Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 2:
Editor: Hạ
Tống Đình Thâm đối với nguyên chủ không có tình cảm, nhưng cái gì nên cho anh đều sẽ cho, trên phương diện ăn mặc tiêu xài anh không hề keo kiệt, không bạc đãi với nguyên chủ, để mặc cô tiêu xài xa xỉ.
Lúc Nguyễn Hạ còn học đại học đã đi thi bằng lái rồi tự mua một chiếc xe cũ, khả năng lái xe của cô không hẳn là lão luyện nhưng cũng không tới mức không tự lái xe được. Xe của nguyên chủ là một chiếc BMW X5, Nguyễn Hạ suy đoán đây là dòng cao cấp nhất, dù sao so với chiếc xe cũ mười mấy vạn của mình trước đó, chính là một trời một vực.
Trên đường đến nhà mẹ nguyên chủ, Nguyễn Hạ tranh thủ nhớ lại quan hệ giữa các nhân vật trong thế giới này.
Trong tiểu thuyết cũng không nói rõ về Tống tiên sinh này, cũng chỉ viết là anh từ nhỏ mồ côi, trong nhà không có thân thích, tự mình gầy dựng công ty. Theo đúng lý thì sau khi anh ta chết, tài sản trong nhà đều thuộc nguyên chủ và đứa con trai của họ, đối với chuyện tiêu xài cả đời là hoàn toàn không lo lắng. Nhưng kì lạ là anh ta chân trước vừa đi thì chân sau công ty liên tục gặp vấn đề, tài chính bị thiếu hụt, liên tục xuất hiện nguy cơ. Bản thân nguyên chủ lại không hiểu cái gì là kinh doan làm ăn, gắng gượng chống đỡ gần nửa năm, cuối cùng cũng không xoay chuyển được tình thế, mẹ con họ sau cùng chỉ còn hai căn nhà và xe.
Thật ra đối với gia cảnh bình thường như Nguyễn Hạ ở thế giới cũ thì hai căn nhà đã là một tài sản lớn, chỉ cần nguyên chủ chi tiêu hợp lý, với tình hình giá nhà hơn giá vàng như hiện tại, đem một căn nhà đi cho thuê, tiền thuê chắc chắn là đủ cho hai mẹ con họ sống thoải mái.
Nhưng đối với bản thân nguyên chủ thì hai căn nhà này vốn không thể thỏa mãn thói quen tiêu xài xa xỉ của bản thân cô, vì vậy cô luôn muốn tìm một cây ATM mới. Trong một lần đi du lịch giải sầu, nguyên chủ thật sự tìm được cây ATM tiếp theo, người này là một người đàn ông góa vợ, đối với nguyên chủ cũng có vài phần tình cảm, dựa vào bản lĩnh của mình, cuối cùng nguyên chủ và người đàn ông đó cũng ở bên nhau, tới lúc này xem cô đã đạt được mục đích.
Bản thân nguyên chủ có thể cùng chồng mới thẳng thắng nói mình vẫn còn một đứa con trai, nhưng mà cô lại không làm như vậy, cô không muốn người khác phá hoại kế hoạch của mình, cho dù đó là con trai của cô cũng vậy. Vì vậy nguyên chủ đã làm ra một chuyện khiến lòng người phẫn nộ, cô đem con trai mình giao cho một người bạn cũ. Hai người là bạn đại học, người này lấy chồng hai năm vẫn không sinh được con, cho nên liền đồng ý nhận nuôi con trai nguyên chủ. Đồng thời nguyên chủ cũng có điều kiện chính là từ đó về sau không được làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, đối với yêu cầu này, người kia cầu còn không được, lập tức đồng ý, mang con trai cô đi.
Cha mẹ nguyên chủ vẫn luôn yêu thương đứa cháu trai này, làm sao mà đem cho đi được, nhưng mà nguyên chủ trước sau đều lừa gạt rằng cô đã đưa con trai cho một người em gái của Tống Đình Thâm mang ra nước ngoài sinh sống. Dù hai vợ chồng bọn họ có không nỡ bao nhiêu thì cũng bấm bụng vì tốt cho cháu mình.
Ban đầu quả thật ông bà vẫn tin tưởng, nhưng lâu dần thì vẫn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ ra nước ngoài sinh sống thì cũng cắt đứt quan hệ với gia đình họ hay sao? Nhưng dù thế nào thì họ cũng không làm gì được, bản thân nguyên chủ không chịu cho họ chút thông tin nào cả.
Nguyễn Hạ cảm thấy nguyên chủ có thể đem con trai ruột của mình đi cho, dù mấy chữ ‘táng tận lương tâm’ để mắng coi như còn nhẹ, người bình thường ai lại có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như thế chứ?
***
Nguyễn Hạ lái xe vào một tiểu khu bình thường, đây là nhà sau khi nguyên chủ kết hôn xong đã dùng để cho cha mẹ mình ở, giấy tờ đều là nguyên chủ đứng tên. Sau khi đậu xe xong, theo trí nhớ của nguyên chủ, Nguyễn Hạ đi đến Nguyễn gia, trong nhà đã vui mừng ra đón.
Bởi vì trời nóng, mẹ Nguyễn vừa cắt dưa hấu còn ép thêm nước trái cây cho Nguyễn Hạ. Ba Nguyễn ở trong bếp làm thức ăn, một lát lại đi ra nói chuyện cùng con gái. Nguyễn Hạ cảm thấy hai người này thật ra làm cha mẹ đã rất tận tâm, dù hoàn cảnh gia đình có chút không tốt, nhưng hai người vẫn cho nguyên chủ đi học, nuôi dạy cô ấy khôn lớn, đem những thứ tốt nhất trong khả năng đều cho nguyên chủ.
Nguyễn Hạ lại nghĩ đến vai phản diện Tống Thư Ngôn trong tiểu thuyết, hiện tại vẫn là một đứa bé, cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu đã xuyên đến cuốn sách này, trở thành mẹ của đứa bé thì dù Tống tiên sinh sau này chết hay sống, cô cũng sẽ đem theo đứa nhỏ bên người, nuôi nó khôn lớn.
Tống Thư Ngôn năm nay chưa được 4 tuổi, đây là một độ tuổi cực kì đáng yêu. Trẻ con trời sinh thích thân thiết với mẹ của mình, đứa nhỏ này cũng là như thế, cho dù mẹ không để tâm đến bé thì bé vẫn rất thích mẹ của mình. Lúc này bé con đang mặc một cái áo ba lỗ và quần đùi nhỏ, để chân trần, bò trên thảm lót sàn, mặc dù đang tự chơi đồ chơi của mình nhưng ánh mắt bé vẫn luôn để ý Nguyễn Hạ. Đứa nhỏ được nuôi béo tròn dễ thương, lại thừa kế hết ưu điểm nhan sắc của ba mẹ (ủa bả chưa gặp ba nó mà?), là một đứa nhóc xinh đẹp. Nguyễn Hạ nhìn thế nào cũng cảm thấy cánh tay nhỏ như củ sen trắng trẻo kia rất dễ thương, cô tự hỏi làm sao nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm đem đứa con đáng yêu như vậy cho người khác nuôi?
Ban đầu lúc xuyên đến đây, kì thật Nguyễn Hạ đã mơ một giấc mơ kì lạ, cô trong mơ đã gặp được nguyên chủ. Mà ở trong mơ nguyên chủ đã có một cuộc sống khác, cô ấy còn cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống ở đấy, không hề có ý định sẽ quay về.
Nguyễn Hạ để ý liền thấy bé con mập mạp đang lén nhìn đến chỗ cô, bị bắt gặp, đứa bé liền ngượng nghịu nhìn sang chỗ khác. Trước khi Nguyễn Hạ xuyên đến đây chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sinh con, nhưng cô vẫn rất thích mấy đứa trẻ bụ bẩm dễ thương, nhìn thấy đứa nhỏ liền không nhịn được vẫy tay với bé, “Vượng Tử, đến đây nè”
Bé con mập mạp ở trước mặt mẹ mình làm gì có nguyên tắc nào, bé vứt đồ chơi xuống thảm, hớn hở chạy qua bên Nguyễn Hạ, hệt như chú chim cánh cụt. Bé con giống như tên lửa nhỏ, phóng thẳng vào lòng Nguyễn Hạ, cô thuận thế ôm đứa nhỏ vào lòng, có chút nặng nha. Chỉ chốc lát hai mẹ con đã thân thiết với nhau.
Ba mẹ Nguyễn đều cảm thấy rất vui mừng, lúc trước họ luôn cảm thấy con gái mình quá lãnh đạm với đứa cháu trai này, cũng may trẻ con đối với mẹ của mình luôn thân thiết hơn, mà dù sao thì đứa nhỏ cũng không nhớ được cái gì, thấy mẹ của mình lập tức như nhau đều sẽ dính lấy. Bây giờ nhìn thấy hai mẹ con thân thiết, Nguyễn Hạ chỉ mới đi toilet lâu một chút bé con đã sốt ruột kêu cửa.
Nguyễn Hạ ôm bé con mập mạp trong ngực, thật sự không thể liên tưởng đến hình ảnh vai phản diện trong tiểu thuyết viết.
Bé con mập mạp này chỉ nhớ tốt không nhớ xấu, rõ ràng nguyên chủ đối với đứa nhỏ rất không thương yêu, không mấy gì quan tâm đến, cô luôn là vứt đứa nhỏ này cho bảo mẫu chăm sóc, không thì cũng là đưa cho ba mẹ mình, còn bản thân thì ăn chơi sung sướng. Vậy mà đứa nhỏ này lại không hề có chút xa cách nào với Nguyễn Hạ, nếu là con nhà khác, nhất định không thể gần gũi được như thế này. Tính cách của bé con cũng thật là tốt, hoạt bát vui vẻ, lại còn biết bán manh.
Tính cách cùng với sự thân thiết này của bé con phần lớn đều do được ba mẹ Nguyễn dạy dỗ.
Năm trước bánh bao nhỏ này đã đi học mẫu giáo, thời gian ở với mẹ mình không nhiều, đến ngày nghỉ thì mẹ lại đem bé đến nhà ông bà ngoại, bé chắc chắn tủi thân, cũng giống mấy đứa nhỏ khác hỏi ông bà ngoại liệu có phải mẹ của bé không thương bé hay không, nếu không sao lại không nhớ tới bé, cũng không có đến đón bé về nhà,…
Nhưng ông bà ngoại sẽ nói là do mẹ của bé cũng giống ba, sẽ phải đi làm, nếu không đi làm thì không thể cho bé ăn ngon.
Trẻ con dễ lừa, bánh bao nhỏ đối với lời giải thích này cảm thấy rất tin tưởng, ba mẹ của các bạn ở trường mẫu giáo cũng đều đi làm, ngày này bận rộn. Ba và mẹ chăm chỉ đi làm đều là muốn để cho bé ăn ngon.
Ở nhà cha mẹ Nguyễn thật sự rất thoải mái, Nguyễn Hạ có chút không hiểu tại sao nguyên chủ lại không thích về nhà. Dù sao ở thế giới cũ, Nguyễn Hạ ở nhà ba mẹ mình cũng không được quan tâm đến vậy. Ba Nguyễn thật sự là một người đàn ông tốt, trong nhà được ông quét dọn ngăn nắp, tài nghệ nấu ăn của ông cũng rất tốt, vừa nghe Nguyễn Hạ nói lần sau đến sẽ mua bánh kem, ông liền đi mua nguyên liêu, làm một ít bánh cookie, còn có mấy cái bánh kem nhỏ. Nguyễn Hạ ở đây chỉ cần nằm đó chờ ăn là được. Mẹ Nguyễn thì sẽ cùng Nguyễn Hạ ngồi nói chuyện phiếm, xem TV ở sofa.
Trong lòng ôm một bánh bao nhỏ, mập mạp dễ thương, trên bàn có sẵn nước ép và trái cây, trong bếp thi thoảng lại có mùi hương gọi lên vị giác. Nguyễn Hạ cảm thấy chỉ muốn ở lại.
Mẹ Nguyễn vừa cho cháu trai ăn trái cây vừa hỏi con gái, “Ngày mai con muốn đi thành phố A?”
Nguyễn Hạ gật đầu, nhưng cô lại không rõ mình có thể ngăn cản được kiếp số kia hay không, Vâng, ba của Vượng Tử cũng ở bên đó gần nửa tháng rồi, anh ấy hai ngày trước còn gọi điện nói nhớ bé con, dạo này con cũng không có việc gì, nhân tiện đến bên đó dạo chơi cũng tốt”
“Như vậy là đúng rồi”, mẹ Nguyễn liếc mắt nhìn cháu ngoại một chút, “ Vượng Tử bây giờ còn nhỏ, chờ sau này thằng bé lớn lên, nếu thấy hai vợ chồng con như vậy, chắc chắn là không tốt cho nó. Hạ Hạ, dù con rể tuổi tác với con có chênh lệch, nhưng mẹ nhìn ra được cậu ấy là người tốt, lại còn có sự nghiệp thành công, dù thế nào thì con với Vượng Tử chắc chắn là dựa vào cậu ấy. Con và con rể vẫn nên hòa hảo mới là tốt nhất”
Nguyễn Hạ chưa từng gặp Tống Đình Thâm, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhiều, trong tiểu thuyết lại càng ít ỏi, không nhắc nhiều tới người này. Cho nên cô đối với vị Tống tiên sinh này thật sự không có hiểu biết gì nhiều. Chuyện sau này thì cứ đợi sau này rồi lại tính đi, bây giờ vượt qua được cái đại nạn trước mặt cái đã.
Buổi chiều, ba mẹ Nguyễn xuống nhà đi mua dưa hấu, trong nhà chỉ có hai mẹ con Nguyễn Hạ nằm xem TV, xem được một nữa thì bánh bao nhỏ đột nhiên lôi kéo cô đến phòng bếp. Sức lực của một đứa bé vậy mà cũng không hề nhỏ, Nguyễn Hạ khó hiểu, “ Vượng Tử, con đói bụng rồi hả?”
Vượng Tử cũng không có trả lời lại mà vẫn kéo cô đi vào trong, thằng bé dẫn cô đến trước một cái thùng lớn trong bếp, mở nắp thùng ra, ngẩng đầu chỉ vào rồi nói với Nguyễn Hạ, “ Mẹ ơi, sau này mẹ không cần phải đi làm nữa đâu, mẹ nhìn nè, trong nhà có rất nhiều gạo, cùng lắm thì sau này con sẽ ăn ít lại”
——–
Tác giả có lời muốn nói, nhưng editor k edit :>