Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 64


Đọc truyện Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại – Chương 64


Đảo mắt đã đến tháng hai, đại học khai giảng, Ngụy Kiến Vĩ đi cùng Hà Hiểu Vân đến trường báo danh.

Đại học thủ đô không tính xa khu gia quyến bộ đội nhưng cũng không gần, phải đi một chuyến tàu điện.

Hà Hiểu Vân giống như đi dạo công viên vậy, vẻ mặt hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đây chính là trường học tốt nhất cả nước đó, đời trước cô chỉ ở ngoài xa xa nhìn qua cổng trường, chỉ cần nghĩ tới sau này có thể ở đây học tập bốn năm thì liền không ngăn được sự phấn khích.

May mà lý trí Ngụy Kiến Vĩ vẫn còn nên đúng giờ đưa cô tới nơi báo danh.

Hà Hiểu Vân học ngành trung văn, theo lý thuyết thì chuyên ngành xã hội thế này thì nữ sẽ nhiều hơn nam, nhưng ngành bọn họ gần hai mươi người chỉ có bốn nữ sinh, có thể thấy thời đại bây giờ con gái muốn đi học vẫn khó hơn nhiều so với con trai.

Hà Hiểu Vân tìm một chỗ ngồi xuống, không bao lâu sau thì bên cạnh có thêm một nữ sinh ngồi xuống, tò mò nhìn cô mấy lần, chủ động hỏi chuyện: “Em là Liễu Dương Dương, chị thì sao?”
“Xin chào, chị là Hà Hiểu Vân.” Cô cười nói.

“Hà Hiểu Vân…” Liễu Dương Dương lẩm nhẩm tên cô, bỗng nhiên mở to mắt: “Chị chính là nữ trạng nguyên trên báo nói!”
Giọng của cô không nhỏ làm cho mấy người chung quanh nhìn qua, Hà Hiểu Vân thở dài, nhỏ giọng nói: “Trên báo đều là hư cấu, đừng tin là thật.”
Vẻ mặt Liễu Dương Dương hưng phấn, cũng nhỏ giọng theo: “Em đã đọc tờ báo đó rất nhiều lần, còn cắt ra dán lên tường, chị quá là lợi hại!”
Thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy, vẻ mặt như fan nhìn thấy thần tượng, Hà Hiểu Vân dở khóc dở cười.

“Chị thi thế nào mà có thể thi điểm cao như vậy? Em thấy những đề đó thật là quá khó luôn, có nhiều câu không biết làm, anh em ngày nào cũng nói em là đầu heo, chắc chắn không thi đậu đại học được, may mà thi đậu nếu không sẽ bị ảnh cười chết.”
Hà Hiểu Vân mỉm cười nghe, thấy tuổi cô ấy không lớn, bộ dáng còn con nít, giọng nói chuyện và nội dung câu chuyện cũng chứng minh điều đó.

“Em mới học hết cấp ba sao?” Cô hỏi.

“Ưm ưm,” Liễu Dương Dương gật đầu lia lịa, “Mùa hè năm ngoái tốt nghiệp trung học, vốn là phải xuống phía nam, còn chưa xuất phát thì đã có thông báo khôi phục thi đại học, em còn muốn đi nông thôn trải nghiệm cuộc sống đây.”
Vẻ mặt cô ấy rất hiếu kỳ và hồn nhiên, là biểu hiện của người được che chở cẩn thận từ nhỏ, cô nghĩ đến những thanh niên trí thức xuống nông thôn, trước khi xuất phát cũng tràn ngập nhiệt huyết giống như cô bé này, sau đó lại bị sinh hoạt gian khổ từ từ mài mòn dập tắt.

“Chị ở ký túc xá trường sao?” Liễu Dương Dương hỏi cô.


Hà Hiểu Vân lắc đầu: “Chị ở cùng với người nhà.”
Liễu Dương Dương nghe vậy lại vui vẻ: “Em cũng ở nhà, cũng may có chị nên em không phải đặc biệt một mình nữa!”
Lúc trước cô đã tìm hiểu hai nữ sinh còn lại đều trọ ở trường, sợ mình không hòa đồng nên cũng muốn ở ký túc xá, nhưng người trong nhà không đồng ý nên cô đã buồn bã rất lâu.

Hà Hiểu Vân nhìn ra được cô bé này không có phòng bị với người khác, chỉ vài câu ít ỏi đã lộ ra gia cảnh khá tốt, là người bản địa, trong nhà còn có một anh trai, người trong nhà đều rất thương cô.

Cô nghe mà có hơi xúc động, tuổi mười bảy mười tám, tràn ngập sức sống, biết bao người hâm mộ chứ.

Ngày đầu tới báo danh không cần học, chỉ điểm danh sau đó về nhà.

Hà Hiểu Vân đi theo mọi người ra tòa lầu dạy học, thấy Ngụy Kiến Vĩ đứng ở cạnh bồn hoa cách đó không xa, ngửa đầu nhìn một chú chim trên cây.

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Anh mặc một bộ quân trang thẳng thớm, dáng người đĩnh đạc, dung mạo tuấn tú, trong đám người khỏi phải nói có bao nhiêu nổi bật.

Mà biểu cảm của anh lại lạnh lùng, cả người toát ra không khí người lạ đừng đến gần, làm cho không ít người chỉ dám đứng nhìn ở xa mà không dám lại.

Hà Hiểu Vân bất giác nở nụ cười, vẫy tay tạm biệt với Liễu Dương Dương rồi nhẹ nhàng chạy nhanh về phía anh.

Giống như có cảm giác, Ngụy Kiến Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy cô thì lớp băng cứng lạnh lẽo quanh người trong nháy mắt tan ra, như gió xuân mơn trớn qua ngọn cây, làm người ta ghé mắt.

“Có phải anh chờ rất lâu rồi không, em đã nói anh về trước đi mà.” Hà Hiểu Vân nói như trách anh.

Ngụy Kiến Vĩ nhận lấy sách trong tay cô: “Có thể về nhà chưa?”
“Ừm, đi thôi.”
Trên đường anh đột nhiên hỏi cô: “Mỗi ngày đón xe sẽ mệt mỏi, em có muốn trọ trong trường không?”
Hà Hiểu Vân liếc anh một cái: “Em cũng không mệt thì anh mệt cái gì? Sẽ không phải là anh ngại ngày nào cũng nhìn em thấy phiền cho nên muốn em trọ trường, mắt không thấy sẽ thanh tịnh đó chứ?”
Ngụy Kiến Vĩ bóp bóp tay cô: “Nói bậy.”
Hà Hiểu Vân hừ một tiếng.


Thấy thế anh đành phải nói: “Sợ em quá cực khổ.”
“Cực khổ em cũng bằng lòng.” Hà Hiểu Vân nói.

Đại học là tòa tháp ngà* cô tìm kiếm trong giấc mơ, gia đình lại là bến bờ cô có thể hoàn toàn thả lỏng, phải bôn ba qua lại giữa hai nơi cô vui vẻ chịu đựng.

*象牙塔: Ivory tower: là một nơi ẩn dụ cho sự không hiện thực hoặc rời xa khỏi sự đen tối của xã hội, nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần.

Một tháp ngà, là biểu tượng của Đức Mẹ Maria, trong ” Hunt of the Unicorn Annunciation”.
Ngụy Kiến Vĩ đưa tay vuốt ve gương mặt toàn tâm toàn ý của cô, mang theo sự thân mật vô bờ bến.
Tuy anh hỏi cô có muốn trọ ở trường không, nhưng nếu nói không nỡ thì anh sẽ chỉ càng không nỡ hơn cô.

Anh hào phóng chỉ là giả bộ, nói không chừng đến lúc đó chuyện nửa đêm trèo tường vào gặp cô cũng làm được.

Ngày hôm sau, Hà Hiểu Vân chính thức khai giảng.

Lúc trời còn chưa sáng cô đã tỉnh, lật qua lật lại trên giường không ngủ được, sau đó Ngụy Kiến Vĩ ôm cô vào lòng không cho nhích tới nhích lui nữa cô mới mơ màng ngủ tiếp.

Giấc ngủ này có hơi sâu, lúc tỉnh lại lần nữa thì ngoài cửa sổ đã hơi sáng, Hà Hiểu Vân hoảng sợ la một tiếng, xoay người ngồi dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa mặc vừa kêu rên: “Trễ rồi!”
Ngụy Kiến Vĩ trong phòng bếp nghe thấy tiếng thì nói: “Bữa sáng đã xong rồi, thời gian còn kịp.”
Hà Hiểu Vân xỏ dép, chạy vào phòng khách nhìn đồng hồ, thấy quả thực còn dư dả thì mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng Ngụy Viễn Hàng gọi thằng bé dậy.

Đợi cô rửa mặt xong thì Ngụy Kiến Vĩ đã bưng bữa sáng lên bàn.

Nhìn anh buộc tạp dề, dáng vẻ của một nội trợ thì Hà Hiểu Vân đi tới, cười hôn anh một cái: “May mà có anh.”
Ngụy Kiến Vĩ ôm eo của cô, làm sâu hơn nụ hôn này.

Lúc buông ra khuôn mặt cô đỏ ửng, trong mắt hơi nước mông lung, so với bữa sáng trên bàn còn ngon miệng hơn.


Cả nhà ăn sáng xong, bởi vì cách thời gian đi học của Ngụy Viễn Hàng còn sớm nên Hà Hiểu Vân đưa thằng bé sang cách vách, chờ một lát thì đến trường cùng Vương Đức Vinh mấy đứa.

Cô cùng Ngụy Kiến Vĩ đi ra ngoài, sau khi tiễn cô lên xe Ngụy Kiến Vĩ mới tới doanh khu.

Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân tới trường còn khoảng mười phút nữa là vào học, trong lớp đã có kha khá người, cô đang tìm chỗ ngồi thì chợt nghe thấy giọng của Liễu Dương Dương: “Hiểu Vân! Chỗ này!”
Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Dương Dương ngồi ở hàng phía trước, bên cạnh còn có hai nữ sinh khác trong lớp, một bên khác thì có một chỗ trống.

“Em tới sớm nên giành chỗ tốt cho chị.” Cô đi qua, Liễu Dương Dương nói.

“Cám ơn em.” Hà Hiểu Vân cười nói, lại gật đầu với hai nữ sinh đang nhìn qua.

“Đây là Lý Linh Linh và Ngô Tĩnh.” Liễu Dương Dương thay cô giới thiệu.

Hà Hiểu Vân đều chào hỏi đơn giản với bọn họ.

Liễu Dương Dương cười nói: “Sau này chúng ta chính là bốn đóa kim hoa.”
Hà Hiểu Vân cười, ngồi xuống sửa soạn một chút, lấy sách chuẩn bị học ra để lên bàn.

“Đúng rồi Hiểu Vân,” Liễu Dương Dương sát lại gần cô hỏi, “Người hôm qua đón chị là ai vậy? Nhìn thật là đẹp trai.”
Hà Hiểu Vân nghe vậy không khỏi quay lại nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên có nữ sinh trước mặt cô khen vẻ ngoài Ngụy Kiến Vĩ đẹp trai, trước kia đều là mấy người Hứa Lan Hương nói, cô nghe vậy cảm giác bỗng không giống như dĩ vãng.

Cô phát hiện mình có hơi hẹp hòi, bởi vì lúc này trong lòng vậy mà lại đang nghĩ: có đẹp trai hơn nữa cũng là của tôi, cho mấy người nhìn thì được nhưng không thể có ý đồ khác.

Cô nói: “Là chồng chị.”
Liễu Dương Dương trợn tròn mắt: “Chị kết hôn rồi?”
Hà Hiểu Vân gật đầu: “Kết hôn rất lâu rồi, còn có một đứa con sáu tuổi.”
Liễu Dương Dương vốn đang kinh ngạc, sau khi nghe thấy nửa câu sau thì bật cười: “Em biết ngay là chị nói giỡn, chị xem không lớn hơn em bao nhiêu sao có thể có con lớn vậy được? Người hôm qua là anh chị sao? Em cũng là anh đưa tới, thật ra anh của em cũng rất đẹp trai, chỉ là có hơi thích ăn hiếp em, nhưng ảnh tốt với người khác lắm.

Ảnh đi làm rất lâu rồi, còn chưa kết hôn, lần sau có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Hà hiểu vân vừa buồn cười lại không còn gì để nói, cô bé này là đang mai mối thay anh mình sao?
Cô hơi bất đắc dĩ nói: “Chị đã hai mươi lăm tuổi, thật sự đã kết hôn rồi.”
“Em không tin, chị nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi.” Liễu Dương Dương nói chắc chắn.


Hà Hiểu Vân lắc đầu, mặc dù được người khác khen trẻ tuổi là chuyện vui vẻ, nhưng nói thật mà không ai tin thì cũng thực bất lực.

Buổi sáng học xong bốn cô gái cùng nhau đi căn tin ăn cơm, Hà Hiểu Vân không phải là người nhiệt tình, hai nữ sinh kia có vẻ cũng không nói nhiều, nếu không phải Liễu Dương Dương hoạt bát, đảm nhiệm keo gián ở giữa các cô thì chỉ sợ nhất thời không thể quen thuộc được.

Sau bữa trưa Ngô Tĩnh và Lý Linh Linh về ký túc xá, Hà Hiểu Vân và Liễu Dương Dương đi thư viện.

Lý luận đọc sách vô dụng kéo dài nhiều năm nên một khi bị xóa bỏ thì rất nhiều phần tử trí thức không còn kìm chế, đối với tri thức như đói như khát, trong thư viện ngồi đầy người, hai ngưởi tìm nửa ngày mới tìm được một chỗ trống.

Bị không khí xung quanh ảnh hưởng nên Liễu Dương Dương luôn nói nhiều cũng không dám nói gì, im lặng đọc sách.

Buổi chiều tan học hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đến cửa trường học nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Hà Hiểu Vân vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Sao anh lại tới đây?”
“Đón em về nhà.” Ngụy Kiến Vĩ nói, gật đầu với Liễu Dương Dương.

“Anh trai của chị thật tốt, còn đón chị tan học.” Liễu Dương Dương hâm mộ, “Vậy em đi trước đây.”
Sau khi cô đi Ngụy Kiến Vĩ nhíu mày hỏi: “Anh trai?”
“Anh đừng nghĩ lung tung,” Hà Hiểu Vân giải thích, “Em nói với cô ấy em kết hôn, có con trai sáu tuổi mà cổ không tin, tiểu cô nương còn rất cố chấp.”
Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Quả thật không giống.”
Cô chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng trẻo, hai má căng đầy, dáng người mảnh mai, bộ dáng ôm sách lúc này cho dù là ai nhìn thì cũng đều thấy là một nữ sinh thanh xuân dào dạt.

Hà Hiểu Vân nghe vậy thì cười: “Buổi sáng cô ấy còn nói anh đẹp trai nữa đó.”
Nói xong nhớ tới cái gì lại nhíu mày nghiêm túc nói: “Đồng chí Ngụy Kiến Vĩ, lập trường của anh phải kiên định, phải chịu được dụ dỗ, đừng để tiểu cô nương khen mấy câu đã sinh ra tâm tư sai lệch, nghe thấy chưa nào?”
Ngụy Kiến Vĩ cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Tuân mệnh.”
Cô nói với anh đừng để bị tiểu cô nương câu đi mất, nhưng lại không biết, trong mắt anh, tất cả đàn ông trong sân trường này đều là kẻ địch tiềm ẩn.

“Đúng rồi, sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?” Hà Hiểu Vân hỏi.

“Hôm nay ít việc.” Ngụy Kiến Vĩ nhận lấy túi của cô.

Hà Hiểu Vân nói: “Ít việc cũng không phải là lý do để về sớm đâu, đồng chí Ngụy Kiến Vĩ, giác ngộ của anh không đủ cao gì hết.”
“Tiếp thu lãnh đạo dạy bảo.” Ngụy Kiến Vĩ nghiêm túc nói.

Hà Hiểu Vân cười rộ lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.