Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 20


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 20:

 
Editor: Hạ
 
Sự thật chứng minh, giải thích vấn đề như vậy với con trai mình thật sự rất xấu hổ, cũng may là Vượng Tử không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, điều này làm Tống Đình Thâm thở phào nhẹ nhõm. 
“Baba, có khi nào ba và mẹ lại sinh thêm một em trai hay em gái cho con không ạ?” Sau khi Vượng Tử nằm xuống cũng không đi ngủ ngay mà hỏi một câu như vậy, hôm nay bị người ta trêu chọc trong hôn lễ, tất nhiên trong lòng Vượng Tử vẫn còn để ý. 

Tống Đình Thâm giúp bé điều chỉnh điều hòa, “Con không thích có em trai hay em gái sao?”
Vượng Tử hơi lắc đầu, thật lòng trả lời, “Không phải con không thích, baba, bây giờ mẹ thường hay ôm con hôn con, nếu bây giờ có em trai hay em gái thì có khi nào mẹ sẽ giống như trước, không ôm cũng không hôn con hay không?”
Tống Đình Thâm ngẩn người, anh không ngờ được con trai mình sẽ nói ra những lời như vậy, chỉ là nếu đứng ở vị trí của Vượng Tử mà nói thì thật ra có thể hiểu được suy nghĩ của bé, sau khi Nguyễn Hạ sinh Vượng Tử xong thì cũng không thân thiết với bé, mà người làm cha như anh đã từng có quy ước về chuyện ở chung với Nguyễn Hạ nên không có cách nào yêu cầu Nguyễn Hạ làm một người mẹ tốt. Suy cho cùng thì cô không thương con của mình, anh cũng không thể ép cô làm một người mẹ tốt, cho nên anh chỉ có thể đặt hết tâm tư lên người Vượng Tử, muốn cho bé thật nhiều yêu thương để lấp đầy chỗ trống kia. 
Chỉ là, anh đã quên mất trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, cần có người cha, cũng cần có người mẹ, không người nào có thể hoàn toàn thay thế bên còn lại, ở trong lòng Vượng Tử càng mong chờ yêu thương từ người mẹ, bây giờ Nguyễn Hạ cho, bé vừa vui vẻ hân hoan đồng thời cũng rất lo sợ, cho dù là người trưởng thành cũng đều sẽ lo sợ có được rồi lại mất đi, càng không nói đến một đứa trẻ. 
Anh không yêu Nguyễn Hạ, Nguyễn Hạ cũng không yêu anh, trong bốn năm nay. hai người họ đều duy trì một thế cân bằng, không ai can thiệp chuyện của người kia, nếu không phải bởi vì có một đứa con thì cũng không ai muốn có một cuộc hôn nhân như vậy.
Tống Đình Thâm ôm Vượng Tử dỗ dành nói, “Sẽ không đâu, hơn nữa ba và mẹ cũng không có ý định sinh thêm em trai em gái cho con.” 
Anh là một người trưởng thành, anh hiểu rõ Nguyễn Hạ là dạng người gì, bởi vậy mặc dù hiện tại cô đã trở nên tốt hơn so với trước kia một chút thì với anh mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng cô chỉ nhất thời nổi hứng thôi, nhưng con trai anh thì lại không như thế.
Vượng Tử mở to đôi mắt to tròn hỏi, “Thật ạ?”
Bé con nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Nếu như mẹ vẫn sẽ ôm con hôn con, thì con cũng rất muốn có thêm em trai và em gái nha.”

Tống Đình Thâm không nhịn được mà bật cười, ngoài mặt bé con không để ý nhưng thật ra trong lòng lại rất quan tâm. 
 
———-
Nguyễn Hạ hiển nhiên là không biết cuộc trò chuyện này của hai cha con, không biết Vượng Tử sẽ có suy nghĩ như vậy, càng không biết những thay đổi phong phú trong nội tâm của Tống Đình Thâm.
Cô nằm trên giường hưởng điều hòa lướt Weibo, thoải mái vô cùng.
Đương nhiên, cô đã nhiều lần click vào app ship đồ ăn, định gọi đồ ăn khuya cho mình, nhưng đến lúc nhìn thấy bụng nhỏ phẳng lì và vòng eo thon thả của mình, lúc này cô mới từ bỏ suy nghĩ. 

Muốn làm một đại mỹ nhân ngàn năm hiếm có thì phải chấp nhận trả giá!
Từ này về sau cô và những món ngon nhiều calo kia đã định là không có duyên!
Đến lúc chuẩn tắt điện thoại đi ngủ sớm một chút thì điện thoại của cô rung lên, bấm vào xem, không ngờ lại là một tin nhắn. 
Chính là Tống Đình Thâm đang ở cách cô một bức tường gửi tin nhắn đến. Đúng vậy, hiện giờ hai người vẫn chưa thêm WeChat của nhau, nói thật thì đây cũng là việc một rất kì diệu.
[ Sáng thứ hai cô có thể dành ra nửa giờ không? Tôi muốn nói chuyện với cô __ Tống Đình Thâm. ]
Giọng điệu thật là xa cách và nghiêm túc mà, cũng may là Nguyễn Hạ không để ý đến, cô cũng không trả lời tin nhắn ngay, vào lúc này Tống Đình Thâm lại muốn nói chuyện với cô, nhưng giữa bọn họ có cái gì để nói đâu, lại có cái gì đáng nói đâu?
Đôi mắt to tròn của Nguyễn Hạ khẽ động, lập tức nghĩ tới một khả năng.
Có phải là muốn cùng cô bàn chuyện ly hôn không nhỉ?

Chuyện này cũng không phải không có khả năng, nếu không thì anh cũng không nhất thiết phải cố ý gửi tin nhắn làm gì, nếu là vì chuyện của Vượng Tử thì có thể nói ngay trong nhà, cần gì phải trịnh trọng, nghiêm túc như vậy?
Cô đúng là đã bị vả mặt mà, lúc trước còn cho rằng giữa những cặp vợ chồng plastic thì sẽ không ly hôn, mà sẽ giữ gìn bề ngoài êm ấm. 
Có điều cũng phải nói, nếu anh muốn ly hôn thì cô cũng không có lập trường kiên định nào để ở lại, trước đó không nghĩ đến việc ly hôn là vì cô cảm thấy ly hôn hay không thì đối với cô đều giống nhau. Ly hôn thì cũng sống như vậy, không ly hôn cũng vẫn sống như vậy, hơn nữa làm một phu nhân nhà giàu lại không cần thực hiện nghĩa vụ của một người vợ thật sự rất thoải mái.
Bây giờ anh muốn ly hôn, cô lại không có tình cảm thật lòng gì với anh, chỉ là dựa vào hiểu biết hiện tại của cô đối với Tống Đình Thâm, dù ly hôn thì anh cũng sẽ không bạc đãi cô, suy cho cùng thì cô vẫn là mẹ của con anh, ly hôn sẽ có thể được chia một ít tài sản, cô lập tức sẽ trở thành một phú bà nhàn hạ…. Hình như cũng không tệ nhỉ?
Anh muốn nói chuyện, cô không có lí do gì từ chối. 
Thời gian biểu gần đây của Nguyễn Hạ đã được sắp xếp rất kín, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày trừ việc phải học giao tiếp tiếng Anh 1:1 với giáo viên người bản xứ ở ngoài thì cô còn phải đến lớp học làm bánh, nhưng mà dù như vậy thì so với đi làm vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều, cô suy nghĩ một chút, chắc là có thể trao đổi với giáo viên bản xứ để lùi lại một giờ.
Vốn dĩ Tống Đình Thâm cho rằng Nguyễn Hạ đã ngủ rồi, không ngờ mười phút sau anh lại nhận được tin nhắn Nguyễn Hạ trả lời: [ Được. Thứ hai sau khi tôi đưa Vượng Tử đi học thì sẽ có thời gian một tiếng. ]
Hai người xem như đã bàn bạc xong trong tin nhắn, thứ hai bọn họ sẽ cùng đưa Vượng Tử đi nhà trẻ, sau đó sẽ nói chuyện trên xe hoặc tìm chỗ nào đó ngồi nửa tiếng, đến lúc nói chuyện xong anh sẽ lại lái xe đưa cô đến lớp học của giáo viên bản xứ.
Trong thế giới của người trưởng thành, ly hôn cũng không phải là một chuyện lớn như trời sập, với Nguyễn Hạ lại càng không phải, vì vậy mặc dù trong đầu đã xác định Tống Đình Thâm tìm cô là bàn chuyện ly hôn, cô cùng không cảm thấy có gì, ngược lại là Tống Đình Thâm nhìn con trai đang ngủ ngon lành trên giường, mất ngủ.
 
———-
 
Vì thứ bảy đã tham gia hôn lễ nên chủ nhật Nguyễn Hạ liền chuẩn bị đưa con trai đi trung tâm thương mại ở gần dạo một vòng, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Vượng Tử, Tống Đình Thâm cũng đi chung. 
Gần đây số lần một nhà ba người họ xuất hiện thật sự càng lúc càng nhiều.

 Thật ra Nguyễn Hạ lại không ngại Tống Đình Thâm đi cùng, có anh đi theo, cô có thể quang minh chính đại giao nhiệm vụ bế con cho anh phụ trách, như vậy cô sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều
Bé trai gần bốn tuổi chính là tuổi nghịch ngợm, sau khi đến trung tâm mua sắm cũng không chịu đứng yên, chỉ cần không chú ý một chút là không biết bé đã trốn đi đâu, nhiều người nhiều mắt, cô cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Đã sắp phải ly hôn, Nguyễn Hạ không biết sẽ được chia tài sản nhiều hay ít, cô không dám trông là một nửa, cũng không dám có lòng tham đó, dù sao thời điểm nguyên chủ gả cho Tống Đình Thâm thì anh cũng đã rất có tiền rồi. (ý chị là ổng tự giàu chứ không phải bả góp vô nên bả không dám chia đôi :> )
Tuy rằng đến lúc bàn chuyện ly hôn, dựa vào tính cách và độ rộng rãi của Tống Đình Thâm, khẳng định là cô có thể giống như một tiểu phú bà, có điều….. lúc này họ vẫn chưa ly hôn, mà đã đến trung tâm thương mại rồi thì Nguyễn Hạ quyết định khiến anh làm một người xem tiền như rác một chút, có lợi ích mà không chiếm chính là đồ ngốc đó nha!
Nam nhân thì vẫn là nam nhân, không cần biết là anh ta ba tuổi hay anh ta ba mươi tuổi thì vẫn không có sự kiên nhẫn và sức lực để đi dạo phố với phụ nữ, nhưng hai cha con vẫn đi theo sau Nguyễn Hạ, nhìn cô điên cuồng mua mua mua.
……Cái này cũng muốn mua! Cái kia cũng muốn mua!
Sức chiến đấu của Nguyễn Hạ rất mạnh, tinh lực cũng tràn đầy, cũng đúng, tùy tiện kéo đại một người phụ nữ trên đường, kêu cô ấy thích gì cứ mua sẽ có người trả, cô ấy mua tới địa lão thiên hoang* luôn cũng sẽ không mệt. 
* vô tận, mãi mãi.
Cung may trong cửa hàng đều có sofa dành cho khách nghỉ ngơi, hai người Vượng Tử và Tống Đình Thâm cùng ngồi một bên, hấp dẫn lực chú ý của các nhân viên trong cửa hàng.
Giá trị nhan sắc của một nhà ba người tất nhiên không thể chê, lúc này Vượng Tử và Tống Đình Thâm lại có biểu cảm y hệt nhau, vô cùng hài hước.
Tống Đình Thâm giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, Nguyễn Hạ đã đi dạo gần hai tiếng đồng hồ, hiện tại dường như cô cũng không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
Vượng Tử dùng vẻ mặt không cảm xúc hỏi Tống Đình Thâm, “Ba ba, mẹ còn muốn mua tới khi nào vậy?”
Ở tuổi này bé con xem như là một bé ngoan, ít nhất lúc này không có thái độ gì. 
Tống Đình Thâm đưa tay lên xoa đầu bé, lần đầu tiên trong đời thực hiện kế hoạch dụ dỗ trẻ con, “Vậy con đi hỏi mẹ đi. Chờ lúc mẹ thay quần áo ra thì con đi đến hỏi mẹ thử xem.”
Để anh đi nói với Nguyễn Hạ, cô đừng đi dạo cũng đừng mua nữa, là một việc không có khả năng.
Trước mắt chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Vượng Tử.
 Tất nhiên là Vượng Tử chơi không lại người đàn ông lăn lộn trên thương trường như anh, suy nghĩ một chút đã gật đầu đồng ý, “Dạ.”

Nguyễn Hạ từ phòng thử đồ đi ra, nhìn bản thân trong gương, nguyên chú thật là một cái móc treo quần áo trời sinh, không…. chỉ cần dáng người đẹp, mặc gì cũng đẹp.
Cô đi tới trước mặt hai cha con kia, xoay một vòng, tất nhiên là hỏi Vượng Tử, “Có đẹp không nào?”
Vượng Tử tất nhiên sẽ hết lời khen ngợi, sau khi nói xong lại hỏi, “Mẹ ơi, khi nào thì chúng ta về nhà vậy? Con muốn về nhà rồi.”
Nguyễn Hạ lập tức cúi người xoa đầu Vượng Tử, “Vượng Tử, con có muốn mẹ thật là xinh đẹp không?”
Vượng Tử gật đầu, “Muốn ạ.”
“Vậy con có muốn mẹ thật là vui vẻ không?”
“Muốn ạ.”
Nguyễn Hạ đứng thẳng lại, đưa ra kết luận, “Dù sao cửa hàng ở trung tâm thương mại này đều có khu nghỉ ngơi có máy lạnh, con lại đi dạo cùng mẹ thêm chút nữa đi, chỉ cần mẹ được đi dạo phố mua sắm, tâm tình sẽ rất tốt, không phải Vượng Tử nói thích mẹ yêu mẹ sao? Chẳng lẽ chút tâm nguyện nhỏ này của mẹ mà con cũng không giúp sao?”
Vượng Tử nghe những lời này xong liền ôm đùi Nguyễn Hạ nói, “Không có đâu mà! Mẹ đi dạo đi, đi mua sắm đi! Chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi.”
Nguyễn Hạ đưa tay ra di di trán Vượng Tử một chút, “Con ngoan, điểm chỉ cho con, mẹ rất thích con nha.”
Trong lòng Tống Đình Thâm thở dài một cái, sao anh lại không phát hiện con trai anh là một người ‘nghe lời’* như vậy nhỉ? Một chút chính kiến cũng không có!
* Bản gốc là 根子软 (đôi tai mềm), chỉ những người không có chính kiến, dễ nghe lời người khác. 
 
———
Editor: Tối nay nếu kịp thì thêm một chương đó nha ~~~
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.