Đọc truyện Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại – Chương 67
Đây là lần đầu tiên Hà Hiểu Vân dùng từ yêu để hình dung về mối quan hệ giữa cô và Ngụy Kiến Vĩ.
Không biết người khác yêu đương như thế nào nhưng căn cứ vào kinh nghiệm cô biết được thông qua tiểu thuyết và phim ảnh thì là có mấy giai đoạn: hai người quen biết, mập mờ, thổ lộ, hẹn hò, kết hôn.
Mà cô với Ngụy Kiến Vĩ ngay từ đầu đã là điểm cuối cùng.
Cho nên những từ như thích, yêu, bọn họ chưa từng nói đến.
Hà Hiểu Vân tựa trên vai Ngụy Kiến Vĩ, tùy ý anh ôm mình đi lại trong phòng, nghĩ rằng, cảm giác yên tâm như vầy, hẳn là yêu nhỉ.
Đại khái là hai người tâm linh tương thông, Ngụy Kiến Vĩ nhìn dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại của cô, mỉm cười hỏi: “Hôm nay mới phát hiện ra rất thích anh sao?”
Hà Hiểu Vân vô thức gật đầu, đầu vừa nhích thì bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngừng động tác lại, giương mắt nhìn anh, cố ý nói: “Ai thích anh chứ? Hôm nay mới phát hiện anh thật là tự kỷ.”
Cho dù ý nghĩ trong lòng xác thực như anh nói, muốn cô chủ động thừa nhận lại không thể, bằng không người này còn không đắc ý lên trời sao?
Lại nói, anh cũng chưa từng nói yêu cô, cô mới không muốn thừa nhân trước đâu.
Ngụy Kiến Vĩ nhíu mày, biết cô chỉ mạnh miệng nên cũng không nói gì, trực tiếp cúi đầu xuống chặn lại môi cô.
Đại khái bị cảm xúc ban ngày ảnh hưởng nên vào ban đêm Hà Hiểu Vân nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đời trước không thể trốn thoát khỏi núi, bị ba mẹ trói lại bán cho tên ngốc, chạy trốn mấy lần đều bị bắt về, sau đó nhà tên ngốc khóa cô lại trong phòng, dây xích chỉ dài tới cửa sổ, thế là mỗi ngày cô ngồi cạnh cửa sổ, si ngốc nhìn ra bên ngoài.
Có một ngày cô nhìn thấy Ngụy Kiến Vĩ xuất hiện ở ngoài cửa sổ, vẫn mặc quân trang, ánh mặt trời chiếu lên người anh vừa cao lớn vừa anh tuấn, thế nhưng cặp mắt đó không nhìn cô, chỉ nhìn thẳng rồi đi qua cửa sổ trước mặt.
Hà Hiểu Vân thét gọi tên anh, anh lại giống như không nghe thấy, càng đi càng xa, không bao lâu đã mất dạng.
Nước mắt trào ra từ hốc mắt cạn khô, bị nhốt lâu như vậy cô chưa từng khóc, lúc này lại giống như bị muôn vàn tủi thân, khóc nức nở như một đứa bé.
Ngụy Kiến Vĩ bừng tỉnh, cúi đầu thấy hai mắt cô nhắm nghiền, khóe mắt không ngừng chảy ra nước mắt, khóc thút thít nói mớ, giống như nói ai đừng đi.
Anh nhẹ giọng gọi cô tỉnh lại.
Hà Hiểu Vân mở mắt ra, cả người có một loại cảm giác thoát lực, trên mặt ướt sũng, nước mắt làm ướt cả đầu vai Ngụy Kiến Vĩ.
Cô sửng sốt mấy giây mới phân rõ mộng cảnh và hiện thực.
“Mơ thấy cái gì sao?” Ngụy Kiến Vĩ lau nước mắt trên mặt cô, kén trên ngón tay lướt qua làn da, có hơi thô ráp nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Hà Hiểu Vân vùi mặt vào ngực anh, một hồi lâu mới buồn buồn nói giấc mộng kia cho anh nghe.
Lúc trong mơ cô cảm giác mình bị tủi thân thống khổ, giờ tỉnh táo lại, nói nói liền phát hiện rất hoang đường, có chỗ không đúng logic, cho nên kể tới lúc Ngụy Kiến Vĩ rời đi thì cô không nói tiếp nữa.
Người lớn như vậy mà còn nằm mơ khóc nước mắt đầy mặt, cô cảm thấy mặt mũi của mình sắp mất hết, chắc chắn sẽ bị chê cười.
Quả nhiên Ngụy Kiến Vĩ làm bộ sờ ga giường: “Để anh xem giường có bị ướt không.”
Ở Thanh Thủy Hà nếu có người nói mình nằm mơ thì lập tức sẽ có người trêu ghẹo, bảo sờ xem quần có ướt không là nói giỡn, có ý nói lớn nằm mơ sẽ đái dầm.
Hà Hiểu Vân đè tay anh lại, tức giận nói: “Anh mới đái dầm! Đến mức lũ lụt đẩy em trôi ra ngoài cửa luôn.”
Ngụy Kiến Vĩ thấp giọng cười, cũng không phản bác, chỉ vỗ nhè nhẹ lưng của cô, chờ Hà Hiểu Vân hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc từ trong giấc mộng mới nói: “Anh sẽ cứu em ra, đừng khóc.”
Một lát sau Hà Hiểu Vân trầm thấp đáp lại.
Cô rất rõ ràng, nếu người trong mộng thật sự là Ngụy Kiến Vĩ thì dù cho hai người không quen biết anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô lâm vào tuyệt cảnh, anh chắn chắn sẽ cứu cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại Hà Hiểu Vân vẫn có hơi dính người.
Từ khi cô bắt đầu đi học, Ngụy Kiến Vĩ trong doanh khu cũng bận rộn nên hai người ai cũng bận phần mình, có một thời gian rồi không dính lấy nhau.
Hôm nay trùng hợp lại là cuối tuần, sau khi dậy, hai người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, làm xong ngồi đọc sách Hà Hiểu Vân cũng dựa nửa người vào ngực Ngụy Kiến Vĩ.
Ngụy Viễn Hàng ở bên cạnh nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, yên lặng đến sát vách tìm bạn chơi.
Giữa trưa Hứa Lan Hương bảo con gái đưa đồ ăn cho Hà Hiểu Vân, con bé sau khi về thần thần bí bí nói với Ngụy Viễn Hàng: “Không bao lâu nữa em sẽ có em trai em gái đó.”
Vẻ mặt Ngụy Viễn Hàng hoang mang: “Tại sao?”
Vương Lệ Lệ gật gù đắc ý, “Không có gì tại sao hết, chị chính là biết.”
Loại chuyện này nó có kinh nghiệm đó, lúc trước ba mẹ cũng như vậy, cả ngày dính lấy nhau, sau đó liền có em trai.
“Vậy em trai em gái là từ đâu tới?” Ngụy Viễn Hàng lại hỏi.
Mặc dù thằng bé từng thấy bác sinh em gái, nhưng lúc đó mới ba tuổi, ký ức đã sớm quên hết ráo, đã quên mất bộ dáng bác bụng lớn.
Đối với mỗi đứa nhỏ mà nói, suy nghĩ mình từ đâu tới là vấn đề nghiêm túc và nhất định phải trải qua.
Vương Lệ Lệ đương nhiên cũng đã hỏi qua ba mẹ, con bé biết đáp án, vì thế ưỡn ngực tự hào: “Chị là mọc từ nách mẹ ra.
Vinh Vinh từ trong rốn ra.
Mẹ nói chỉ có bé ngoan mới là mẹ sinh ra, ai không ngoan thì đều được nhặt từ trong thùng rác!”
Lời này nhưng quá dọa người, đứa nhỏ nhặt trong thùng rác, thối biết bao nhiêu!
Ngụy Viễn Hàng sợ rụt cổ, lập tức nói: “Em cũng là mẹ sinh ra!”
“Vậy phải hỏi mẹ em, nói không chừng em là chim nhỏ đưa tới đó.”
“Chị nói bậy!” Ngụy Viễn Hàng nước mắt đầm đìa: “Mới không phải chim nhỏ đưa!”
Vương Lệ Lệ le lưỡi: “Dù sao thì chị không nói bậy, người lớn đều nói như vậy.”
Con bé vung vẩy tóc đuôi ngựa đi rồi, Ngụy Viễn Hàng nói không lại người ta, càng nghĩ càng tủi thân, lau hai giọt nước mắt, chạy về nhà tìm an ủi.
Hà Hiểu Vân và Ngụy Kiến Vĩ vẫn duy trì tư thế mới nãy, Tiểu Bàn Tử lạch bạch chạy vào, vùi dầu vào lòng mẹ.
“Sao vậy?” Hà Hiểu Vân ngồi dậy, xoa đầu thằng bé.
Ngụy Viễn Hàng dụi dụi trong ngực cô, một lát sau mới buồn buồn nói: “Mẹ, con có phải sắp có em trai em gái không?”
Không đầu không đuôi, Hà Hiểu Vân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ngụy Kiến Vĩ, hoài nghi có phải là anh nói gì với đứa nhỏ không.
Ngụy Viễn Hàng vô cùng vô tội, xách Tiểu Bàn Tử ra khỏi ngực cô, để đứng thẳng trước mặt mình: “Ai nói với con? Không có em trai em gái.”
Vấn đề này anh và Hà Hiểu Vân lức trước đã thương lượng với nhau, mặc dù trưởng bối trong nhà nói gần nói xa bảo bọn họ sinh thêm một đứa nữa, dù sao cũng không phải là nuôi không nổi, lúc này sinh một đứa thật sự là hiềm thấy, nhưng suy nghĩ của hai người lại nhất trí, không có ý định sinh thêm.
Hà Hiểu Vân bây giờ đang học đại học, bốn năm học xong lại phải đi làm, cho dù có con cũng không có thời gian chăm, để đứa nhỏ cho ba mẹ có thể thoải mái nhưng làm như vậy thì sinh con có ý nghĩa gì nữa?
Ngụy Viễn Hàng đứng ở trước mặt ba mẹ, vặn vặn ngón tay xác nhận: “Không có em trai em gái?”
“Không có.” Hà Hiểu Vân nói chắn chắn, nhéo nhéo khuôn mặt nó: “Nghe ở đâu vậy, còn khóc thút thít chạy về, bé khóc nhè.”
Ngụy Viễn Hàng toét miệng cười ngây ngô, lại nghĩ tới một vấn đề khác: “Vậy con là nơi nào đến? Từ nách mẹ sinh ra sao?”
“Khục! Khụ khụ khụ…” Ngụy Kiến Vĩ đang uống nước, xém chút bị một câu nói ngốc của con trai mình sặc chết, nghẹn nói không ra lời, khó được chật vật hành bộ dạng này.
Hà Hiểu Vân vừa vỗ lưng giúp anh vừa cười sặc sụa: “Ai, ai nói vậy? Ha ha ha ha…”
Hai người lớn không có bộ dạng của người lớn, Tiểu Bàn Tử lại rất nghiêm túc, cẩn thận hỏi tiếp: “Vậy là từ trong rốn sinh ra?”
Hà Hiểu Vân cười đau hết cơ mặt: “Con cho là rốn mẹ lớn như voi sao?”
Không phải nách, cũng không phải rốn, vậy chẳng lẽ giống Vương Lệ Lệ nói, mình không phải là mẹ sinh ra?
Ngụy Viễn Hàng xuân xanh sáu tuổi tròn bị suy đoán này này dọa sợ, nước mắt lưng tròng, giọng nói nức nở: “Con được nhặt trong thùng rác sao?”
Chẳng lẽ thùng rác mới là mẹ mình?
“Sao có thể chứ?” Hà Hiểu Vân xoa bụng, cười tủm tỉm đùa thằng bé: “Quê quán chúng ta nào có thùng rác, con là từ trên sông Thanh Thủy trôi xuống, mẹ đúng lúc giặt quần áo ở bờ sông nhìn thấy thế là ôm con về nhà.”
“Hức…” Ngụy Viễn Hàng nghẹn ngào.
Ngụy Kiến Vĩ rốt cục thở ra được, phê bình Hà Hiểu Vân: “Sao lại nói thật với đứa nhỏ, lỡ như nó đi tìm ba mẹ đẻ thì làm sao bây giờ?”
“Oaaaaa…” Tiểu Bàn Tử nước mắt như vỡ đê, khóc cực kỳ thảm thiết.
Hà Hiểu Vân cười đến nỗi đập đập Ngụy Kiến Vĩ, tên này còn xấu xa hơn cả cô..