Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 33


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 33


“Họ Đoàn?” Tống Đình Thâm cầm lấy danh thiếp, nhìn tên công ty.

Anh hơi nghi ngờ một chút, Đoàn thị là công ty lâu năm, bản thân là công ty kinh doanh gia đình nhưng vì không làm kinh doanh nữa mà còn xảy ra mâu thuẫn trong gia đình nên từ mười năm trước bắt đầu đi xuống dốc.

Cũng may là còn có mấy quán rượu nếu không thì không thể duy trì được vẻ bề ngoài.
Tống thị và Đoàn thị cũng không cùng một lĩnh vực, bình thường cũng không hợp tác trên phương diện gì.

Không biết giám đốc Đoàn tìm anh làm gì? Nói chuyện làm ăn sao?
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Đoàn thị cũng là công ty lâu năm, Tống Đình Thâm không thể nào không giữ thể diện cho người ta được.

Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tôi sẽ đến phòng khách ngay.”
Đoàn Trì ngồi trong phòng khách, quan sát xung quanh đánh giá.

Hơn một tháng nay, anh ta đã biết rõ nội tình chuyện của Nguyễn Hạ.

Tuy rằng từ lúc biết cô, anh ta đã biết cô có chồng con rồi nhưng anh ta không nghĩ chồng cô là Tống Đình Thâm.
Mặc dù anh ta không để ý chuyện trên thương trường nhưng cũng biết đến Tống Đình Thâm.

Anh được cho là một huyền thoại trong ngành, từ tay trắng dựng nghiệp được như ngày hôm nay là một thành tích.

Dù tìm ở đâu cũng không tìm được ai như anh.

Mấu chốt chính là anh còn rất trẻ, đã đem Tống thị đến đỉnh cao.

Đây là một người rất có năng lực và cũng rất thủ đoạn, không thể vì thế mà mình chắc chắn mình không đánh bại anh được.
Vốn anh ta muốn trực tiếp gặp Nguyễn Hạ nhưng cảm thấy hành động như vậy thật là thật hèn hạ không đáng mặt đàn ông.

Là đàn ông, anh ta muốn gặp trực tiếp Tống Đình Thâm.

Không nhẽ anh ta lại đi ép Nguyễn Hạ để Nguyễn Hạ phải đối mặt với những vấn đề này?
Là một người đàn ông nên đem người phụ nữ mình yêu ra bảo vệ ở phía sau.
Khi anh ta đang tự cổ vũ cho chính mình, Tống Đình Thâm đi vào thuận tay đóng cửa phòng tiếp khách lại.
Tống Đình Thâm không nghĩ tổng giám đốc Đoàn lại trẻ như vậy.

Xem ra tính trẻ con vẫn còn chưa hết, nhìn như vừa mới tốt nghiệp đại học.

Anh vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Đoàn, tôi là Tống Đình Thâm.”
Mặc dù trước mặt người trẻ hơn, Tống Đình Thâm cũng không tỏ ra coi thường anh ta.

Có thể ngồi vào vị trí này tất nhiên anh ta cũng giỏi hơn người hoặc là do gia thế hoặc do năng lực hoặc là bất kể một loại nào đó.

Vì thế không thể khinh thường được.

Hơn nữa, anh cũng từ tuổi này mà đi lên nên không thể nào không tôn trọng những người trẻ tuổi được.
Đoàn Trì cũng đưa tay ra, nói: “Xin chào tổng giám đốc Tống, tôi là Đoàn Trì.”
Hai người bọn họ căn bản cũng không có gì để gặp nhau, cũng không có mâu thuẫn hay thù riêng gì, chỉ có điều là cùng thích một người phụ nữ, Đoàn Trì nghĩ vậy.

Đàn ông vốn khác phụ nữ ở chỗ đó.

Nói thẳng thì đàn ông phải sòng phẳng mới là đàn ông.
Tống Đình Thâm ngồi đối diện nghĩ, cẩn thận hỏi: “Không biết tổng giám đốc Đoàn hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?”
Anh nghĩ rất nhiều lần những thực sự không nghĩ ra được Tống thị và Đoàn thị có bất kỳ khả năng hợp tác nào.
Đoàn Trì là người không thích vòng vo, anh ta cũng không thích chuyện thương trường.

Hôm nay, anh ta đến tìm Tống Đình Thâm không phải để nói chuyện làm ăn mà là để nói chuyện riêng nếu như người dàn ông trong lúc đó mà nhăn nhó thì thật là kì cục.

Nghĩ tới đó Đoàn Trì liền tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Tống, Nguyễn Hạ có phải vợ anh không? Anh muốn thế nào mới chịu ly hôn với cô ấy?”
Ba mươi lăm năm trong đời, lần đầu Tống Đình Thâm không kịp phản ứng.

Anh chưa kịp phản ứng liền bị người trẻ tuổi kia hỏi tiếp.
Đoạn Trì thấy Tống Đình Thâm không nói gì trong lòng như có thêm sức lực: “Tôi biết hai người đã kết hôn bốn năm còn có một cậu con trai, có điều tôi biết hai người căn bản không có tình cảm với nhau.

Trước đây có hay không tôi không biết nhưng hiện tại tôi khẳng định là không có.

Tổng giám đốc Tống nếu không có tình cảm với nhau thì đừng miễn cưỡng ở cùng nhau.

Anh yên tâm tôi không phải loại người hẹp hòi tôi sẽ không ngăn cản mẹ gặp con.

Nếu như anh không muốn nuôi con thì tôi có thể nuôi đồng thời sẽ coi cậu bé như con ruột của mình.”
Tống Đình Thâm nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình, sau một thời gian ngắn, anh trầm giọng nói: “…Chồng cũ?”
Vì thế nên người trẻ tuổi đó mới đến công ty gặp anh, ngồi trong phòng tiếp khách của anh, nói những lời hùng hồn là muốn khuyên anh ly dị vợ.
Hơn nữa, bọn họ chưa hề ly hôn mà mà tên họ Đoàn này đã nghĩ anh là chồng cũ của Nguyễn Hạ rồi sao?
Đoạn Trì dừng lại một chút, nói: “Tổng giám đốc Tống, chúng tôi quang minh chính đại không có chuyện gì mờ ám.

Tôi yêu Nguyễn Hạ, tôi cũng sẽ cưới cô ấy về nhà.

Tuy rằng tôi không có nhiều tiền bằng anh nhưng tôi có thể cho cô ấy tình yêu.

So với anh tôi yêu cô ấy nhiều hơn.

Cuộc hôn nhân của hai người là một sai lầm bời vì cả hai đều miễn cưỡng phải ở bên nhau trong khi không yêu nhau như vậy sẽ rất khổ.”
“Nguyễn Hạ nói vậy với anh sao?” Tống Đình Thâm cau mày hỏi.
Mặc dù anh hỏi như vậy nhưng anh hiểu rõ tính của Nguyễn Hạ.

Căn bản cô sẽ không bao giờ nói những chuyện như vậy với người ngoài.
Bởi vì cuốc sống như thế chính là cuộc sống Nguyễn Hạ muốn ban đầu.


Hơn nữa Nguyễn Hạ đã nói rõ ràng với anh là cô không có ai ở ngoài.

Tống Đình Thâm biết cô không nói dối anh làm gì.

Vậy người này từ đâu xuất hiện?
Đoàn Trì lắc đầu: “Cô ấy không nói với tôi, có điều tôi có thể thấy sự khổ sở, cô đơn trong ánh mắt của cô ấy.”
Anh ta lần đầu nhìn thấy Nguyễn Hạ đã thích cô.

Cô không nói chuyện với ai ngồi một mình ở một góc tối uống rượu.

Đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ đến dáng vẻ của cô lúc đó.
Tống Đình Thâm: “…”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay: “Nguyễn Hạ có biết hôm nay anh đến tìm tôi không?”
Đoàn Trì tiếp tục lắc đầu: “Cô ấy không biết.

Tổng giám đốc Tống, đây là chuyện giữa đàn ông chúng ta, tôi không muốn làm khó cô ấy.

Anh cũng không nên làm khó cô ấy.

Tôi với cô ấy hiện tại đều không có gì, ngày hôm nay tôi tới đây là để hỏi anh làm thế nào để anh ly dị với cô ấy.

Sau khi hai người ly hôn, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy.”
Hai người họ vẫn còn trong sáng.

Đoàn Trì cũng không hứng làm nam tiểu tam nữa.

Anh ta muốn Nguyễn Hạ cùng bắt đầu một cuộc tình sau khi cô kết thúc cuộc hôn nhân này.

Chính vì vậy anh ta mới không trực tiếp đi gặp Nguyễn Hạ mà đi tìm Tống Đình Thâm.

Như vậy mới là cách làm quang minh chính đại.
Tống Đình Thâm lấy trên bàn một tờ giấy và cây bút viết một số điện thoại đưa cho Đoàn Trì.
Đoàn Trì nhận lấy có chút ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Lẽ nào là số điện thoại của Nguyễn Hạ? Hay chính là số điện thoại của Tống Đình Thâm?
Tống Đình Thâm tính tình luôn bình tĩnh, thận trọng lần đầu tiên gặp người nói như vậy: “Đây là một chuyên gia giỏi trong lĩnh vực tâm lý, anh đến xem thế nào.”
Nói xong, Tống Đình Thâm liền đứng dậy đi tới cửa.
Trở lại văn phòng, Tống Đình Thâm ngồi trên ghế làm việc.

Yên tĩnh được mấy phút, trợ lý Trần lại đi vào cẩn thận nhìn anh rồi hỏi: “Tổng giám đốc Tống, ngài Đoàn sao lại muốn gặp ngài?”
Tống Đình Thâm mặt lạnh lùng nhìn anh ta.

Trợ lý Trần bị ánh mắt chằm chằm của anh làm cho sợ hãi liễn lập tức hiểu ý của anh, vội vàng đi ra.
Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Tống Đình Thâm nhìn xuống đồng hồ phía góc phải máy tính có chút không tin.

Anh đã lãng phí mười mấy phút quý giá với một tên điên.
Đoàn Trì không nghĩ Tống Đình Thâm sẽ châm chọc anh ta như vậy, anh ta cảm giác mình đã chịu đựng đủ rồi.

Vào lúc này Tống Đình Thâm lại từ chối gặp anh ta, anh ta cũng chẳng có lý do gì mà không đi.

Dưới sự chú ý của các nhân viên ở Tống thị, Đoàn Trì chỉnh lại quần áo một chút, hướng về cửa thang máy mà đi.
Trợ lý Trần cũng không biết vị này Đoàn tiên sinh này tại sao lại chọc tới Tổng giám đốc Tống, phải biết Tổng giám đốc Tống tuy rằng bình thường không nhiều lời nhưng đối với người ngoài đều rất lễ phép.

Đương nhiên, là fan cuồng của Tống Đình Thâm, trợ lý Trần xác định vấn đề nhất định là nảy sinh từ vị Đoàn tiên sinh này, cũng là một trợ lý có tâm, anh ta không muốn ông chủ của mình bận tâm, vậy nên đi nói với lễ tân: “Nếu người đàn ông lúc nãy quay lại, nói với anh ta Tống tổng không có ở đây, đừng cho anh ta vào.”
Lễ tân lập tức thêm thông tin trên máy tính, tò mò hỏi: “Đến chào hàng sao? Nhìn không giống lắm, chiếc đồng hồ anh ta đeo ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn đấy.”
Rõ ràng là tiêu chuẩn con nhà giàu, sao lại bị ghi chú vào danh sách đen vậy?
Trợ lý Trần cũng rất kinh ngạc: “Cô chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn mà, thần tượng của tôi cũng có một chiếc giống hệt.”
Hành động của Tống Đình Thâm cũng không thể nói là khéo léo nhưng anh luôn luôn cẩn thận và thận trọng, đến nay ở thương trường còn không hề kết thù với ai.

Trợ lý Trần trở lại chỗ ngồi của mình, chợt nghĩ cái tên kia trên danh thiếp công ty, nhanh chóng tìm kiếm trên máy tính, mà càng tra thì càng không hiểu rõ.
Đoàn thị thì anh ta cũng có nghe qua, năm đó anh ta còn đang học cấp ba, có người anh họ nhận được đề nghị làm việc ở công ty này, cả nhà biết tin này thì rất vui, còn cùng nhau tới nhà hàng dùng bữa.

Thời điểm đó Đoàn thị là một trong số những công ty có tiếng nhất, đi làm công ty này sẽ rất có tiền đồ.

Nào ngờ mười năm sau, các tân binh của Đoàn thị tàn nhẫn đè đầu cưỡi cổ nhau, cũng bởi quản lý kém cỏi, hơn nữa người trong công ty tranh quyền đoạt lợi không ngừng đấu nhau, dẫn tới càng ngày càng tệ, có người nói quãng thời gian trước đều ở đại giảm biên chế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.