mật sử dụng năng lực của mình động thủ, trong khoảng thời gian này giá trị thân mật lại sắp đầy, trong lòng cậu âm thầm tính toán, tuy cậu chưa công kích con người nhưng nếu đối phó chắc không có vấn đề gì đâu.
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên: “Đặng Huy, anh đang làm cái gì vậy?”
Tô Trạch Ninh ngẩng đầu thấy có người đi tới, cậu nhận ra người kia, là người đàn ông liều mạng khen mình tới tấp ở bữa tiệc Phó gia.

Hình như kêu là Lư Minh Thanh?
Đặng Huy thấy người đến là Lư Minh Thanh, khinh thường cười một tiếng, mặc dù vậy, hắn vẫn thu liễm một chút, buông tay khỏi người cô gái nói với anh ta: “Ô kìa, quản lý Lư đến đây làm gì thế nhỉ?”
Lư Minh Thanh cừơi lạnh lùng, Đặng Huy và anh làm trong cùng một công ty đầu tư dưới quyền Tinh Thần nhưng tính cách của hắn rất quỷ quyệt, tác phong vô lại, ỷ vào quan hệ với cao tầng mà không kiêng nể gì, thậm chí……
 Anh siết chặt nắm tay, triển vọng hạng mục đầu tiên của anh vô cùng tốt nhưng lại bị người này cướp đi, Đặng Huy dựa vào dự án đó ra mặt ở cao tầng, anh thật vất vả lựa chọn dự án thứ hai, kết quả cũng bị hắn xáo trộn không được cao tầng xét duyệt thông qua, anh hết cách mới hy vọng tiếp xúc trực tiếp với Phó tổng, tìm cơ hội giới thiệu dự án của mình.
Nếu không làm vậy, chỉ sợ không bao lâu sau dự án này cũng sẽ biến thành của hắn.
Hít sâu một hơi, Lư Minh Thanh nén giận trong lòng, nhìn cô gái bên cạnh Đặng Huy nói: “Cô không sao chứ? Có cần giúp đỡ gì không?”
– Tôi……… Cô gái vội nói.
Thì hắn liếc nhìn, âm u cắt ngang nói: “Phương Vân, nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.”
Phương Vân không dám nói nữa, giãy khỏi Đặng Huy, cảm kích Lư Minh Thanh và Tô Trạch Ninh, nói: “Ngại quá”.
Sau đó bối rối bước nhanh bỏ đi.
Đặng Huy càng đắc ý vênh váo hống hách tiêu sái tiến thêm một bước nói: “Ôi chao, tôi không biết mình đã xúc phạm nhà sản xuất Lư của chúng ta như nào đấy, đến mức bạn gái tôi phải tức giận bỏ đi cơ.”
Meo meo……..
Đổi trắng thay đen, Tiểu Đường Cao nổi giận kêu lên.
Hắn cúi đầu dạt dào ác ý đá một cước vào bé mèo đang ngồi chồm hổm ven thang lầu.
Tiểu Đường Cao vội vàng nhảy lui về sau nhưng cậu đã quên bên cạnh là thang lầu…….
Té xuống không chết cũng tróc da.
Toi rồi!!!!!
Cũng may, Lư Minh Thanh ở bên cạnh hắn vội vàng tóm lấy bé mèo.
– Sao vậy?
Phó Kiêu tìm bé mèo, nhìn thấy cảnh như vậy, nhíu mày bước nhanh đi tới, anh chỉ nhìn thấy Tiểu Đường Cao suýt chút nữa ngã xuống thang lầu, chứ không nhìn thấy phía trước xảy ra chuyện gì.
Ngay lập tức Tiểu Đường Cao nhảy vào lòng anh, oan ức kêu: “Meo meo”.
Có người ăn hiếp tôi.
Đặng Huy thấy con súc sinh kia nhảy lên người Phó tổng, thầm nghĩ không xong, con ngươi đảo đảo nói: “Phó tổng, không có gì đâu, bé mèo trong lòng ngài thiếu chút nữa té xuống, tôi định kéo về nhưng mà đứng có hơi xa một chút.”
Lư Minh Thanh nghe thấy lời đổi trắng thay đen, đôi mắt trừng lớn: “Đặng Huy, rõ ràng là anh…….”
Hắn lớn tiếng nói: “Lư Minh Thanh nói chuyện phải có chứng cứ, tôi biết anh không vừa mắt tôi nhưng không thể vu cáo tôi lung tung….”
Ở đây không có camera theo dõi, đương sự chỉ có hắn và Lư Minh Thanh, hắn cứ chắc chắn bản thân không liên quan thì Lư Minh Thanh cũng chẳng thể làm gì được.
Còn con mèo kia chỉ là súc sinh còn biết nói chắc?

Đôi mắt Tiểu Đường Cao xanh thẳm trừng lớn, kêu meo meo meo meo với Đặng Huy.
Cậu chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế.
Nếu không phải Phó Kiêu ôm chặt cậu, bé mèo phẫn nộ nóng lòng muốn cào nát mặt hắn ngay lập tức.
Lư Minh Thanh hít sâu một hơi, biết mình không có chứng cứ, cũng không muốn tranh cãi với Đặng Huy trước mặt Phó tổng, chỉ hỏi anh: ” Tiểu Đường Cao không sao chứ?”
– Không sao.
Phó Kiêu đã kiểm tra bé mèo, cũng may không sao cả, anh nghiêng đầu, đôi mắt nhìn Đặng Huy đầy sâu xa, Tiểu Đường Cao không phải là bé mèo thích gây sự.
Hắn bị nhìn có hơi chột dạ, luống cuống tránh né tầm mắt Phó Kiêu.
Phó Kiêu cười nhạt, nhìn thoáng qua thư ký Trương.
Thư ký Trương hơi hơi gật gật đầu, một chút chán ghét lóe qua đôi mắt nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên: “Anh là Đặng Huy của bộ phận dự án?”
Hắn vừa mừng vừa lo nói: “Thư ký Trương biết tôi sao?”
Được thư ký bên cạnh phó tổng nhớ kỹ không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thư ký Trương đẩy kính mắt viền vàng cười sâu xa: “Nhân tài mới xuất hiện của công ty đầu tư, Vương tổng đánh giá rất cao về anh đấy.”
Phó Kiêu chính là trọng điểm bữa tiệc, anh bước lại đây, dần dần có người cũng đến bên này, đa số là một ít cao tầng Tinh Thần. Vẻ mặt bọn họ nghi hoặc nhìn Lư Minh Thanh bên cạnh Phó Kiêu, ai vậy?
Với lại sắc mặt phó tổng còn ôn hòa với anh ta?
Dưới ánh nhìn của đa số cao tầng, Lư Minh Thanh ở bên cạnh Phó Kiêu có hơi mất tự nhiên.
Phó Kiêu trấn an sờ sờ Tiểu Đường Cao đang xù lông trong lòng, nhớ lại nội dung lần trước mà hai người nói chuyện với nhau, hỏi Lư Minh Thanh: “Có phải anh đang có một dự án đúng không?” Anh có nghe sơ qua một chút, quả thật triển vọng cũng không tệ lắm.
Lư Minh Thanh phấn chấn tinh thần nói: “Đúng vậy, triển vọng vô cùng tốt, đó là thương mại về máy bay không người lái nhưng công ty đã phủ quyết.”
Lỗ tai Tiểu Đường Cao lập tức dựng thẳng lên.
Bị Tinh Thần phủ quyết đầu tư, máy bay không người lái?
Hình như trong nguyên tác có đề cập tới, Phó Duy đầu tư một dự án như vậy còn là kinh doanh lớn lời một khoản.
Đôi mắt Tiểu Đường Cao lập tức sáng quắc, chân nhỏ liều mạng vỗ vỗ Phó Kiêu……..
Kiếm được một núi cá khô đấy!!!! Nhất định phải đầu tư.
Thư ký Trương nghe thấy có hơi khó xử, nếu công ty phủ quyết mà Phó tổng thay đổi quyết định lần này thì sẽ tổn hại đến chế độ qui định của công ty.
– Vậy à.
Ngón tay anh vuốt bộ lông trắng muốt của bé mèo, đôi mắt xanh thẳm linh hoạt kia nhìn anh.
Mau đồng ý đi!!!!!!!
Tim Lư Minh Thanh vọt tới cổ họng, anh ta biết dự án này có hơi khó khăn nhưng triển vọng thật sự quá tốt, tin chắc vào tầm nhìn của mình, anh ta đầy kỳ vọng nhìn Phó tổng.
Được một người một mèo cùng nhìn chăm chú.
Phó Kiêu cười khẽ nghiêng đầu nói với thư ký Trương: “Tôi đầu tư với danh nghĩa cá nhân mà như thế thì không có vấn đề gì. Coi như tôi tạ lễ đi”.
Nếu không có anh ta thì lúc này bé con sợ là phải ăn lỗ nặng, huống chi dự án cũng không tệ.
Ting!!!!!!!!!!!!!!
Cột tiến độ xanh thể hiện nội dung tình tiết thay đổi lại bay lên một chút xíu.

Tiểu Đường Cao vui vẻ nằm trong lòng anh phe phẩy cái đuôi.
Yeah!!!!!! Núi cá khô tới tay rồi!!!!!
Sau đó có người hỏi Lư Minh Thanh về toàn bộ quá trình giống như một giấc mơ, rốt cuộc đã làm gì để Phó tổng đồng ý đầu tư dự án, anh ta suy nghĩ nghiêm túc rồi nói cho mọi người, bởi vì anh gặp một con mèo quý nhân.
 
*
 
Phong Giai Minh mỉm cười khéo léo nói chuyện với đạo diễn Angus.
Đôi mắt đạo diễn uể oải, mấy ngày này anh ta luôn luôn tìm chủ nhân giọng hát trên internet kia, đáng tiếc không thu hoạch được gì, người kia giống như biến mất rồi.
Phong Giai Minh vốn chắc chắn hợp tác với đạo diễn Angus, người đại diện còn nghe tin cô chính là chọn người được chọn sắp xếp đầu tiên, ai ngờ giữa đường xuất hiện ca sĩ thần bí trên internet.
Phong Giai Minh cười khẩy trong lòng.
Ở cái giới giải trí nhiều năm rồi, ít nhiều những mưa gió nào mà cô chưa từng thấy qua?
Bất quá chỉ là một vòng lăng xê mà thôi.
Âm thanh tự nhiên gì chứ? Chẳng qua là ca sĩ hạng ba không dám lộ diện mà thôi.
Khi cô ra mắt cũng được xưng âm thanh tự nhiên đó thôi, khoảng thời gian trước còn có người so sánh cô với ca sĩ hạng ba kia, gì mà âm thanh của tự nhiên mới cũ PK nữa chứ?
 Nhiều năm qua, cô rất vất vả mới có địa vị hôm nay, người kia dựa vào đâu mà so với cô?
Cô lo âu ở trong lòng, không nhịn nổi hỏi han: “Không biết đạo diễn có định hợp tác với ai chưa?”. Sau khi hỏi xong, cô hơi hối hận, có phải đường đột quá không?
Nhưng có vẻ đạo diễn cũng không ngại, thở dài cười khổ nói: “Đương nhiên là giọng hát trên internet kia rồi, đáng tiếc là……”
Phong Giai Minh cười nhạt trong lòng nhưng ở mặt ngoài vẫn nói: “Ngài Angus này, người kia vẫn không lộ diện, có lẽ cậu ta căn bản không muốn tham gia, mà tôi rất kỳ vọng được hợp tác với ngài, tôi bằng lòng hoãn hết tất cả những công việc khác để chuyên tâm phối hợp với ngài.”
Đạo diễn có hơi do dự.
Cô nhìn ra chút gì đó, trong lòng bơm hơi nói tiếp: “Phó tổng có nói với tôi rằng rất nhiều nhân viên công tác đang chờ đợi, mỗi một ngày đều đang tiêu hao dự toán.”
Đạo diễn Angus khẽ nhíu mày. Bây giờ tiền đề để anh ta hợp tác với Tinh Thần là cho anh ta quyền hạn thật lớn, Phó Kiêu đã hứa hẹn rồi.
Nhưng anh ta cũng phải cân nhắc đến ý kiến của Tinh Thần. Nếu được, đương nhiên phải đợi giọng hát mà anh ta cảm nhận nhưng dự án này không chỉ liên quan đến anh ta, mà còn vô số diễn viên trước sau hậu trường, thậm chí ảnh đế Dung Hàng cũng đặc biệt dành ra vài tháng trống cho anh ta và Tinh Thần ở sau lưng bỏ vốn.
Nếu Phó tổng không muốn đợi nữa thì anh ta cũng không có lý do phản đối, dù sao ngày nào cũng đang hao tiền.
Nhưng lần tới, anh ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với Tinh Thần.
Dù sao mỗi một tác phẩm đều là tâm huyết của mình.
Anh ta lạnh lùng nói: “Nếu đây là ý Phó tổng thì đợi lát nữa gặp, tôi sẽ trao đổi tỉ mỉ với anh ta.”
– Đương nhiên rồi.
Phong Giai Minh chẳng mảy may nhìn ra đạo diễn lãnh đạm, cô nghĩ anh ta đã buông xuôi, khẽ thở phào, đôi mắt lóe sáng, khóe miệng không nhịn được cong lên thành nụ cười.
Lần hợp tác này đã là vật trong tay, cô không cho rằng Phó Kiêu sẽ không giúp cô. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Huống chi cô làm đúng mà, thật sự Tinh Thần không thể tiêu hao mãi được.
Bên kia, Phó Kiêu đã ôm Tiểu Đường Cao đi tới.
Phong Giai Minh mỉm cười nói với anh: “Anh mau nói cho đạo diễn Angus rằng dự án không thể chờ được nữa đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.