Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 4


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 4:

Editor: Hạ 
 
Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn có phòng ngủ riêng của mình, nếu Tống Đình Thâm ở nhà thì bé và ba mình sẽ ngủ chung một phòng, còn nếu anh đi công tác thì bảo mẫu sẽ ngủ cùng bé, tóm lại chính là từ nhỏ tới giờ chưa từng ở chung với nguyên chủ. 
 

 
Từ đó suy ra Tống tiên sinh và nguyên chủ sau một lần ở bữa tiệc kia thì đều không có ở chung một phòng mà là phân phòng ngủ riêng. Nguyễn Hạ cảm thấy nguyên chủ cũng bỏ ra không ít công sức, nếu không làm sao có một lần đó mà lại mang thai. 
Chuyện này cũng không có gì lạ, Tống Đình Thâm biết rõ nguyên chủ gài mình, làm sao có thể có tình cảm với cô ấy. Mà bản thân nguyên chủ sau khi mang thai thì nhất định sinh ra, còn muốn kết hôn với anh, mục đích chủ yếu cũng chỉ vì cuộc sống sung sướng của bản thân, chứ không phải cần tình cảm hay yêu thương gì của Tống tiên sinh. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Nguyễn Hạ cũng biết rằng nguyên chủ không có ý định quản xem Tống tiên sinh làm gì ở bên ngoài, cô ấy chỉ cần tiền của anh mà thôi. 
Tống Đình Thâm cảm thấy nguyên chủ không ổn, nhưng mà lúc này cô ấy lại mang thai, đứa bé cũng không thể làm con riêng được , cho nên đành cưới nguyên chủ vào cửa, nhưng mà thay vì nói là vợ chồng thì nên nói là bạn cùng phòng sẽ đúng hơn. (cùng phòng ở đây là ở chung nhà đó mn ơi)
Hai người này đúng thật là xa lạ, bốn năm qua cũng không nảy sinh chút tình cảm nào. 
Một cuộc hôn nhân xa cách, không có cãi nhau, cũng không có chuyện gì để nói, hai người gặp nhau đều không muốn nói chuyện. Nguyên chủ chỉ là cần tiền, còn Tống tiên sinh vốn không bằng lòng với hôn sự này, không thích nguyên chủ, cô càng ít tiếp xúc với anh thì anh càng hài lòng. 
Cả hai đều ăn ý mà cách xa nhau, cho nên tình trạng hôn nhân này cứ vậy mà duy trì. 
“Tối nay con phải ngủ với mẹ”, bạn nhỏ Tống Thư Ngôn bắt đầu bán manh (ý là tỏ ra dễ thương đó, mình không edit từ này thuần Việt vì mình thấy để vậy dễ thương :v), một hai ăn vạ phải ngủ cũng mẹ mình. 
Bé con đúng là “được voi đòi tiên”, hôm nay chơi đùa với mẹ cả ngày, được ôm ôm hôn hôn liền giống như cá vàng quên hết chuyện lúc trước mẹ không quan tâm mình. 
Bởi vì từ nhỏ đều đã bắt đầu ngủ một mình, cho dù cùng bạn thân đi du lịch cũng sẽ chia phòng chứ không ngủ chung, cho nên Nguyễn Hạ hơi do dự không biết có nên đồng ý không. 
Bé con vừa thấy mẹ hơi do dự thì liền nằm hẳn xuống nệm, nhắm mắt lại dõng dạc thông báo, “Con đã ngủ rồi, mẹ đừng đánh thức con đó” 

 

 
Hôm nay bé con nhất định phải được ngủ cùng mẹ. 
Nguyễn Hạ mặc dù sẽ có lúc không thích trẻ con vì chúng quá ồn ào, nhưng đa số thời gian đều sẽ cảm thấy trẻ con rất đáng yêu, lại nghĩ đến bánh bao nhỏ thật đáng thương, cho nên liền mềm lòng sửa chăn lại cho bé, “Vậy con mau ngủ đi”
Chơi với con nít thật sự hao tốn sức lực. Bé con một chút thì chơi món này, chút lại đòi ghép gỗ xếp hình, lại còn muốn chơi trốn tìm. Nguyễn Hạ cùng bé chơi đùa cả ngày thực sự mệt tới đứt hơi. Cô vừa nằm xuống không lâu đã bắt đầu ngủ sâu, lại còn mơ thấy một giấc mơ. 
Hôm nay cô lại mơ thấy nguyên chủ. Nguyên chủ trong mơ nhìn cô lạnh nhạt nói, “Nam nhân đó cho cô, con trai cũng cho cô, cô đừng nghĩ gọi tôi trở về, nếu có về thì cũng là cô về đó”
Nguyễn Hạ bất lực, “Người đó là chồng cô, con trai cũng là của cô, sao lại đẩy hết cho tôi vậy?” 
Sao lại không biết đúng sai vậy chứ. 
Cho đến sáng hôm sau thức dậy thì Nguyễn Hạ vẫn không biết đêm qua là bản thân mệt quá mơ nhảm hay là thật sự đã gặp được nguyên chủ. 
Nhưng tiềm thức nói với cô thì đây là thật. 
Nguyễn Hạ muốn mắng người.
Sau này tốt nhất đừng để cô gặp lại cô ta, trong mơ cũng không tha cho cô nữa, chưa từng gặp người nào như cô ta mà. 
Chồng không cần thì thôi đi, dù sao đàn ông chẳng ai tốt đẹp, nhưng đến con trai cũng không cần sao? Nhìn cô ta kìa, một chút lưu luyến cũng không có. 
Nhưng mà nghĩ lại chuyện nguyên chủ làm trong cốt truyện, Nguyễn Hạ liền không thể nói được gì nữa. 
Nguyễn Hạ mua vé máy bay là lúc 12 giờ, nếu không kẹt xe thì từ Tống gia đến sân bay sẽ mất 40 phút. Nguyễn Hạ nhìn thời gian vẫn còn sớm, lát nữa đi cũng sẽ không trễ lắm,gọi người giúp việc làm bữa sáng sau đó cho cô ấy nghỉ sớm. 

Dì giúp việc rất thích làm việc ở gia đình này, nghỉ vẫn được tính lương, chủ nhà lại dễ tính, cũng không làm khó dễ ai. 
Bữa sáng rất phong phú, có bắp (?), có cháo thịt nạc và bánh bao nhỏ (?)
Bánh bao nhỏ ở bên cạnh lột sạch vỏ trứng gà thì để vào cái dĩa của Nguyễn Hạ, hai mắt sáng lấp lánh, “Mẹ ăn lòng trắng đi, con sẽ ăn lòng đỏ nha”
Bé con thật sự làm người ta yêu thương. 
Dù sao thì gương mặt này lớn lên khẳng định là rất đẹp trai, đến nữ chính ở đoạn đầu truyện còn phải yêu đến không thể dứt ra cơ mà.
Bé con rất ngoan, biết tự mình ăn cơm, cũng không cần ai lo lắng gì, ăn nhiều như vậy, cả người béo tròn cũng đúng. 
Ăn sáng xong Nguyễn Hạ liền dắt bánh bao nhỏ, tay kéo hành lý khởi hành đến sân bay. 
Hôm nay cô không có ý định trang điểm,nhưng mà dù sao thì nhan sắc của nguyên chủ đúng là không thể che, một mỹ nhân dắt theo một bé con đáng yêu rất dễ dàng thu hút mọi người quay đầu lại nhìn. 
Bánh bao nhỏ đến sân bay liền nhìn đông một chút nhìn tây một chút, dù sao thì đây cũng là lần đầu được đi máy bay, bé con cảm thấy thật vui vẻ. 
“Chúng ta sẽ bay lên trời sao?”
Nguyễn Hạ bị bé con chọc cười, “Đúng đó, chúng ta đều bay lên”
“Vậy con có thể cưỡi mây không ạ?” 
“Không được đâu”, Nguyễn Hạ nghiêm túc, “Con quá nặng, nếu con nhẹ một chút thì sẽ được đó”
“Vâng”
Hiện tại hai người đang ở trong phòng chờ, trong này còn có một người đàn ông đeo kính râm, nghe thấy cuộc đối thoại của họ liền bị chọc cười. 

Nguyễn Hạ nghe thấy tiếng cười trầm thấp liền quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với người đàn ông.
“Em trai cô thật đáng yêu”, Người đàn ông trẻ tuổi nói, Nguyễn Hạ năm nay cũng chỉ 25 tuổi (ở đây là nói về thân thể Nguyễn Hạ, còn tuổi của nữ chính thì chưa chắc là 25 đâu nha), một người trẻ tuổi lại xinh đẹp như cô thì làm sao có ai nghĩ đã có con được. Cho nên anh ta nghĩ bạn nhỏ Tống Thư Ngôn là em trai cô thì cũng không có gì lạ.
Nguyễn Hạ cảm thấy chỉ cần một cái kính râm liền có thể trở thành trai đẹp. Bộ dạng đeo kính râm của người này nhìn cũng rất đẹp đó, nhưng mà ai biết gỡ kính ra thì sao…
Cô cũng chưa nói lời nào, bánh bao nhỏ ở bên cạnh đã lên tiếng, “Không phải, con không phải em trai, đây là mẹ của con”
Người đàn ông trẻ tuổi kia, “……….”
Bánh bao nhỏ lại bồi thêm một câu, “Con còn có baba nữa, con và mẹ đang chuẩn bị đến chỗ baba” (đủ ác, ngoan)
Nguyễn Hạ nghe vậy liền che miệng bé con lại, nhìn người đàn ông kia, “Tiên sinh, ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, mong anh đừng trách”
Bé con mặc dù lầm bầm mấy tiếng nhưng cũng không nói gì nữa. 
Đợi đến khi người đàn ông đi rồi thì bé con liền nhìn Nguyễn Hạ, “Mẹ, mẹ không được bỏ mặc con cũng không được bỏ baba”
“Con cũng lo xa quá đó”
Người đàn ông lúc này chưa chắc đã có ý định gì với Nguyễn Hạ, nhưng đứa trẻ này lại tâm lý chiếm hữu rất mạnh. 
Nguyễn Hạ lần này đặt vé khoang hạng nhất, tự mình xa xỉ hưởng thụ một chút, dù sao nguyên chủ cũng có tiền, à không, là chồng cô ấy có tiền. 
Tống Thư Ngôn cảm thấy đối với lần đầu đi máy bay này thật thất vọng. Bé tưởng rằng mình có thể cưỡi gió đạp mây, ai mà ngờ bây giờ muốn duỗi tay chạm vào đám mây kia cũng không được. 
***
Tống Đình Thâm cùng đối tác bàn xong hợp đồng,lên xe lấy điện thoại xem thông tin chuyến bay tối qua Nguyễn Hạ gửi đến, thấy vẫn còn kịp, liền nói với trợ lý ngồi phía trước, “Tiểu Trần, cậu đặt một phòng khách sạn nữa, tốt nhất là kế bên phòng của tôi”
Trợ lý Trần hơi ngạc nhiên một chút, nhưng việc riêng của sếp thì anh không có quyền can thiệp, chỉ làm theo lời dặn. 
“Bây giờ đến sân bay”,Tống Đình Thâm nhìn ra ngoài cửa xe, thái độ dửng dưng, giọng nói không thể hiện tâm trạng gì, “Con trai tôi hôm nay đến đây”
Tiểu Trần đã theo Tống Đình Thâm nhiều năm, cho nên cũng biết con trai của sếp mình, đó là một bé trai đẹp trai đáng yêu, mỗi lần bé được ba mình mang đến công ty, đều làm cho mấy cô trợ lý xếp hàng muốn trộm con trai. 

Nhưng mà, là đứa bé mới hơn ba tuổi đó sao?
Đứa bé mới hơn ba tuổi làm sao có thể tự mình đến đây được, chắc chắn là có người lớn đi theo. Nhưng mà gia đình nhà sếp mình đơn thân, tiểu Trần đương nhiên hiểu rõ. Đại não nhanh chóng hoạt động, anh hình như nghĩ ra một người,… 
Không lẽ…. không lẽ chính là Tống phu nhân trong truyền thuyết sao?
Trước kia tiểu Trần đã từng gặp qua vị này, nhưng hoặc là từ xa nhìn thấy, còn không cô đều sẽ đeo kính râm, bộ dạng xa cách. Chỉ là trong công ty, tin đồn về vị này không ít đâu nha. 
Nghe nói hơn bốn năm trước vị này từng đến công ty làm thêm ở chỗ lễ tân, cô thật sự rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác kinh diễm (đại khái là đẹp tới không ngờ được). Nhưng mà cô ở công ty làm việc cũng không bao lâu liền trở về trường đi học (làm việc trong hè sau đó thì khai giảng sẽ không làm nữa đó mn), có điều mấy tháng sau còn chưa tốt nghiệp thì cô đã nhanh chóng gả cho Tống tiên sinh, sau đó là sinh được bé trai. 
Có người từng đùa nói là Tống phu nhân và sếp đã sớm nói chuyện yêu đương, cô ấy đến công ty chỉ là chính cung nương nương đến thăm dò tình hình. 
Có người lại nói là Tống phu nhân này dùng thủ đoạn, nhờ vào cái thai mà mẹ nhờ phúc con, thuận lợi thăng chức. 
Dù sao thì mấy tin đồn cũng đều tam sao thất bản, chỉ có thể xác định rằng hai người họ thật sự đã kết hôn mà thôi. 
Nhưng mà Tống phu nhân nhiều năm nay đều không đến công ty, dù là tiệc hàng năm hay tiệc mừng công thì bà chủ như cô ấy cũng không tham dự. Có người nói là do bà chủ quá xinh đẹp, ông chủ không muốn cô ấy lộ mặt, dục vọng chiếm hữu quá lớn,…
Nhưng mà theo tiểu Trần thấy thì không phải như vậy. 
Sau khi Tống tiên sinh kết hôn thì tiểu Trần mới làm trợ lý cho anh, mấy năm nay sếp cùng vợ rất ít khi ở chung, cũng không hề thấy sếp nói gì đến vợ mình, theo trực giác của đàn ông, anh cảm thấy nói sếp mình không có tình cảm, không muốn nhắc tới Tống phu nhân thì càng đúng hơn. 
Giống như bây giờ, con trai của sếp sắp đến, người mang bé đến rất có thể là vợ sếp, vậy mà sếp chỉ nhắc tới con trai, cũng không nhắc tới vợ mình. Đôi vợ chồng này,…. tình cảm chắc chắn không tốt. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.