Đọc truyện Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh – Chương 5
Buổi trưa ngày hôm sau, trong phòng học rải rác vài người, một giọng nói cắt ngang hành lang yên tĩnh, truyền đến phòng học lớp 11 – 5.
“Hạ tổng…!Diễn ca……!Diễn ca……”
Nghe được âm thanh quen thuộc kia, Hạ Diễn trong phòng học sửng sốt nửa giây.
Một lúc sau, giọng nói kia vang lên ngay tại cửa phòng học lớp 11 – 5.
Phan Diệc bắt lấy một nam sinh, chỉ vào cánh cửa của lớp năm, thở hổn hển hỏi: “Hạ Diễn học lớp này phải không?”
Nam sinh ngơ ngác gật đầu.
Còn không có chờ nam sinh nói cái gì, Phan Diệc đã thả người ra, lao thẳng vào phòng học của lớp năm, cậu ta liếc nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy khuôn mặt quen thuộc trong số ít học sinh, bèn hỏi người bên cạnh, “Hạ Diễn vẫn chưa tới sao?”
Nhìn thấy người đó là Phan Diệc, nữ sinh đỏ mặt, chỉ vào người đang ngồi ở chỗ cạnh hành lang hàng cuối cùng tổ bốn.
Phan Diệc không rảnh quan tâm đến tâm sự của nữ sinh, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Diễn, “Diễn, Diễn ca??”
Hạ Diễn ngẩng đầu.
Phan Diệc nhìn thấy con ngươi màu trà tinh xảo phía sau cặp kính, hốc mắt liền đỏ.
Hai người đi đến một góc hẻo lánh dưới lầu.
“Con mẹ nó chứ em vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang đi nghỉ ở Maldives với mẹ! Mẹ kiếp! Em nghĩ chẳng lẽ không phải hai ta đi trên đường xảy ra tai nạn xe hơi, chết rồi mà? Cho dù không chết, mở mắt ra cũng phải là đang ở bệnh viện Las Vegas mới đúng!”
“Mẹ em nói về kỳ thi tuyển sinh đại học, em nói thi đại học cái con khỉ, hai năm nữa em sẽ ba mươi.
Mẹ em tát vào đầu em, nói em bây giờ mới học lớp mười một, đừng mơ mộng hão huyền nữa! Lớp mười một? Bây giờ em mới học lớp mười một? Sao tự nhiên em lại biến thành học sinh cấp ba?? Đầu óc em như hồ dán không thể hiểu nổi, nghĩ đến trường cấp ba của chúng ta, lo lắng đến mức đặt ngay vé máy bay từ Maldives bay về tìm anh! A, em sắp phát điên rồi!!”
Hạ Diễn dựa vào tường, yên lặng đợi Phan Diệc trút giận, khi Phan Diệc gần như đã xả hết, anh mới nói: “Có thuốc lá không?”
Nghe thấy giọng điệu bình thản của Hạ Diễn, Phan Diệc từ từ bình tĩnh lại.
Cậu ta đưa sờ soạng cơ thể, thế mà thực sự phát hiện một gói thuốc lá, lấy ra cả bật lửa Dunhill cùng đưa cho Hạ Diễn.
Trước đây Phan Diệc thấy bậc cha chú dùng chiếc bật lửa này, cảm thấy nó rất ngầu nên đã móc một “khoản kếch xù”, học theo mua một chiếc.
Sau khi nhìn nhãn hiệu thuốc lá, Phan Diệc do dự, thu tay lại, “Thuốc lá này có mấy chục tệ một hộp, anh có muốn hút không?”
Trước khi Phan Diệc thu tay lại, Hạ Diễn đã cầm điếu thuốc.
“Tình huống hiện tại rất rõ ràng, chúng ta còn chưa chết.” Hạ Diễn đốt lửa, mở miệng.
Giọng anh lẳng lặng đến đáng sợ, thậm chí không thể nghe thấy những thăng trầm cảm xúc dù là nhỏ nhất.
Phan Diệc sửng sốt, gật đầu rồi nói: “Con mẹ nó không phải là đang nằm mơ chứ?”
“Chúng ta đều còn sống, nhưng thời gian quay ngược trở lại mười một năm trước.”
Phan Diệc nhìn làn khói lượn lờ trước mặt, trái tim lại nhói đau, “Đây là cái quái gì vậy? Giống như một giấc mơ.”
Mất ý thức trong nỗi thống khổ và nghẹt thở, như thể đó chỉ là chuyện xảy ra một giây trước.
Nói một cách chính xác, đó là ngày hôm kia.
Cậu ta đi theo Hạ Diễn để đàm phán một dự án hợp tác ở Las Vegas.
Ban đêm, khi hai người điều khiển xe chạy qua ngã tư, một chiếc xe màu đen mất kiểm soát bất ngờ lao về phía họ, tiếp đó có một âm thanh kịch liệt vang lên, kèm theo ánh lửa chói mắt và cơn đau dữ dội.
“Tên đó đúng là đồ mất trí!” Phan Diệc nghiến răng căm hận, “Đêm hôm khuya khoắt say rượu mà dám phóng xe trên đường, quả thật chán sống muốn gặp Diêm Vương, thật là một tên say ngu xuẩn hại mình hại người!”
“Không phải người say.”
“Lái xe hỗn loạn, không phải người say rượu thì là…”
Nói được một nửa, Phan Diệc đột nhiên dừng lại, nhìn Hạ Diễn, “Diễn ca, anh biết người đó là ai?”
“Ừ.”
“Người đó là…”
Hạ Diễn bóp tắt nửa điếu thuốc trong tay, “Sớm muộn gì cậu cũng biết.”
Nghe vậy, Phan Diệc cũng kết thúc chủ đề này.
Cậu ta tin tưởng Hạ Diễn.
Giờ học bơi, Du Bách Chu thay quần áo và bước ra, ngay lập tức khiến các nữ sinh hú hét sôi trào.
Dáng người thiếu niên mảnh khảnh, ngực, bụng và cánh tay được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, làn da trắng mịn tự nhiên, dù có thưởng thức từ góc độ nào cũng đều tràn ngập quyến rũ mê hoặc, không kể đến kết hợp với gương mặt thanh tú với đường nét hài hòa tinh tế, đủ để người ta đắm chìm trong sự cám dỗ mê muội.
Du Bách Chu đỏ mặt xấu hổ khi nghe tiếng hét chói tai bên cạnh.
Du Bách Chu lại cảm thấy quá kì diệu, không ngờ cậu xuyên qua mà đến, không chỉ trùng tên với nguyên chủ mà khuôn mặt còn giống hệt cậu ta, nếu có chỗ khác biệt, có lẽ là thân hình của nguyên chủ cường tráng hơn cậu một chút.
“Đại ca!” Cách đó không xa vang lên giọng nói của Đồ Cao Minh, Du Bách Chu quay đầu nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, nhìn thấy Đồ Cao Minh mặc một chiếc quần bơi hoa hòe lớn màu đỏ đi về phía mình, đặc biệt vui vẻ.
Có người gọi “Đồ ca”, nói: “Sao hôm nay anh ăn mặc lẳng lơ thế?”
Đồ Cao Minh cười mắng, “Cút đi! Xem như là năm tuổi của ông đây không được sao! Cậu tưởng ai cũng có dáng người giống đại ca chắc?”
Người đi theo bên cạnh cười ha ha vài tiếng, bầu không khí sôi động hẳn lên.
Du Bách Chu cũng cười, có người lại gọi vài tiếng anh Đồ, không hiểu sao cậu lại nghe giống như “Bugs Bunny”.
(Anh Đồ (Đồ ca) 屠哥 pinyin là /túgē/ gần giống với cách đọc /tùbāgē/ 兔八哥 của Bugs Bunny (thỏ bát ca).
Bugs Bunny được biết đến là một trong ba nhân vật hoạt hình nổi tiếng trở thành huyền thoại của lịch sử khi ghi danh trên đại lộ danh vọng của Hollywood.
Được xây dựng từ hình ảnh của một chú thỏ mang tính cách vui nhộn, lém lỉnh, mê cà rốt và rất tốt bụng xuất hiện trong hàng loạt phim hoạt hình ngắn Looney Tunes và Merrie Melodies của hãng Warner Bros.)
“Cậu bảo xem, cậu ta không học môn bơi thì đến đây làm gì?”
“Nghe đồn cậu ta là một kẻ lập dị.”
Du Bách Chu nghe thấy cuộc nói chuyện của vài nam sinh bên cạnh mình, mới chú ý Hạ Diễn đang ở trong góc.
Hạ Diễn không thay áo tắm, vẫn mặc bộ đồng phục học sinh đó.
“Đại ca, đi thôi, chúng ta đi tập hợp.”
Du Bách Chu gật đầu, thu hồi ánh mắt rồi đi qua.
Tiết học bơi hôm nay có ba lớp học chung với nhau, ngoài lớp của họ còn lớp ba và lớp tám.
Sau khi tập hợp, hoàn thành khởi động, đó là hoạt động tự do.
Du Bách Chu đứng bên bể bơi, nhìn mặt nước bể bơi lắc lư chao động, có chút choáng váng.
“Du thiếu, sao không xuống nước?”
Một giọng nói khàn khàn lưu manh vang lên từ cách đó không xa.
Du Bách Chu quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh to con, Đồ Cao Minh đúng lúc cầm khăn tắm bước tới, Du Bách Chu chưa kịp mở miệng, cậu ta đã tăng tốc độ đi về phía người kia, khó chịu nói: “Từ Chí Hổ, con mẹ nó mày đến đây quậy cái quái gì vậy?”
Thế lực học sinh trong trường chia làm hai nửa, một nửa là phái học kém do Du Bách Chu đứng đầu, nửa còn lại là phái thể thao do Lê Bắc cầm đầu.
Tại sao lại gọi phái thể thao? Đơn giản bởi vì từng thành viên đều vai u thịt bắp cao to cường tráng.
Từ Chí Hổ là thành viên của phái thể thao, xem như người chỉ huy thứ hai.
Từ Chí Hổ nhìn Đồ Cao Minh, khoan thai nói: “Ơ, cứ tưởng ai, hóa ra là chó giữ nhà.”
Đồ Cao Minh tỏ vẻ bực dọc, “Mẹ kiếp, con mẹ nó mày mới là chó giữ nhà!”
Từ Chí Hổ bỏ qua Đồ Cao Minh, đi thẳng về phía Du Bách Chu, cằm song song với hồ bơi, “Du thiếu, đua một ván?”
Bên cạnh, Hạ Diễn lười không muốn xem trò hề, giơ tay bóp cổ, đứng dậy đi tới phòng nghỉ.
Du Bách Chu đánh giá người tên Từ Chí Hổ này, ngực bự, tay chân to, nhìn không giống người có đầu óc.
Ngay khi cậu đang do dự có nên đấu với người này hay không, Đồ Cao Minh bên cạnh khẽ khàng lắc đầu với cậu.
Từ Chí Hổ chú ý tới hành động nhỏ này, cười nói: “Chó giữ nhà sợ rồi à? Hay là chủ nhân của mày sợ? Lo lắng chủ nhân của mày biến thành chuột lột?”
Đồ Cao Minh giận dữ tiến lên, cao giọng nói: “Con mẹ nó mày lặp lại lần nữa xem!”
Đáng tiếc chưa đụng tới Từ Chí Hổ, cậu ta đã bị người cản lại.
Du Bách Chu nói với Từ Chí Hổ, “Tôi đua với cậu.”
Nghe vậy, Hạ Diễn dừng bước.
Nghe thấy câu trả lời của Dư Bách Chu, vẻ mặt của Đồ Cao Minh và Xa Thông – người cầm nước trái cây từ xa đi tới – cứng đờ.
Xa Thông bỏ nước trái cây xuống, chạy vọt tới ngăn cản Du Bách Chu.
Học sinh yếu kém nổi tiếng trường học Du Bách Chu là một con vịt cạn không hề biết bơi.
Mặc dù đây là tin đồn trong trường, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết đây mẹ nó là sự thật!
Đồ Cao Minh bối rối nhìn đại ca của họ, “Đại ca!”
Du Bách Chu nhìn cậu ta mà nói: “Bọn họ mắng cậu.”
Trong phút chốc, Đồ Cao Minh cảm động đến bối rối, nhưng lý trí đã khiến cậu ta tiếp tục ngăn cản Du Bách Chu.
Xa Thông điên cuồng ám chỉ: “Đại ca, trong lòng chúng ta hiểu rất rõ mà, đúng không?”
Du Bách Chu gật đầu.
Xa Thông nói: “Vậy chúng ta…”
Du Bách Chu: “Phải đấu.”
Xa Thông: “…”
Du Bách Chu không biết tại sao họ lại ngăn cản cậu, nhưng cậu quyết đấu trận này.
Từ Chí Hổ hiển nhiên rất ngạc nhiên về lời đồng ý thi đấu của Du Bách Chu, nhưng vì đối phương đã đồng ý nên hắn không thể nuốt lời, rút chiếc khăn tắm đang quấn quanh người đưa cho người bên cạnh, hỏi Du Bách Chu, “Du thiếu chọn đi, đấu thế nào?”
“Bơi tự do.”
“Được rồi.” Từ Chí Hổ mỉm cười, “Vậy thì một trăm mét bơi tự do.”
Nghe tin Du Bách Chu sắp so tài với Từ Chí Hổ, rất nhiều người đã đến vây xem.
Hai tuyển thủ, một nữ sinh từ lớp ba làm trọng tài.
Từ Chí Hổ nhìn Du Bách Chu, giả vờ khiêm tốn, “Du thiếu, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Du Bách Chu trông rất tự tin.
Nữ sinh chuẩn bị ra lệnh.
Du Bách Chu đi vòng qua, xuống nước từ cầu thang nhỏ.
Cả đám chết lặng.
Vài giây sau, những người bên Từ Chí Hổ bật cười.
Đồ Cao Minh và Xa Thông xấu hổ che mặt, quay đầu đi.
Xa Thông khẽ giơ tay với Du Bách Chu, ra hiệu cho cậu trình tự không đúng, bảo cậu đi lên.
Du Bách Chu: “…”
Du Bách Chu vận động cơ bắp trong nước, sau đó kiêu ngạo nâng cằm nhỏ, lại leo lên.
Du ca một chút đều không hoảng sợ.
Nữ sinh lại hét lên chuẩn bị, Du Bách Chu đứng bên bể bơi, chuẩn bị sẵn sàng, Từ Chí Hổ bên cạnh quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất, “Du Bách Chu, mày đừng tưởng rằng đại ca của bọn tao nhường mày thì tao cũng nhường mày, tao coi thường loại người như mày nhất.”
Du Bách Chu cười nhạo hắn, “Người mà tôi coi thường nhất, cũng chính là người như cậu.”
Có hiệu lệnh “bắt đầu”, cả hai cùng nhau tung người xuống hồ bơi, nước bắn tung tóe trên mặt hồ bơi trong xanh phẳng lặng.
Tiếng “cố lên” vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Từ Chí Hổ gắng sức bơi về phía trước, dẫn đầu, giành được tiếng cổ vũ nhiều nhất, Du Bách Chu nhìn thoáng qua khoảng không, trong lòng thầm nói một tiếng đồ đần.
Từ Chí Hổ đến thành bể bơi phía đối diện trước, sau đó bơi trở lại.
“Từ Chí Hổ chắc thắng rồi, phải không? Cậu ta đã bơi về được vài mét, còn Du thiếu vừa mới hoàn thành một chặng bơi.”
“Có lẽ thế.”
“Không được rồi, vòng này.”
Tuy nhiên, bước ngoặt lật đổ đám người đúng lúc này xuất hiện.
Sau khi Du Bách Chu ngoạn mục lật người lại, tốc độ của cậu nhanh hơn đáng kể so với trước đó, sau đó cậu vượt qua Từ Chí Hổ với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Fuck! Fuck! Fuck! Đại ca biết bơi?!” Đồ Cao Minh thốt lên đầy hoài nghi.
Xa Thông vội bịt miệng cậu ta.
“Đến rồi! Du thiếu tới rồi!”
Du Bách Chu về đích trước Từ Chí Hổ một bước, cậu xoa xoa mái tóc đen ướt đẫm nước hai lần, sau đó xoay người áp vào thành bể, hai tay khoác lên hai bên mép bể bơi, ung dung chờ đợi Từ Chí Hổ cách đó hơn mười mét.
“A a a a quá đẹp trai! Du thiếu đẹp lồng lộn!!”
Du Bách Chu nhìn Từ Chí Hổ còn đang ở dưới nước, thầm nghĩ Du ca của cậu từ nhỏ thi bơi trên sông, xưa nay chưa từng thua, hôm nay lại thua cậu sao? Thật là buồn cười!
Sau trận đấu, khuôn mặt của Từ Chí Hổ trông rất xấu xí.
Có được tự tin, Đồ Cao Minh ngạo nghễ đuổi họ về lớp.
Sau đó hưng phấn đem khăn tắm khô cho Du Bách Chu, khe khẽ hỏi nghi ngờ trong lòng, “Đại ca, anh học bơi khi nào?”
Du Bách Chu khó hiểu, “Hả?”
Đồ Cao Minh nhỏ giọng nói: “Anh giả vờ với em làm gì? Anh không phải là vịt cạn à?”
Du Bách Chu: “?!!”
Bây giờ Du Bách Chu mới biết rằng nguyên chủ thực sự là một con vịt cạn?!
Chuyện đến nước này, cậu đành phải giơ tay che miệng, nói nhỏ với Đồ Cao Minh: “Thật ra thì anh cũng biết bơi, cậu cũng biết cái gọi là chân nhân bất lộ tướng đúng không? Phải khiêm tốn.”
(Chân nhân bất lộ tướng là để chỉ những người giỏi giang, đắc đạo, có tài nhưng không để lộ tài năng của mình ra bên ngoài hoặc cũng có thể hiểu là người giỏi giang, có tài, có địa vị trong xã hội thường không thích khoe khoang bản thân mình với người khác.)
Đồ Cao Minh giơ ngón tay cái lên, “Trâu bò! Không hổ là đại ca của em!”
Du Bách Chu cười hài lòng.
Cho dù Du Bách Chu nhỏ giọng nói, nhưng Hạ Diễn phía sau vẫn nghe được.
Hạ Diễn nheo mắt.
Anh chưa bao giờ quên bữa tiệc tốt nghiệp cuối cùng của năm cuối cấp.
Anh nhớ lúc đó Du Bách Chu vô tình bị rơi xuống nước nên phải gọi xe cứu thương…!
Sau trận đấu, bên trong lấy lại sự yên bình, chỉ còn tiếng nói chuyện và tiếng nước.
Giờ học sắp kết thúc, Du Bách Chu muốn vào phòng thay quần áo trước, lo lắng lát nữa đông người sẽ chen chúc.
Khi cậu tắm xong, đi vào, nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế đẩu trước tủ, tổng thể bộ đồng phục học sinh trên người cậu ta không phù hợp với môn bơi lội.
Đó là Hạ Diễn.
Tủ của cậu cách Hạ Diễn một đoạn, không nghĩ nhiều, cậu bước tới bên tủ, lấy khăn sạch từ trong đó ra lau nước ướt trên người.
Chiếc tủ hơi đóng lại.
Dưới ánh sáng tự nhiên, làn da trắng nõn của thiếu niên càng thêm đẹp đẽ, cộng thêm nét mặt nhẹ nhàng mềm mại, ngay cả động tác đưa cánh tay lau lưng cũng mang theo chút điệu nghệ.
Đột nhiên bên cạnh có động tĩnh truyền đến.
Du Bách Chu dùng khóe mắt liếc thấy Hạ Diễn đứng dậy, sau đó đi về phía cậu.
Nhưng ngay sau đó, cậu liền phủ nhận suy nghĩ trong lòng.
Cậu đang ở vị trí giữa Hạ Diễn và cánh cửa ra vào, chẳng qua Hạ Diễn muốn đi đến cửa mà thôi.
Du Bách Chu lau khô người, đang định mở tủ lấy quần áo, bất chợt ánh sáng phía sau biến mất, một lòng bàn tay lướt qua bên tai cùng mặt cậu, lần nữa nặng nề đóng cái tủ hé mở lại.
Du Bách Chu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói trầm thấp kèm theo nhiệt lượng vang lên sau tai, “Du Bách Chu…”.