Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 17: Mệt Mỏi Nhưng Không Ngủ Được


Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Ta Giúp Nhóc Con Xui Xẻo Nghịch Thiên Cải Mệnh – Chương 17: Mệt Mỏi Nhưng Không Ngủ Được


Dường như có người từng nói với nàng, bệnh ở nhân gian có khả năng lây nhiễm, tuy nàng không phải người nhưng hiện tại nàng đang ở nhân gian, khó bảo đảm sẽ không bị lây nhiễm.

Nếu là ngươi truyền bệnh cho ta, ta lại truyền bệnh cho ngươi, cuối cùng lại truyền cho nguyên chủ, vậy nhiệm vụ của nàng! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chui ra khỏi chăn, nhào tới trước mặt Chu Thành An, một tay giữ chặt đầu hắn, muốn truyền khí cho hắn.

Chu Thành An luống cuống, sững sờ nhìn chằm chằm Khương Nhiên đột nhiên hé miệng.

Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, thật ra độc phụ này vẫn có vài phần nhan sắc, nếu không lúc trước hắn đã không đồng ý bà mối lấy nàng về làm mẹ kế cho bọn nhỏ.

Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện độc phụ này đã làm với hắn và bọn nhỏ, hắn vẫn lạnh lùng, trực tiếp đẩy nàng ra.

“Này, ta đang có ý tốt, ngươi như vậy không được, bệnh sẽ lây nhiễm, vẫn nên để cho ta chữa trị giúp ngươi thì hơn.

”Khương Nhiên thấy hắn trông còn nóng hơn vừa rồi, nàng lại đang buồn ngủ, cũng không so đo việc hắn đẩy nàng ra, lại muốn nhào tới nhưng vẫn bị Chu Thành An đẩy ra.


Nàng thật sự rất mệt mỏi, nhất thời sơ ý bị hắn đẩy ngã xuống đất, cũng nổi giận, tức giận mắng: “Ta thao bà nội ngươi, không trị thì không trị.

“Nói xong, nàng lại nhanh nhẹn chui vào trong chăn, chuẩn bị trùm đầu ngủ say.

Buồn ngủ quá.

Phải ngủ vài năm mới được.

Không.

Hình như con người đều thức dậy lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, nhìn bầu trời bên ngoài, dùng đầu ngón tay tính toán, mịe nó, chẳng có mấy canh giờ để ngủ.

Nàng luôn là có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.


Cái giường chết tiệt này, mịe nó, hơi động một chút đã kêu lên.

Tức chết rồng!“Này, vừa rồi ngươi, ngươi có ý gì?”Chu Thành An nghe tiếng giường rung động kẽo kẹt đã biết nàng không ngủ được.

Thật ra hắn cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại trong đầu đã hiện lên hình ảnh nàng nhào tới chỗ hắn.

Hắn không tài nào hiểu nổi, không phải nàng vẫn luôn không muốn để hắn chạm vào người, bởi nàng sợ không tìm được người khác tốt hơn sao?Hơn nữa là tại sao đột nhiên nàng lại nấu ăn cho bọn trẻ?Còn nữa, không phải nàng đã bị sét đánh chết rồi sao?Từ đại phu cũng đã kiểm tra, nói nàng đã chết thật rồi, sao lại còn sống trở về?Hình như hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám hỏi, sợ chọc nàng nổi giận sẽ mắng chửi.

Thời đại này, buổi tối yên tĩnh lạ thường, nếu bị truyền ra thì đúng là mất hết mặt mũi.

Nàng không trả lời, tự hắn lại suy nghĩ, chỉ có một loại khả năng, chẳng lẽ là lương tâm cắn rứt?Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, không nghe thấy tiếng ngáy có thể so với sấm sét của nàng, hắn biết nàng còn chưa ngủ.

Vì vậy, hắn lớn mật hỏi: “Có phải là do sau khi bị sét đánh, lương tâm của ngươi cảm thấy cắn rứt?”“Rì rầm làm nhảm, ngươi còn nói nhiều hơn cả nữ tử.

” Khương Nhiên thật sự là không nhịn được.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.