Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 18


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 18:

 
Editor: Hạ
 
Tiệc cưới của Lê Viễn Hàng được tổ chức ở một khách sạn 5 sao của thành phố, Nguyễn Hạ nắm Vượng Tử đi theo bên cạnh Tống Đình Thâm vào tháng máy. Đi vào sảnh tiệc, hôm nay không chỉ có vợ chồng Lê Viễn Hàng tổ chức hôn lễ mà còn có những người khác, khách sạn nhìn qua có vẻ rất náo nhiệt, chen chúc một hồi, cuối cùng cũng đến sảnh tiệc của vợ chồng Lê Viễn Hàng, ngoài cửa có người thân của hai nhà giúp đỡ đón khách, còn có người ghi sổ. 
Bất luận thế nào thì dáng người và nhan sắc của Nguyễn Hạ cũng là hàng thật giá thật, chỗ mà cô xuất hiện đều luôn hấp dẫn không ít người chú ý, giống như bây giờ, Lê Tĩnh vừa nhìn đã chú ý đến cô gái đang đứng bên cạnh Tống Đình Thâm. 

Mặc dù lúc trước anh trai cô không ngừng nói vợ của Tống Đình Thâm là một mỹ nhân chân chính nhưng cô vẫn luôn không tin, hoặc là theo bản năng mà không chịu tin. Bởi vì chỉ khi nghĩ rằng Tống phu nhân hơi kém một chút, lại kém thêm một chút thì cô mới có thể cân bằng lại tâm lý, mới có dũng khí thích người đàn ông kia, mới dám hy vọng xa vời có một ngày bản thân mình sẽ trở thành người đứng bên cạnh anh.
Bất luận ra sao thì trên danh nghĩa Nguyễn Hạ vẫn là vợ của Tống Đình Thâm, ở trước mặt người khác anh vẫn rất đúng mực, dẫn cô đi giới thiệu cho tất cả  bạn học cũ. Biểu hiện của Nguyễn Hạ cũng rất tốt, hào phóng tự nhiên, mỉm cười tủm tỉm chào hỏi với bọn họ.
Mọi người đều cảm thấy Tống Đình Thâm và vợ anh rất xứng đôi, hơn nữa họ còn có một đứa con trai đẹp trai đáng yêu, còn ai dám nói tình cảm vợ chồng bọn họ không ổn nữa? 
Có lý nào lại không hợp? Có nguyên do gì để không hợp chứ?
Tống Đình Thâm không giới thiệu Lê Tĩnh cho Nguyễn Hạ, suy nghĩ của anh rất đơn giản, cũng rất ‘thẳng’, một phần vì anh cảm thấy anh và Lê Tĩnh không có quan hệ cá nhân nào, chỉ có một người ở giữa là Lê Viễn Hàng, một phần nữa là vì trước mắt Lê Tĩnh cũng chỉ được xem là nhân viên của công ty anh, không phải là lãnh đạo cao cấp gì, thật sự không cần thiết phải giới thiệu. 
Lê Tĩnh lại không nghĩ như vậy, cô chủ động tiến lên cười nói vui vẻ với Nguyễn Hạ:
“Tống phu nhân, chào cô, tôi là Lê Tĩnh, ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với cô, hiện giờ tôi cũng xem như là nhân viên trong công ty của Tống đại ca, bình thường cũng làm phiền Tống đại ca chiếu cố, nếu không cũng không thể đến công ty thực tâp.”
Nguyễn Hạ âm thầm đánh giá cô. 

A, đây là Lê Tĩnh.
Lớn lên thanh tú, cả người mặc váy sáng màu, càng hiện rõ sự tươi trẻ của thiếu nữ. 
Chỉ là những lời nói ra thật có kỹ xảo, nếu không có cuộc điện thoại ngày hôm qua thì những lời này của cô ấy không có gì không đúng, nhưng một cuộc gọi ngày hôm qua còn chưa đủ, vậy mà hôm nay còn dám trực tiếp làm trò trước mặt cô, nói chồng cô chiếu cố cô ấy ra sao…. có thâm ý. 
Như vậy là sợ cô còn chưa hiểu lầm đúng không?
Chỉ cần là cô và Tống Đình Thâm còn là vợ chồng, cho dù tình cảm không tốt đi chăng nữa thì nghe xong những lời này trong lòng cũng sẽ không thoải mái, chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm Lê Tĩnh và anh có tư tình. 
Đầu năm nay vẫn còn có người vội vàng muốn trở thành tiểu tam như vậy sao? Đúng là đời mà. 
Nguyễn Hạ cười cười, “Chào cô.”

Thái độ không tính là thân thiện nhưng cũng không lạnh nhạt. 
Lê Tĩnh cứ vậy mà chủ động nhắc tới cuộc điện thoại tối qua, những Nguyễn Hạ lại khộng định tiếp chiêu. Đoán chừng chính Lê Tĩnh cũng không nghĩ rằng cô và Tống Đình Thâm căn bản là một cặp vợ chồng plastic, đối với những chuyện của anh, Nguyễn Hạ thật không có hứng thú, trừ khi một ngày nào đó có tiểu tam gọi điện ra oai với cô, nói đã có thai, bằng không thì dù Tống Đình Thâm ở bên ngoài có ‘cờ màu bay bay’ đi nữa cô cũng muốn ra vẻ mắt mù không thấy gì cả. 
Không thể nói cô yếu kém được, mà là ngay từ đầu nguyên chủ đã chọn một cuộc nhân như vậy, cô xuyên đến đây đã biến thành Nguyễn Hạ, tự nhiên có thể lập tức ly hôn chia tài sản, nhưng vấn đề là hiện tại cuộc sống của cô có gì mà không tự do đâu, nếu đã vậy thì cô cần gì phải ly hôn lắm chuyện làm gì?
Tống Đình Thâm không hỏi tới, lại không quản cuộc sống cá nhân của cô, cô cũng không có cảm tình, hai người đều xem người kia như là bạn cùng phòng, hài hòa không hỏi nhiều, nước sông không phạm nước giếng, đây là cách sống chung mà các cặp vợ chồng plastic trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, lúc này bản thân cô cũng không cần thiết phải đi phá vỡ sự cần bằng này.
Nói cô không có tự trọng cũng được, dù sao với tình hình hiện tại thì tiếp tục duy trì mối quan hệ vợ chồng lạnh nhạt này đối với cô là tốt nhất.
Nguyễn Hạ dắt theo Vượng Tử cùng Tống Đình Thâm đi vào đại sảnh tiệc cưới, vị trí đã sớm được sắp xếp xong, Tống Đình Thâm và bạn cùng phòng đại học ngồi cũng một bạn, còn tương đối gần sân khấu, cô và nhóm bạn cùng phòng đại học của anh sớm đã chào hỏi, bây giờ ngồi xuống chỉ cần im lặng làm nền, ngồi nghe bọn họ ôn lại hồi ức là đủ rồi.

Đáng tiếc là dẫn theo người nhà đến đây không chỉ có một mình Tống Đình Thâm, những người đàn ông có hồi ức khó quên về kí túc xá, còn vợ của bọn họ cũng tự mình có nội dung để nói chuyện phiếm. 
Ngồi bên cạnh Nguyễn Hạ là một người phụ nữ vui tươi hớn hở nói, “Lần trước gặp cô là lúc ở tiệc tròn một tuổi của Vượng Tử, thoáng cái vậy mà đã hai năm….”
“Đúng vậy, thời gian đúng thật là trôi qua mau.” Nguyễn Hạ cũng phụ họa nói. 
Không ngờ câu tiếp theo của người này lại hỏi đến chuyện mang thai lần nữa, cô ấy dùng giọng nói không lớn không nhỏ hỏi: “Hai người có dự định sinh thêm đứa nữa không? Dù sao bây giờ Vượng Tử cũng đã đi nhà trẻ, tình hình kinh tế nhà hai người cũng rất tốt, nhân lúc còn trẻ, nhanh chóng sinh thêm một đứa.”
Nguyễn Hạ: “…..”
Vì sao bây giờ nói chuyện phiếm đều không bỏ qua mấy câu kiểu này vậy?
Còn thêm đứa nữa, một đứa cô cũng không định sinh đâu được chưa.
Nào ngờ Nguyễn Hạ không trả lời thì người phụ nữ kia liền chuyển qua Vượng Tử, “Vượng Tử, con có muốn có em trai hay em gái gì không?”
Vượng Tử cũng rất ngay thẳng, bé con lắc lắc đầu, trả lời, “Con không muốn đâu.” 
Trong nội tâm Nguyễn Hạ mừng thầm, bánh bao nhỏ này cũng thật biết làm cô thích, bây giờ trả lời xong cô càng thích hơn. 
“Vì sao vậy? Con sợ ba mẹ không thương con nữa sao?”
Đã là năm 2018 rồi mà còn có người lại đi nói mấy lời này trước mặt trẻ con sao, Nguyễn Hạ cảm thấy thật bất đắc đĩ. 
Vượng Tử nhìn cô một cái, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không thương con nữa sao?”

Nguyễn Hạ vội vàng nắm lấy bàn tay mập mạp của bé vừa xoa vừa ôn, “Sao lại không thương, mẹ rất thương con, chẳng lẽ con không cảm nhận được sao?”
Mặc dù bây giờ cô vẫn không giống một người mẹ đối xử với con của mình, yêu thương vô điều kiện, nhưng sớm chiều ở chung, cô cũng có cảm tình với Vượng Tử, bởi vì thích bé cho nên mới cùng bé chơi mỗi ngày, ngủ cùng với bé.
Vượng Tử nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Hạ, lại nhìn về dì lúc này, giòn tan nói, “Ba mẹ của con sẽ không có chuyện không thương con đâu, nhưng mà con không muốn có em trai em gái là vì cảm thấy rất phiền đó.”
Một bạn nhỏ mới hơn ba tuổi mà nói như vậy thật sự rất buồn cười, một vòng người trên bàn đều bị chọc cười, Tống Đình Thâm cũng mỉm cười nhìn về đứa con trai béo tròn nhà mình. 
“Nhưng mà có rất nhiều người đều có em trai em gái nha.”, người dì kia lại tiếp tục lôi kéo Vượng Tử. 
Đây là một thú vui quá trớn của người lớn, nếu đứa nhỏ không bị chọc tới nghẹn đỏ mặt thậm chí khóc lớn, thì bọn họ mới có thể có được chút thỏa mãn. 
Vượng Tử lại không giống mấy đứa bé khác, bé nói tiếp, “Rất nhiều người đều có thì con cũng phải có sao? Dì ơi, con không có ấu trĩ như vậy đâu á.”
Ha ha ha ha!
Nguyễn Hạ rất muốn điên cuồng thả like cho Vượng Tử, phải biết là những lời như vậy cho dù là người lớn cũng chưa chắc sẽ nói ra được.
“Nhưng sẽ có một bảo bảo cùng con làm bạn tốt, chơi cùng con, không phải càng tốt sao?”
Vượng Tử suy nghĩ, không nói chuyện, lúc Nguyễn Hạ cho là bé không biết phải trả lời thế nào thì bé lại đột nhiên nói, “Ba mẹ con cũng không phải là sinh một món đồ chơi cho con. Họ muốn sinh thêm một Vượng Tử khác là chuyện của họ, con không muốn thì là chuyện của con.”
Nói thật, đến cả Nguyễn Hạ cũng có chúc ngạc nhiên, cô vẫn luôn biết Vượng Tử là một đứa trẻ rất thông minh, cực kỳ thông minh, nhưng cô không nghĩ là một đứa bé năm nay mới hơn ba tuổi mà gặp những vấn đề như vậy đã có thể suy nghĩ rất logic so với người lớn. 
Những người ngồi ở đây cũng lặng lẽ kinh ngạc, ngạc nhiên với tư duy rõ ràng của Vượng Tử, lại còn có thể diễn đạt đầy đủ suy nghĩ của bản thân, ở tuổi này của bé quả thật hiếm thấy. 
“Có điều phải nói, lão Tống, hai người không định sinh thêm à?” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Tống Đình Thâm tò mò hỏi. 
Tống Đình Thâm lắc đầu, “Không có ý định này.” Có lẽ người khác không hiểu vì sao Tống Đình Thâm lại quyết định như vậy, nhưng Nguyễn Hạ nghe hiểu. 
Tống Đình Thâm và nguyên chủ chỉ có một lần đó, trừ lần sau đó liền có Vượng Tử thì hai người tuy đã kết hôn bốn năm nhưng căn bản là không hề có hành vi thân mật nào. Mà xem ra trước mắt thì Tống Đình Thâm không có ý định ly hôn, lại dựa vào tính tình của anh thì hẳn là sẽ không có chuyện có con riêng ở ngoài, cho nên hai người họ có khả năng chỉ có một đứa con là Vượng Tử.

Bữa ăn đã ăn được một nửa thì Tống Đình Thâm đứng lên chuẩn bị đi toilet. 
Trên đường đi đến toilet thì đúng lúc gặp phải Lê Tĩnh, hai người gặp ở hành lang, lúc này mọi người đều đang dùng bữa, trên hành lang rất yên tĩnh. 
Tống Đình Thâm gật đầu với cô xem như chào hỏi, lúc đang chuẩn bị rời đi thì Lê Tĩnh gọi anh lại, hai tay cô nắm chặt lấy túi áo, không ngừng cổ vũ cho bản thân, đi đến trước mặt Tống Đình Thâm, lúc này mới nói, “Tống tổng, đêm qua em có gọi điện cho anh.”
Ở trước mặt Nguyễn Hạ thì cô gọi anh là Tống đại ca, bây giờ chỉ có hai người, kiểu xưng hô như vậy cô lại không dám nói ra. 
Biểu cảm của Tống Đình Thâm không đổi, “Tôi biết.”
Lê Tĩnh cẩn thận quan sát anh một cái, “Thật ra cũng không có chuyện gì, hôm qua không phải là em ngồi xe cua anh sao? Về nhà phát hiện lắc tay đã không thấy nữa, nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng là đã rơi trên xe của anh, cũng do em quá nóng vội, không suy nghĩ đến việc anh đã uống say mà đã gọi điện làm phiền, kết quả là vợ của anh đã nhận điện thoại.”
Cô thấy biểu cảm của Tống Đình Thâm không có gì thay đổi, lại nói, “Thật ra em cũng sợ vợ của anh hiểu lầm, vừa nãy cũng muốn giải thích, nhưng bận quá nên không tìm được cơ hội.”
Tống Đình Thâm đưa mặt liếc nhìn cô một cái, “Cô ấy sẽ không hiểu lầm.”
Trong lòng Lê Tĩnh kinh ngạc, không rõ anh có ý gì. 
Vì sao lại không hiểu lầm, nhưng chỉ cần là phụ nữ gặp phải tình huống như vậy thì phản ứng đầu tiên đều sẽ là hiểu lầm mà.
Cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tống Đình Thâm, chỉ trong chốc lát như vậy nhưng cô lại cảm thấy toàn bộ tâm tư của cô đều bị anh nhìn thấu rồi. 
 
———— 
Editor: vừa đổi lịch ra truyện, có ai chưa biết hông á? Ghé page nha, tui hông nói ở đây đâu. 
(Spoil: tới cuối đòi đẻ mà chị tui không chịu :>>)
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.