Bạn đang đọc Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử – Chương 37: Thỏ Béo Tròn
Cố Linh nhìn về phía Cố nãi nãi: “Nãi nãi, con có thể vào thư phòng lấy một ít giấy được không?” Cố Linh đã từng học qua mỹ thuật, hoặc là nói, mỹ thuật chính là môn học mà nàng cảm thấy thú vị nhất khi còn bé, tuy rằng không thể tốt bằng sinh viên mỹ thuật, nhưng thiên phú vẽ tranh của nàng cũng không quá tệ.Lại nói tiếp, Cố Linh học mỹ thuật theo trào lưu.
Ở hiện đại, cuộc sống ngày càng phát triển, từ đó có rất nhiều thần đồng xuất hiện, nên yêu cầu của mỗi phụ huynh đều tăng cao, trẻ con khi chưa biết cầm bút, thì các trung tâm đào tạo các môn năng khiếu đã mời chào.Mà vẽ tranh, lại chính là một môn là đông đảo các bạn nhỏ chọn, bởi vì trẻ con thường thích bôi bôi vẽ vẽ, thích màu sắc sặc sỡ, dùng chính trí tưởng tượng phong phú của bản thân để cho người lớn có thể hiểu con trẻ của mình hơn.Cố Linh bắt đầu từ khi ba tuổi đã đi học vẽ tranh, học đến năm mười năm tuổi, mười lăm tuổi năm ấy, nàng học cấp hai, bởi vì sắp phải lên cấp ba, phải học tập để thi đại học, cũng chính là một giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người, vì để không chậm trễ việc học của nàng nên mẹ và cha đã thương lượng với nhau, ngừng khóa học mỹ thuật của nàng.Đương nhiên, là một phú nhị đại, học tập không phải là đường ra duy nhất, nhưng ba mẹ nàng vẫn rất coi trọng việc học tập.
Chính vì thế nên nàng mới không đi học mỹ thuật nữa.Đương nhiên, vào những thời gian rảnh rỗi, nàng cũng sẽ ngồi vẽ với đôi ba thứ để giải tỏa cảm xúc, rốt cuộc học mười mấy năm, không phải là chuyện có thể một sớm một chiều là buông được.Cố nãi nãi mua giấy cho Cố Linh ở thư phòng chính là loại giấy mực tiện nghi nhất, Cố nãi nãi thật ra còn mua cho cháu gái loại tốt hơn một chút, chính là loại đắt hơn một chút so với loại này, nhưng lại bị Cố Linh cự tuyệt, thứ nhất trong nhà không còn nhiều tiền lắm, thứ hai nàng cũng không dùng được.
Nhưng số bút và giấy tiện nghi nhất này cũng tiêu mất hơn 400 văn.Về đến nhà, Cố Linh vào trong thư phòng lấy giấy và bút cùng với khay mực ra, sau đó bắt đầu mài mực.
Cố nãi nãi ở một bên nhìn, bà cảm thấy cháu gái đã làm ra dáng ra hình.Nói đến vẽ tranh, ở hiện đại có rất nhiều chủng loại, mà Cố Linh học chính là tranh màu nước, tuy rằng có dùng bút màu nước dễ dùng hơn đây nhiều, nhưng là bút màu nước cũng không khác gì so với bút lông, cho nên khi Cố Linh cầm tới bút lông cũng có chút quen tay.Chẳng được bao lâu, khi Cố nãi nãi mở to hai mắt nhìn, há to miệng kinh ngạc, Cố Linh đã vẽ xong được bức tranh thứ nhất, là một chú thỏ con nhỏ tròn trịa đáng yêu.Nàng cầm bức tranh lên, Cố nãi nãi liền nói: “Ôi trời đất ơi, con thỏ nhỏ này béo thật đấy, nếu nó mà ở trên núi, béo như vậy đã bị bắt ăn từ lâu rồi.”Cố Linh: “……” Thường thì vẽ chibi sẽ béo tròn hơn bình thường.Cố nãi nãi lại nói: “Béo một chút mới đẹp, gầy nhìn nhứ ăn mày đầu đường xó chợ.”Cố Linh phụt một tiếng cười ra tiếng: “Con cũng thích béo.”Đỗ ma ma buông kim chỉ cũng lại đây nhìn, tuy rằng chú thỏ nhỏ dạng chibi này không thuộc về cơ sở thẩm mĩ của bà, mà cũng phải nói người cổ đại vẽ tranh thiên về phần chân thật rất nhiều, nhưng nếu chủ nhân thích, tất nhiên bà sẽ phụ họa, hơn nữa cô nương mới mười ba tuổi, thích chú thỏ con béo tròn này cũng là điều bình thường.Có được bản phác thảo Cố Linh vẽ thỏ, Đỗ ma ma làm vật trang sức bằng thỏ trước tiên, nhưng cũng chỉ bằng nắm tay mà thôi, làm cũng rất nhanh.Sau khi làm xong thỏ con nhét bông vào, Cố gia không có bông, lúc này cũng không phải mùa đông, nếu mùa đông còn có thể lấy bông từ trong áo cũ không còn mặc được nữa ra dùng.
Vậy nên cuối cùng, Cố nãi nãi đã lấy một chút bông từ trong gối đầu của Cố Linh ..