Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 80


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 80


Biết được đối phương không phải có ý tán tỉnh mình, Nguyễn Hạ liền vui vẻ tán ngẫu cùng với người đàn ông lạ từ phong cảnh của hải đảo cho đến văn hoá con người nơi đây.

Người đàn ông này hết sức là hài hước, không để cho bầu không khí tẻ nhạt, hắn chọc cho Nguyễn Hạ cuời đến không ngậm miệng lại được.

Kiến thức của hắn hết sức sâu rộng nên mọi thứ từ nhỏ nhặt đến bình thường qua miệng hắn đều trở nên rất thú vị.
“Anh là giáo viên sao?” Nguyễn Hạ hỏi.
Người đàn ông ngạc nhiên một chút, sau đó mới trả lời: “Không phải, tôi là một doanh nhân.”
“Trông có vẻ không giống lắm.”
“Chỗ nào không giống?”
“Cảm thấy vậy.”
Máy bay vừa hạ cánh dừng lại, Nguyễn Hạ liền vội vàng khởi động điện thoại, nhắn tin cho Tống Đình Thâm bằng wechat: “Em đến nơi rồi!”
“Báo đến nơi an toàn cho bạn trai à?”
Nguyễn Hạ cầm điện thoại, đứng bên cạnh người đàn ông cười nói: “Không phải bạn trai mà là chồng tôi.”
“Chồng cô quả là một người may mắn.” Người đàn ông đứng đối diện với Nguyễn Hạ nói: “Hải đảo lớn như vậy, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.

Tạm biệt.”
Nguyễn Hạ nhìn hắn vẫy tay: “Tạm biệt.”
Bốn tiếng trên máy bay cũng không quá tẻ nhạt.

May gặp được người thú vị, coi như một thu hoạch bất ngờ trong chuyến du lịch.
Bây giờ chưa tới hai giờ, đang là giờ nghỉ trưa, Tống Đình Thâm bật wechat lên với tốc độ rất nhanh: “Anh xem dự báo thấy tối nay hải đảo sẽ có mưa, em nhớ mang theo ô.”
Nguyễn Hạ bỗng nhiên cảm thấy việc tách nhau ra bốn, năm ngày cũng rất tốt, ít nhất cô có thể tỉnh táo, suy nghĩ thật kỹ chuyện của Tống Đình Thâm và cô.

Tuy rằng khả năng rất lớn là bầu không khí lúng túng giữa bọn họ là do bản thân bộ não của cô tạo ra…
Cô không thích đi kiểm tra cảm xúc của người khác, cũng không muốn bị kiểm soát tình cảm như một kẻ ngốc.

Nếu như thích cô, cảm thấy cô thú vị vậy thì phải nói thẳng với cô.

Cô không biết suy đoán lòng người khác, không muốn lại tự mình tương tư.
Nghĩ đến đây, cô không trả lời tin nhắn, cất điện thoại vào túi, theo dòng người đi xuống máy bay.
Công ty thuê xe công vụ, Nguyễn Hạ ngồi cùng cô lễ tân và bạn trai của cô ấy.

Cô cảm thấy mình giống như một con kì đà vậy.
Cô lễ tân vẫn rất vui vẻ, dọc đường đi đều nói chuyện, tán ngẫu với cô: “Ông chủ lần này cũng đi đấy.

Có điều ông ấy không ngồi cùng xe công vụ với chúng ta.”
Nguyễn Hạ cảm thấy rất tò mò về người đàn ông ngốc nghếch mà hào phóng này, cô hỏi: “Ông chủ cũng tới sao? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ gặp ông ấy.”
Ai mà biết được câu cô vừa nói ra lại khiến cô lễ tân ngạc nhiên: “Cô chưa từng gặp ông chủ sao? Sao lại có chuyện như vậy được.”
… Chuyện như vậy sao có thể.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Hạ, cô lễ tân mới cuống quít sửa lại lời nói: “Tôi nghĩ là cô tới công ty cũng đã được một tháng nhưng vẫn chưa gặp ông chủ nên hơi ngạc nhiên.”
“Không phải mọi người trong công ty cũng chưa từng gặp ông chủ sao? Đã bao giờ ông ấy tới công ty đâu?” Nguyễn Hạ thấy điện thoại di động trên tay có rung một chút, cô liếc mắt nhìn xuống thấy tin nhắn wechat của Tống Đình Thâm được gửi tới.
Tống Đình Thâm: “Có phải anh đã làm gì sai không?”
Dường như đối với những người đã trưởng thành, có rất nhiều điều khó có thể nói ra bằng lời.

Nói chuyện trên wechat so với nói bằng lời lại dễ mở lời hơn.
Tống Đình Thâm làm sai chuyện gì sao?
Chính Nguyễn Hạ cũng không biết.
Nhưng cô biết giữa bọn họ không thể tiếp tục như vậy được.
Mọi người đều có ý thức tự bảo vệ bản thân mình, cô cũng vậy.

Hiện tại cô đối với Tống Đình Thâm cũng có chút rung động, nếu thật sự cô không ngăn mình lại, cô thật sự sợ bản thân sẽ sa vào đó, mà anh thì vẫn bình tĩnh, nhàn nhã ở một bên đứng nhìn.

Chỉ tưởng tượng hình ảnh ấy thôi, cô cảm giác mình là tiểu thuyết gia viết truyện ngược tâm.
Không, cô không muốn là nữ chính trong tiểu thuyết ngược tâm, cô phải là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Hạ lập tức nhắn tin lại: “Không.”
Cô định trả lời là “Không” nhưng để trở nên cao ngạo hơn nên cô tự xoá đi và trả lời là “Có.”
Nào ngờ Tống Đình Thâm lại trả lời: “Thật sao?”
Thật cái đầu anh ấy!
Nguyễn Hạ bực mình, nhét điện thoại lại vào túi, quyết định không tiếp tục để ý đến anh nữa.
Cô thể hiện rõ ràng ra như vậy, anh vẫn còn có thể tin rằng cô không hề tức giận?
Được thôi, bọn họ thật sự không giống nhau, không nhất thiết phải nói chuyện.
Nói chuyện yêu đương mà một chút ý tứ đều không có! Cô không làm đâu! Cô sẽ tiếp tục con đường suиɠ sướиɠ của mình, có tiền, có sắc, có thời gian, còn có một đứa con mập mạp đáng yêu, còn Tống Đình Thâm cứ tiếp tục bình yên là bạn tốt cùng nhà của cô đi!
Công ty ra tay rất hào phóng, Nguyễn Hạ cảm thấy định nghĩa ông chủ ngốc nghếch hào phóng chính là ông chủ của cô.

Đặt một vài biệt thự hướng ra biển, đứng trên tầng hai còn có thể nhìn thấy biển từ đằng xa.
“Đây chính là biệt thự đứng tên ông chủ.” Cô lễ tân cảm thán: “Thật sự muốn làm người có tiền mà.

Ở địa điểm du lịch ông ấy có mấy căn nhà liền, muốn đến lúc nào thì đến lúc đấy.

Đâu có giống tôi, không dám tới hải đảo vào mùa đông, vé máy bay đắt, khách sạn cũng đắt, mọi thứ đều đắt.

Muốn đi chơi một chuyến thì một hai tháng tiền lương cũng không đủ.”
Trước đây Nuyễn Hạ cũng vậy nên cô rất đồng cảm với cô lễ tân, cũng rất muốn lên tiếng.

Nhưng hiện tại cô không có quyền.
Cô cũng không muốn làm rõ hơn vấn đề này.


Dù sao hiện tại mọi thứ cô dùng đều là đồ hiệu, mỗi ngày đều lái xe đi làm, như vậy không dễ để cô lê tân tin rằng cuộc sống của cô khó khăn.

Nếu giờ ước làm người có tiền không chứng cô lễ tân sẽ cảm thấy cô không chân thành và quá dối trá.
Có điều… Nguyễn Hạ nhìn xung quanh biệt thự một hồi, trong lòng cũng tự cảm thán một câu, ông chủ đúng là người có tiền thật.
Chỉ là không biết có nhiều bằng Tống Đình Thâm hay không.
Không, dừng lại, không được để chuyện gì cũng nghĩ đến anh được!
Buổi tối công ty sắp xếp một bữa tiệc hải sản lớn, mọi người trong công ty đều tụ tập lại ở một căn biệt thự có bể bơi để đợi bữa tối.

Có tầm hai mươi người nên không khí rất náo nhiệt.

Điều làm Nguyễn Hạ cảm thấy chán nản nhất là phần lớn mọi người đều đi cùng với gia đình, nếu có thể đem theo Vượng Tử thì thật là tốt.

Rõ ràng mới chỉ xa cậu có một ngày, cô cũng bắt đầu nhớ cậu bé bụ bẫm đó.
Bữa tiệc hải sản rất lớn, đồ ăn rất tươi, cũng có những món ăn đã được nướng sẵn.

Nói chung là đồ ăn rất phong phú.
Nguyễn Hạ rất tự giác, cô chuẩn bị nhận nhiệm vụ nướng thịt thì Quản lý và Giám đốc phòng nhân sự đều ngăn cản cô.

Không khí thoải mái, mọi người đều trêu chọc nói không nên để người đẹp xuống bếp.
Mọi người đều chuẩn bị ăn thì cô nghe thấy mọi người nói Tổng Giám đốc đến rồi.
Thị lực của Nguyễn Hạ cũng không quá tốt, hôm nay cũng không đeo kính áp tròng, cô nhìn ra cửa cũng không thấy rõ lắm.

Cho đến khi ông chủ tiến lại gần một chút, suýt nữa thì cô đã hét lên vì kinh ngạc.
Sao có thể như vậy được?
Sếp của cô, ông chủ ngốc nghếch hào phóng chính là người đàn ông ngồi cạnh cô trên máy bay hôm nay?
“Tổng Giám đốc Tần, ngài ngồi bên này.” Giám đốc phòng nhân sự bắt chuyện, mời hắn ngồi xuống.

Giám đốc phòng nhân sự sắp xếp chỗ ngồi cho Tổng Giám đốc chỗ cạnh Nguyễn Hạ
Nguyễn Hạ có chút lúng túng, không biết có nên tỏ ra quen biết hay cứ bình thường chào hỏi hắn.

Tổng Giám đốc Tần nhìn thấy cô, hắn không tỏ ra ngạc nhiên như cô mà rất bình tĩnh cười với cô: “Lại gặp nhau.”
“Tổng Giám đốc Tần, chào anh.” Cô vội vàng nói.
Có lẽ do đã gặp nhau trên máy bay một lần nên Tần Ngộ trong mắt cô không giống ông chủ chút nào.

Thậm chí hắn còn chủ động cầm giúp cô gói cá mực.

Đợi sau khi phục hồi tinh thần lại, trong đầu Nguyễn Hạ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Tần? Hắn là cái gì Tần chứ?
Nhân lúc đi toilet, cô đi tìm cô lễ tân, kéo tay cô ấy lại hỏi: “Sếp của chúng ta tên là gì vậy?”
Cô lễ tân tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Cô không biết?” Cô ấy dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Mà cô hỏi chuyện này làm gì?”
Nguyễn Hạ cố gắng làm mình bình tĩnh lại mà nói: “Chỉ là hỏi một chút thôi.

Hôm nay tôi ngồi trên máy bay đã vô tình gặp hắn, vậy nên tôi đột nhiên nghĩ ra mình không biết tên ông chủ là gì, điều này làm tôi rất lúng túng.”
Cô lễ tân vẻ mặt có chút lạ lùng nhưng vẫn trả lời: “Họ Tần chính là Tần trong Tần Thuỷ Hoàng, Tần Ngộ, Ngộ trong gặp.”
….

A thì ra là vậy!
Nguyễn Hạ ngồi xuống ghế sofa, cả người đều cảm thấy không tốt.
Cốt truyện đâu có như vậy, rõ ràng Tống Đình Thâm không chết, rõ ràng cô cũng không đi ra ngoài du lịch, sao có thể gặp Tần Ngộ? Vấn đề ở đây là không biết có phải do cô thay đổi nội dung của chuyện nên tạo ra hiệu ứng cánh bướm không? Cô lại đến đúng công ty của Tần Ngộ để phỏng vấn và trở thành nhân viên của hắn sao?
Tần Ngộ là ai?
Chính là người chồng trong cuộc hôn nhân thứ hai của nguyên chủ, có thể nói đó chính là chồng hai của của cô ấy.
Tống Đình Thâm ngồi trong phòng làm việc, mở máy tính lên, trên màn hình đầy những số liệu cần phân tích nhưng anh không để ý mấy.

Mấy lần điện thoại rung, anh đều nhanh chóng cầm lên xem nhưng kết quả đều là những tin nhắn không quan trọng.

Nguyễn Hạ vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Lúc này anh như một kẻ ngốc.

Bây giờ anh cũng có thể cảm nhận Nguyễn Hạ đã giận thật rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.