Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện

Chương 14


Đọc truyện Xuyên thành mẹ của nhân vật phản diện – Chương 14:

Editor: Hạ 
 
Thói quen thật đáng sợ, cho dù bây giờ trong mắt người ngoài Nguyễn Hạ đã “hoàn toàn thay đổi”, muốn trở thành một người mẹ tốt, nhưng đối với Tống Đình Thâm thì anh vẫn không có bao nhiêu hy vọng vào Nguyễn Hạ, thật ra cũng giống như việc Nguyễn Hạ chỉ muốn cùng Tống Đình Thâm diễn tốt vai một cặp vợ chồng mà thôi. Bốn năm này Tống Đình Thâm đã sớm đem Nguyễn Hạ vứt ra khỏi vòng tròn của anh rồi, thẳng thắn mà nói thì giữa hai người ngoài một đứa con chung và quan hệ vợ chồng hợp pháp về mặt pháp luật ra, họ đối xử với nhau chẳng khác gì người xa lạ.
Bạn tốt thời đại học của Tống Đình Thâm kết hôn, chỗ bọn họ có thông lệ trước khi kết hôn bản thân sẽ mời bạn bè tổ chức một bữa tiệc chia tay độc thân. Cho dù bên đó đã đặc biệt dặn đi dặn lại đi phải mang theo người nhà thì bản thân Tống Đình Thâm cũng chưa từng nghĩ sẽ dẫn theo Nguyễn Hạ. 
Đến giờ tan làm, Lê Tĩnh gõ cửa văn phòng Tống Đình Thâm, nghe anh gọi vào mới đẩy cửa đi vào, cười tủm tỉm hỏi, “Tống tổng, anh của em nói, hôm nay em có thể đi nhờ xe của anh không?”

Bạn tốt của Tống Đình Thâm là anh trai của Lê Tĩnh, cho nên lần tụ tập này đương nhiên Lê Tĩnh cũng đi cùng.
“Được”, Tống Đình Thâm gật đầu. 
Vì hôm nay sẽ không tránh được việc uống rượu, Tống Đình Thâm gọi điện để tài xế đến lái xe.
Hai người cùng lúc rời khỏi công ty.  
Quầy lễ tân của công ty luôn là chỗ ra vào của thị phi, vừa nhìn thấy ông chủ và một nhân viên mới tới cùng nhau đi ra, hai nhân viên lễ tân và một người lao công nhìn thấy ông chủ đi khuất liền tụ tập lại buôn chuyện.
Người lúc nãy là người mới đến của phòng tài vụ đúng không? Tôi thấy cô ấy gõ cửa phòng Tống tổng mấy lần rồi đó. Chắc là không phải có ý gì không an phận với sếp đâu nhỉ?

“Còn không phải gì nữa, nhất định là có! Còn phải nói nữa à, Tống tổng dù đã kết hôn đi nữa thì vẫn làm không ít người nhớ thương đâu nha. Sếp từ hai bàn tay trắng gây dựng một công ty lớn như vậy mà, hiện tại công ty đã lên sàn rồi mà sếp còn trẻ như vậy, gương mặt đẹp trai, không phải là một ông chú đầu hói bụng bia”
“Dù sao tôi cảm thấy có ý đồ với một người đàn ông có vợ là không tốt lắm đâu, vả lại dù tôi chưa gặp Tống phu nhân trong truyền thuyết bao giờ nhưng mà nghe mấy người trong công ty nói là nhan sắc của Tống phu nhân có thể so với tiên nữ đó, hai người họ còn có một đứa con trai nhỏ dễ thương lắm đó. Tống tổng chắc chắn không ly hôn đâu, đàn ông có tiền thường không dễ dàng ly hôn với vợ mình đâu, nếu nói vậy cô gái đó bây giờ đang muốn làm tiểu tam đó hả? Chậc”
Một nhân viên lễ tân sờ sờ sờ cằm, “Tôi cảm thấy Tống tổng không phải kiểu đàn ông như vậy, nếu sếp thật sự muốn ‘trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay’* thi chắc chắn đã sớm cùng Imie của phòng tiêu thụ có chuyện gì đó rồi, dù sao thì so với cô ở phòng nhân sự này thì Imie xinh đẹp hơn nha”
*他要真想家里红旗不倒,外面彩旗飘飘: ý nói một người đàn ông vừa muốn duy trì mối quan hệ với vợ mình, không có ý định ly hôn, nhưng mặt khác ở ngoài vẫn muốn bao nuôi tình nhân, đồng thời duy trì êm đẹp cả hai mối quan hệ.
“Nói thật thì thay vì so xem ai giành được Tống tổng, tôi càng muốn xem bà chủ của chúng ta đẹp đến mức độ nào nha”
Trong công ty sẽ không bao giờ thiếu mấy lời đồn đại, Lê Tĩnh bình tĩnh, tự nhiên đi theo sau Tống Đình Thâm vào bãi đỗ xe công ty, cô vuốt vuốt quần áo, mùi hương trên người lúc có lúc không tỏa ra, tươi mát thanh nhã.
Lê Tĩnh cho rằng Tống Đình Thâm sẽ ngồi ở ghế sau với cô, nhưng đến chỗ đỗ xe thì Tống Đình Thâm lại mở cửa ghế phụ lái rồi nói với Lê Tĩnh, “Cô ngồi ghế sau đi”
Lê Tĩnh sửng sốt, chỉ có thể cười cười gật đầu.
Tài xế của Tống Đình Thâm là một người đàn ông trung niên tính tình thành thật, bình thường rất ít nói, hôm nay trên xe lại có phụ nữ nên lái xe càng không rên một tiếng,chỉ chăm chú điều khiển xe.

Hai tay Lê Tĩnh để trên đầu gối, cô lấy hết can đảm hỏi Tống Đình Thâm, “Tống tổng, hôm nay anh không dẫn phu nhân đến cùng sao?”
Tống Đình Thâm rất hiếm khi dẫn vợ đi gặp bạn bè, mặc dù là bạn tốt của Tống Đình Thâm, nhưng anh trai cô chỉ mới thấy vị Tống phu nhân kia ở hôn lễ và tiệc đầy tháng con trai hai người mà thôi, cô nghe anh trai nói, Tống phu nhân này rất xứng với từ ‘mỹ nhân’.

Lê Tĩnh vẫn cho rằng anh trai mình chỉ đang nói quá, nếu cô gái kia thật sự xinh đẹp như vậy thì tại sao Tống Đình Thâm và cô ấy rất ít khi xuất hiện cùng nhau? Là cô ấy không muốn hay là Tống Đình Thâm không có ý dẫn ra ngoài?
Cho dù là bất kì nguyên nhân nào đi nữa thì cũng có thể chứng minh một điều chính là tình cảm của hai người không tốt.
Tống Đình Thâm trầm mặc một lát, sau đó nói, “Cô ấy rất bận”
Đối với câu trả lời này Lê Tĩnh hoàn toàn không tin, một phu nhân nhà giàu không đi làm việc thì có cái gì để bận chứ? Con trai đã có bảo mẫu lo, việc trong nhà đều có người giúp việc làm, chỉ sợ người rảnh rỗi đến mức sinh bệnh là vị Tống phu nhân trong truyền thuyết này đó.
Lê Tĩnh không hiểu nổi, nếu tình cảm của Tống Đình Thâm và vợ không được tốt thì tại sao anh lại không ly hôn? Kiểu hôn nhân như thế này thì làm sao có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc được? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cho đứa có có một gia đình hoàn chỉnh thôi sao?
Lê Tĩnh không biết, Tống Đình Thâm nói là thật. Nguyễn Hạ thật sự rất bận.
Trước kia Nguyễn Hạ có rất nhiều bạn bè, cuộc sống mỗi ngày cũng rất phong phú, hai ba ngày không thấy người đâu cũng là chuyện bình thường. Bây giờ mặc dù cô không ra ngoài tụ tập với bạn bè nữa, nhưng lại đăng kí hai lớp học cùng lúc, cho nên mỗi ngày trừ thời gian cần thiết để nghỉ ngơi và chơi đùa với con trai ra, thời gian còn lại Nguyễn Hạ có rất nhiều bài tập tiếng Anh phải làm. 
Lê Tĩnh khẽ cắn môi nói, “Vậy xem ra hôm nay anh trai và chị dâu em phải thất vọng rồi, em còn nghĩ hôm nay có thể được gặp bà chủ nữa”
Tài xế của Tống Đình Thâm thông qua gương trên xe nhìn Lê Tĩnh một cái, mặc dù ông ấy ít nói nhưng có rất nhiều chuyện đều nhìn ra được.
Vị tiểu thư này xem ra là có tâm tư không bình thường với Tống tổng? Như vậy thì chỉ có thể rước đau lòng thôi, ông đã lái xe cho Tống tổng hai năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với tính cách của ông chủ thì ông cũng hiểu phần nào, cho dù tình cảm của anh và vợ có tốt hay không thì đối với chuyện bao nuôi hay yêu đương bên ngoài với các cô gái khác, anh chưa bao giờ làm.
Tống Đình Thâm không tiếp lời, thực tế thì dù Lê Tĩnh là em gái của bạn anh đi nữa, anh đối với cô cũng không có chiếu cố gì nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Hạ đã quen với việc Tống Đình Thâm đúng giờ trở về, cô cũng hình thành thói quen mỗi ngày cùng anh ăn cơm chiều, cho đến khi dì giúp việc làm xong đồ ăn dọn lên, thuận miệng nói, “Phu nhân, tiên sinh nói hôm nay ngài ấy không về ăn cơm tối, cho nên tôi chỉ làm bốn món thôi ạ”
Nguyễn Hạ trố mắt một chút, sau đó mới lấy lại phản ứng, thì ra hôm nay Tống Đình Thâm không về ăn cơm tối. Bất quá phải nói một chút, việc anh có về hay không người giúp việc trong nhà đều biết, mà trên danh nghĩa là một người vợ như cô lại không hay biết gì, tình cảm vợ chồng như vậy cũng quá plastic rồi đó.
Người giúp việc trước giờ đều ăn cơm chung với họ, hai người lớn, một đứa bé, hai mặn, một chay, một canh, vừa đủ dùng.
Bánh bao nhỏ Vượng Tử có một điểm làm Nguyễn Hạ rất thích, đó chính là bé con không hề kén ăn, lúc ăn cơm rất ngoan. Nguyễn Hạ nhớ đến một đứa cháu họ trong nhà, rất kén ăn, cái này không được cái kia không ăn, lúc ăn cơm cũng không ngoan ngoãn, cô nhớ đến ông bà trong nhà phải theo sau đút cơm cho bé, nhìn thôi đã thấy vất vả.
Nhìn Vượng Tử đi, rất ngoan ngoãn ăn cơm, cho cái gì ăn cái đó, ăn uống đều rất tốt, ăn cũng nhiều, cho nên bé con có hơi mập mạp, nhưng mà trẻ con mới ba bốn tuổi, béo một tí cũng đáng yêu, có điều gần đây bác sĩ đã nhắc nhở bọn họ phải hạn chế bé con ăn vặt rồi….
Nguyễn Hạ không nhịn được suy nghĩ,rốt cuộc thì lúc nào người ta mới có thể thỏa mái ăn uống, muốn ăn gì thì ăn cái đó nhỉ?
Lúc còn là trẻ con, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, phải quan tâm đến cân nặng, mà đến lúc lớn thì lại càng phải cẩn thận chú ý. Cô cho rằng nếu là thai phụ thì có thể ăn uống thoải mái, nhưng sau này mới biết thì ra thai phụ mang thai cần phải đặc biệt lưu ý vấn đề cân nặng, nếu không sẽ dễ sinh ra nhiều bệnh biến chứng.
“Mẹ ơi, con có thể ăn một cây kem không ạ?”, Vượng Tử vừa lùa cơm vào miệng vừa hỏi.
Lúc trước trẻ con thân thích trong nhà đều rất thích Nguyễn Hạ, bởi vì cô sẽ dẫn bọn chúng đi mua đồ ăn vặt, mua đồ chơi để chúng không ồn ào, đối với Nguyễn Hạ thì dùng chút tiền có thể đổi sự yên tĩnh là rất có lời. Mà trong khoảng thời gian đầu lúc Nguyễn Hạ xuyên đến đây, cô đối với Vượng Tử cũng đều là muốn ăn cái gì thì ăn. Nhưng bây giờ trên danh nghĩa đã làm mẹ của bé con được một tháng, suy nghĩ trong đầu Nguyễn Hạ cũng thay đổi lúc nào không hay, “Không được”
Vượng Tử trưng ra khuôn mặt đau khổ, trên miệng bé con vẫn còn dính cơm, “Vì sao vậy mẹ?”
Nguyễn Hạ lấy di động ra cho bé con xem, “Chú bác sĩ đã quy định lượng đồ ăn vặt nhiều calories mà con được ăn mỗi ngày, bây giờ nếu con ăn kem sẽ vượt quá quy định, hôm qua con đã ăn rồi, hôm nay không thể ăn nữa đâu. Đến tối ba con về sẽ kiểm tra tủ lạnh đó nha”
Tống Đình Thâm thật sự rất nghiêm khắc, mỗi ngày anh đều kiểm tra tủ lạnh, trong tủ lạnh có bao nhiêu đồ ăn vặt anh đều biết rõ, nếu thiếu cái gì anh sẽ hỏi ngay. Tống Đình Thâm đúng là rất yêu thương Vượng Tử nhưng anh không hề nuông chiều bé con. Vừa là người cha hiền lại cũng là một người cha nghiêm khắc.
Đôi mắt tròn xoe như hạt châu của Vượng Tử đảo đảo, trong đầu bé con xuất hiện một ý nghĩ, “Nếu mà ba hỏi thì mẹ nói là mẹ ăn, như vậy có được không mẹ?”
Nguyễn Hạ liếc bé con, “Như vậy là con muốn mẹ chịu tội thay con đó hả?”

Trời nóng như vậy, mọi người đều thích ăn kem, Nguyễn Hạ cũng muốn ăn, chỉ là bây giờ cô ở trong thân thể này, cũng có ý thức tự giác của nữ thần, nguyên chủ giữ gìn dáng dấp tốt như vậy, cô không thể để đến tay cô lại rớt đài được.
Lúc Nguyễn Hạ vừa mới xuyên đến đây, không chú ý ăn uống, muốn ăn gì thì ăn cái đấy, cuối cùng khi cô bước lên cân, dựa theo trí nhớ về cân nặng hoàn hảo ban đầu của nguyên chủ, Nguyễn Hạ bị nhắc rằng ‘cô’ đã tăng lên hai cân. (hai cân=1kg)
Đối với một người nhan khống như Nguyễn Hạ, cô hiểu rõ cân nặng sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, cùng một khuôn mặt, cùng một người, nhưng giữa tăng mười cân và giảm mười cân là một sự khác biệt rất xa. Nguyễn Hạ thích nhan sắc của nguyên chủ, thích dáng người của cô ấy, cho nên tất nhiên Nguyễn Hạ sẽ muốn giữ gìn dáng vẻ này. 
Suy cho cùng thì trong tủ quần áo của nguyên chủ toàn là kiểu dáng cần phải có dáng người, nếu mặc mấy bộ đó mà béo lên mấy cân thì đúng là quá hành hạ ánh mắt người khác rồi. 
Nguyễn Hạ lắc đầu, kiên quyết phủ định đề nghị của Vượng Tử, “Mẹ không đồng ý, hơn nữa ba con cũng không tin đâu”
Thật ra nếu Nguyễn Hạ nói là do cô ăn, Tống Đình Thâm nhất định sẽ không đi kiểm chứng chuyện như vậy, anh không rảnh rỗi tới mức đó.
Vẻ mặt Vượng Tử như thể sống không còn gì luyến tiếc, bé con càng tích cực lùa cơm vào miệng, như đã xem cơm trở thành kem vây.
Vẻ mặt Nguyễn Hạ đồng tình, còn thêm vào mấy câu, “Nhất định hôm nay mấy cây kem trong tủ lạnh sẽ mở tiệc ăn mừng một trong chúng nó đã thoát được một kiếp”
Vượng Tử nghe xong thì nghiêm túc sửa lại lời cô, “Mẹ ơi, kem không phải sinh vật sống, dù con ăn nó hay là ở trong tủ lạnh đều như nhau thôi, tụi nó không có cảm giác, cũng không biết mở tiệc đâu.”
Nguyễn Hạ hỏi lại, “Con đâu phải chúng nó, làm sao biết chúng nó không có cảm giác?”
Khuôn mặt béo béo của Vượng Tử nhíu lại,”Tóm lại là con biết mà”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.