Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 45: Nên Chuẩn Bị Gì Đây


Bạn đang đọc Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử – Chương 45: Nên Chuẩn Bị Gì Đây


Cố Linh đứng dậy: “Dạ thưa phu tử.”Phu tử ở tư thục dành cho nữ tử không nhiều lắm, Bành phu nhân chính là sơn trưởng ở đây, cũng chính là thê tử của Bành cử nhân.

Giáp ban có Viên phu tử và Ất ban có Tiền phu tử, hai người tương đương với giáo viên của nhiên của hai lớp, hai người phụ trách việc dạy chữ và luyện chữ cho các học sinh.Kế tiếp chính tám Nhã tiên sinh (*), mỗi tiên sinh phụ trách một môn, lễ nghi, nữ học, đàn cổ, đàn tranh, trà đạo, hương đạo, nữ hồng, thư pháp.


Trong tám Nhã tiên sinh này, tư thục để lễ nghi và nữ hồng lên trước, thư pháp cũng chính là luyện chữ, được xếp vào tiết buổi sáng vàng buổi với đọc sách, cho nên tám Nhã tiên sinh còn dư lại sáu Nhã tiên sinh.(*) Nhã tiên sinh chính là một cách gọi chung cho những giáo viên dạy các môn ở tư thục dành cho nữ tử.

Còn phu tử thì cách gọi riêng cho những giáo viên dạy chữ.Cố gia.Công trình xây nhà nhỏ vẫn chưa hoàn thiện, ở cửa chính vẫn vây quanh không ít người.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Cố nãi nãi sẽ vác ghế ra lải nhải với mấy người ở bên ngoài, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cháu gái bảo bối của bà đi tư thục, lúc này trong lòng bà vô cùng khẩn trương, không có tâm tư đi lải nhải với mọi người.”Đỗ ma ma…” Cố nãi nãi đưa ánh mắt khẩn trương nhìn về phía thư phòng, “Đỗ ma ma, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một lát.”Đỗ ma ma đứng dậy, hành lễ: “Lão thái thái mời nói.”Cố nãi nãi:” Là chuyện này, cơm trưa ở tư thục của Ngoan Bảo là do một tự mang đi, ta cũng không biết nên mang gì cho con bé mới tốt, ngươi cho ta một cái gợi ý, nên đưa món gì mới có thể diện được đây.”Đỗ ma ma nghĩ, dựa theo tình huống của Cố gia : ” Một món canh một món mặn, một chén cơm, một phần điểm tâm ngọt.” Sau khi hiểu được tình huống của Cố gia xong, thực sự bà không biết lý do vì sao Cố gia lại đồng ý cho cô nương đi tư thục, nhưng bà cũng chỉ là một hạ nhân, tất nhiên sẽ không nói câu này ra.Cố nãi nãi nghe xong lại nhíu mày:”Một món canh một món mặt thì có thể được, nhưng phần điểm tâm ngọt kia thì nên chuẩn bị như thế nào.”Đỗ ma ma nói:”Nô tỳ thấy trong bếp có đậu nành, đậu đỏ, đậu xanh có cả hoa khô, hay là làm món chè đậu đỏ cho cô nương? Chè đậu đỏ ngọt ngào.

vừa hay có thể bỏ huyết cho cô nương, thả thêm đường, cũng không tính là mất thể diện.”Cố nãi nãi nói:” Vậy làm theo ý của ngươi đi.” Bà nghĩ Đỗ ma ma từ quan gia ra, bà nói được thì nhất định được.Sau khi có chủ ý, Cố nãi nãi liền ra chợ cắt lấy sáu lượng thịt, ở Tượng Quốc một cân bằng mười sáu lượng, mà một lượng chỉ được 80 gram thịt , nói cách khác ba lượng thịt này cũng chỉ bằng 480 gram thịt.


Nhưng 480 gram thịt thì có thể làm được gì? Băm nhỏ thịt ra làm bánh bao còn thiếu.Cố nãi nãi cắt sáu lượng thịt, tiêu mất 96 văn tiền, lại đi mua thêm đường.

Rau dưa thì không mua, mấy cây hôm qua lấy lên vẫn còn nhiều, chờ khi ăn hết bà có thể về quê lấy tiếp được.Ở tư thục, sau khi Tiền phu tử đi vài vòng kiểm tra các học sinh đang luyện chữ, lại trở về thư phòng, nàng đứng ở cửa trong chốc lát, thấy tiểu cô nương đang nghiêm túc luyện chữ, nàng vừa lòng gật đầu.


là một cô nương kiên trì.

Tiếp theo, Tiền phu tử tiến vào nàng không quấy rầy Cố Linh, đi đến trước bàn, nguyên bản đang tò mò chữ của tiểu cô nương viết như thế nào, nhưng khi nhìn thấy lại bị dọa cho ngạc nhiên không thôi.Nàng không nhịn được phải thốt lên: “Chữ đẹp.”Cố Linh thì bị hoảng sợ, bàn tay mất lực tự nhiên thả cây bút đang trên tay xuống, đầu ngòi bút lông bị tòe, mà đây là bút lông một khi đã rơi như vậy thì không còn sử dụng được nữa.Cố Linh ngẩng đầu, mang theo vài phần ủy khuất nói:” Phu tử, học trò thấy lần nào phu tử đi đường đều không có thanh âm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.