Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn – Chương 15
Mặc dù gia đình Trần Vân không xuất thân từ thành phố, nhưng trong nhà có bốn người, cũng không lao động gì.
Tất cả đều dựa vào phiếu ăn do Trịnh Vệ Hoa gửi về.
Trịnh Vệ Hoa gửi đồ theo quy luật, đại khái là khoảng ba tháng sẽ gửi một lần.
Lần trước gửi là cách đây một tháng, dầu trong nồi ban đầu đủ để dùng trong hai tháng.
Kết quả là, Trần Vân đã quen với sự xa hoa, nên đã sử dụng gần hết.
Trong đầu cô có cách tiết kiệm dầu, nhưng nếu cô cũng giống như những người khác ở đây, lúc nấu ăn dùng khăn nhúng dầu để lau đáy nồi, cô nghĩ là không thể làm được.
Phải tìm cách lấy một ít dầu.
Trần Vân trong lòng tính toán, định sẽ đổ 1/4 số dầu còn lại vào trong nồi.
Một sự xa xỉ cuối cùng.
Hôm qua vẫn còn một nửa số thịt thỏ mà Thiết Trụ mang về, nhiệt độ trong giếng thấp, giống như tủ lạnh tự nhiên, thịt thỏ đến bây giờ vẫn chưa bị hỏng.
Trần Vân đã nấu chín thịt thỏ, sau đó xúc một thìa súp thỏ và đậu đũa chiên, cả gia đình bốn người như vậy liền có một bữa ăn đầy đủ.
Sau khi ăn cơm xong chính là thời gian đun nước và tắm rửa.
Sau khi Trần Vân tắm rửa cho bọn trẻ xong, cô lấy một chiếc quần dài chuyên dụng mặc vào cho Thiết Đản.
Chiếc quần này rất đặc biệt, hoàn toàn không có ống quần, độ dày đáng kinh ngạc và nó hoàn toàn vừa vặn với cặp mông nhỏ của Thiết Đản.
Thiết Trụ tò mò nhìn, hỏi cô: “Đây là cái gì?”“Tã giấy, phòng trường hợp Thiết Đản lại đái dầm tiếp.
” Đây là thành phẩm mà Trần Vân đã mất hai tiếng đồng hồ để làm, cô cắt một chiếc áo khoác bông bị xé toạc, dùng tay chọc vào nhiều lần mới có thể tạo ra cái tã như vậy.
Tuy thành phẩm trông có hơi xấu xí và đường khâu rất thô, nhưng dù sao đây cũng là tác phẩm hoàn thiện đầu tiên của cô, cho nên Trần Vân vẫn rất hào hứng.
Cô nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thiết Đản, giúp cậu nhóc lau nước miếng trên khóe miệng, hỏi cậu bé: “Con có thích cái quần mới này không?”Thiết Đản không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cười ngây ngô, vui vẻ một lúc, quay lại nhìn chị gái, ah thu hút sự chú ý, sau đó nhìn mọi người cười một cái thật tươi.
Buổi tối, Thiết Đản và Nhị Nữu như thường lệ vẫn ngủ cùng Trần Vân.
Trần Vân nằm ở trên giường, trong đầu suy nghĩ xem nên sắm thêm cái gì trong nhà.
Trong nhà thiếu nhiều thứ quá, phải mua bát, may quần áo, lấy dầu, nếu có cơ hội thì tốt nhất nên mua phích nước.
Thiếu quá nhiều thứ nhưng trong tay Trần Vân chỉ có mười đồng.
Cho dù sức mua của đồng tiền trong thời đại này có cao đến mấy thì mười đồng cũng không mua được bao nhiêu.
Trần Vân trong lòng tính toán giá cả các món đồ, nhưng chỉ cảm thấy như trứng chọi đá, trong đầu liền nghĩ đến biện pháp tiết kiệm tiền.
Ngày hôm sau tỉnh dậy và nhìn thấy căn nhà nhỏ tồi tàn mà cô đã trở nên quen thuộc, Trần Vân tương đối bình tĩnh.
Rửa mặt xong, cô liền giải quyết vấn đề tiểu tiện cho Thiết Đản, sau đó lại bôi thuốc cho Thiết Trụ.
Khả năng hồi phục của đứa trẻ rất tốt, đầu gối bị trầy da hai ngày nay đã liền lại vững chắc, không cần phải lo lắng một cử động nhỏ liền vỡ ra.
Vì vết thương trên người, đã hai ngày nay Thiết Trụ không tắm, vết thương lại ngày càng lớn khiến cậu khó chịu hơn.
Khi Trần Vân đang nấu ăn, Thiết Trụ ậm ừ đứng trước cửa rồi lại đi vòng quanh bếp một lúc, quả thực rất vướng bận.
“Làm sao vậy?” Sau hai ngày, Trần Vân đã hiểu rõ tính tình của đứa trẻ này, nếu không có người hỏi cậu, có lẽ cậu sẽ đi đi lại lại trước mặt cô một ngày.
Thiết Trụ bĩu môi cọ cọ vào khung cửa: “Trên người ngứa.
”“Mẹ xem một chút.
” Trần Vân nhét một khúc củi vào trong bếp lửa, vỗ tay vén quần áo của Thiết Trụ lên xem.
Đứa trẻ mặc bộ quần áo duy nhất vừa vặn với cậu, sau một lần giặt, trên người lại xuất hiện thêm hai lỗ thủng, giống như một đứa trẻ ăn xin vậy.
Trần Vân sờ sờ lưng cậu, hỏi: “Chỗ nào ngứa?”Thiết Trụ gãi gãi bụng: “Chỗ nào cũng ngứa! Tôi muốn đi tắm!”Trần Vân kéo cánh tay cậu qua, dùng tay ấn lên vết thương đã kết vảy: “Còn đau không?””Không đau, tôi muốn đi tắm.
““Được rồi, tối nay đi tắm.
” Vết thương trên người gần như đã lành, cho nên tắm rửa chắc cũng không thành vấn đề gì.
.