Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn – Chương 8
Editor: hemaniko
Đợi đến khi hai người ký xong hợp đồng, Tống Kiêu Kiêu nhìn con người đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, trong lòng nhịn không được bực bội.
Cô làm như vậy không phải tốt cho cả hai hay sao? Vì cái gì mà Tấn Sóc Ngôn cứ làm ra bộ dáng cô nợ hắn cả cái gia sản vậy?
Vài ngày sau Tấn Sóc Ngôn vẫn bận rộn công việc như cũ, tuy rằng không thể chăm sóc An An, nhưng mỗi ngày vào một khung giờ nhất định hắn sẽ gọi điện cho An An.
Đây là phương thức gián tiếp để xem xét, Tống Kiêu Kiêu có đối xử tốt với An An hay không.
Hai ngày nay An An vẫn là cùng ngủ với Tống Kiêu Kiêu, đại khái là ăn ngon ngủ kỹ cộng với tinh thần tốt, sắc mặt của An An đã tốt hơn rất nhiều.
Mỗi lần trò chuyện qua video trên điện thoại, con người hướng nội An An, trò chuyện nhiều hơn với hắn.
Đồng hồ thông minh của An An là nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài, có thể định vị, gọi điện thoại, báo nguy còn có thể gọi video.
Rất nhiều thời điểm bé cùng Tấn Sóc Ngôn gọi điện thoại, Tống Kiêu Kiêu ở ngay bên cạnh.
Tấn Sóc Ngôn là người kiệm lời, mỗi lần gọi tới đều như làm thủ tục, đầu tiên là hỏi An An vui hay không? Đang làm gì? Cuối cùng là hỏi Tống Kiêu Kiêu đang ở đâu.
Kỳ thật Tấn Sóc Ngôn có thể nhìn camera thông qua máy tính để biết Tống Kiêu Kiêu đang làm gì.
Nhưng hắn muốn An An nói cho hắn nghe, bởi vì mỗi lần nhắc tới Tống Kiêu Kiêu, An An luôn lộ ra khuôn mặt ngại ngùng dễ thương của mình.
Tống Kiêu Kiêu trong hai ngày này, đem hoàn cảnh sinh sống trong nhờ ghi nhớ, đồng thời xử lý ký ức lộn xộn của nguyên chủ để lại.
Cô muốn suy nghĩ biện pháp đối phó với mối tình đầu của nguyên chủ, còn phải suy nghĩ biện pháp đối phó với người nhà cực phẩm của Tống gia.
Mấy ngày sau An An có thể đi nhà trẻ, khi đó thời gian rảnh của Tống Kiêu Kiêu tăng lên rất nhiều.
Cô tính toán thời điểm cùng biện pháp để làm rõ mối quan hệ giữa mình và mối tình đầu của nguyên chủ.
Vừa nghĩ đến mối tình đầu tra nam, da đầu của Tống Kiêu Kiêu liền căng lên.
Xem ra vì sinh hoạt sau này mà phải đánh một trận lớn.
Tống Kiêu Kiêu vừa suy nghĩ vừa mở tủ quần áo, tính cách của nguyên chủ so với cô phóng khoáng hơn nhiều, đa số đồ theo phong cách gợi cảm, màu sắc sặc sở, màu mè.
Đối với phong cách của Tống Kiêu Kiêu một người vừa mới tốt nghiệp đại học xong thì không ưa nổi phong cách táo bạo đã vậy còn màu mè này.
Cô lăn qua lộn lại tìm một bộ váy liền thân ngắn mặc vào, sau khi mở tủ giày, ngực của Tống Kiêu Kiêu trở nên tê dại.
Từng hàng từng hàng giày cao gót đất đỏ nối đuôi nhau, tản ra ánh sáng xa xỉ chiếu vào mắt của cô, sọ não của cô không nhịn được mà giật giật liên hồi.
An An ngồi trên giường nhìn mami lúc thì nhíu mày, lúc thì phồng má, còn tưởng là tâm tình của mami không tốt.
Cho nên bé ngoan ngoãn ngồi yên lặng không dám lộn xộn, sợ làm cho mẹ tâm trạng không tốt.
Mami gần đây không tỏ ra ghét bé, bé nhất định phải làm một bảo bối ngoan.
Đợi đến lúc Tống Kiêu Kiêu chật vật trang điểm cho mình xong, nhìn thấy vẻ mặt “con là bé ngoan” của An An, cô lúc này mới nhớ tới bé còn chưa có thay đồ.
Vì thế cô khom lưng đem An An bế lên, đi qua phòng của bé.
Bị mami bế An An có chút khẩn trương, bé vừa ngại ngùng vừa hưng phấn ôm lấy cổ của mami, trong khoang mũi nhỏ tràn đầy hương vị của mami.
Lúc vào trong phòng bé, Tống Kiêu Kiêu liền thả bé xuống, An An có chút không nỡ chà hai tay với nhau, sau đó liếm liếm môi gương mặt bày ra bộ dáng tiếc nuối.
Đừng nhìn An An nhỏ tuổi, bé cũng có một phòng để quần áo.
Lúc phòng quần áo mở ra, đèn cảm ứng hai bên đều sáng lên.
Tống Kiêu Kiêu phát hiện An An quần áo mặc dù nhiều, bộ nào cũng đều là nhãn hiệu dành cho thiếu nhi nổi tiếng, thậm chí còn đa dạng kiểu dáng.
Có thể thấy được lúc mua quần cho con, nguyên chủ chính là nhắm mắt mua đại.
Tống Kiêu Kiêu cho An An mặc một bộ đồ thời thượng, mang theo An An rời nhà.
Ngay từ đầu Tống Kiêu Kiêu là muốn lái xe đi, lúc cô học đại học đã thi lấy bằng lái.
Nhưng mà nghĩ đến kỹ năng lái xe tệ hại của nguyên chủ, vì không làm cho mọi người nghi ngờ cô lựa chọn đi taxi.
Thật ra trong nhà Tấn Sóc Ngôn có tài xế gọi là vương thúc, chỉ là trong nhà vương thúc đang có tin vui, đã xin nghỉ vài ngày với Tấn Sóc Ngôn.
Tống Kiêu Kiêu căn bản không phải là một người mẹ tốt, đợi đến lúc xuống xe mới nhớ tới không cho An An uống nước.
Thời tiết đến nay vẫn có chút nóng, vừa xuống xe môi An An liền khô.
Tống Kiêu Kiêu liền ôm bé tới tiệm cà phê bên cạnh, gọi cho mình một ly cà phê và An An một ly sữa.
======
he: chương này mình xin dành tặng cho người com mèn MynamynaMy vì mình cảm động với com mèn của bạn í (OvO)
Ngày 20-11 nên mình viết nốt chương này cho mấy bạn đọc giải trí
Truyện này nhẹ nhàng giống điền văn giống mình thêm tag nhẹ nhàng quá, chứ mấy bạn thích đờ ram ma chửi mình chết:)))).