Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 18: Chép Sách Và Thoại Bản


Bạn đang đọc Xuyên Thành Đường Muội Của Nữ Chủ Trong Truyện Khoa Cử – Chương 18: Chép Sách Và Thoại Bản


Chưởng quầy vừa nghe, không nhịn được liền nhìn cô nương này thêm vài lần.

Xác thật, tiểu cô nương mặc quần áo tuy không phải nhiều tiền nhiều quý, nhưng cũng là sạch sẽ không có miếng vá, chất vải so với vải thô bình thường tốt hơn khá nhiều.


Lại nhìn tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, liền biết ở nhà là người được sủng ái.”Nữ tử đi tư thục đọc sách rất tốt, cháu phải biết quý trọng, tương lai cũng phải hiếu thuận nãi nãi của cháu.””Dạ.” Cố Linh nói, sau đó có đi đến trước mặt chưởng quầy, “Chưởng quầy Đại bá, thôn của chúng chúa có một tỷ tỷ gả cho đồng sinh, người nhà mẹ đẻ nàng nói đồng sinh có thể kiếm tiền, cái gì mà chép sách a, viết thoại bản tử nữa hay sao, nhưng là có chuyện này sao?”Chưởng quầy không hề nghĩ đến tiểu cô nương sẽ hỏi cái này, hắn nhịn không được cười nói: “Chép sách kiếm tiền cũng phải xem chữ, hơn nữa chữ này cũng phải mất mấy năm thời gian và cả công sức mới luyện được, cho nên cháu là một tiểu cô nương thì khó lắm.Về phần thoại bản,ngược lại không chú trọng, nếu cháu có thể viết thoại bản được, cũng có thể mang đến đây, chúng ta có thu thoại bản.” Chưởng quầy vưà hay úc này không có sinh ý, mới cùng tiểu cô nương nói nhiều hơn vài câu, dù sao tiểu cô nương này còn chưa đi học, cái gì chép sách và thoại bản, đều là chuyện xa xôi.Cố Linh chế định bước đầu tiên của kế hoạch là đi tư thục, bước thứ hai là kiếm tiền.

Bởi vì nàng đã sớm tính toán tốt việc viết thoại bản để kiếm tiền, mà viết thoại bản thì phải biết chữ, cho nên mới có chuyện đi tư thục.Cố Linh ở kiếp trước là một người bình thường không giỏi hẳn chuyện gì cả, mà biện pháp có thể kiếm được tiền duy nhất mà nàng nghĩ ra được chỉ có viết thoại bản, làm một người hiện đại, việc làm giấy, làm xà phòng gì đó, đều chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng đối với một con nghiện đọc truyện trên Tấn Giang như nàng mà nói, lại là chuyện dễ như trở bàn tay.Cố Linh làm bộ làm tịch gật gật đầu: “Cháu biết, cám ơn chưởng quầy Đại bá.

Đúng rồi chưởng quầy Đại bá, xin hỏi tư thục dành cho nữ tử ở trấn trên này ở đâu thì tiện nghi hơn chút ạ?”Chưởng quầy nghe xong không nhịn được cười một tiếng: “Tiểu cô nương, đây chỉ là một trấn nhỏ thôi? Làm sao có nhiều nhà chịu để cho nữ tử tham gia mà mở được? Đừng nói trấn trên, ngay cả thị trấn cũng không có nhiều nhà mở đâu.

Ở trấn trên này chỉ có duy nhất một nhà mở tư thục dành cho nữ tử, là nhà Bành cử nhân, bên tư thục dành cho nữ không thể so sánh với bên tư thục dành cho nam, bên trong không nhiều học sinh, ngoại trừ việc dạy viết chữ ra, còn có cả dạy nữ công, nếu là điều kiện gia đình cho phép, tiểu cô nương đi vào đó ngược lại không sai.”.”Ta biết rồi, cám ơn chưởng quầy Đại bá.” Cố Linh đã hỏi tới một ít muốn biết, liền đi ra ngoài.Cố nãi nãi vẫn chưa bán xong trứng gà, hơn bảy mươi quả trứng gà, hôm nay có thể kiếm được hơn một trăm văn, đương nhiên, đó là chuyện phải bán hết được.

Nhìn thấy cháu gái đi ra, Cố nãi nãi hỏi: “Sao lại đi ra rồi?” Vừa rồi bà có nhìn vào trong thư phòng, nhìn thấy cháu gái cùng chưởng quầy đang nói chuyện.Cố Linh cũng không giấu diếm: “Con hỏi chưởng quầy Đại bá một chứt chuyện về việc đi tư thục.


.

.” Nàng nói lại chuyện xảy ra vừa rồi một lần nữa cho Cố nãi nãi nghe.Cố nãi nãi vừa nghe: “A ơ, Ngoan Bảo thật là thông minh, biết đi nghe ngóng.” Nàng nghĩ , lấy ra sáu quả trứng gà đưa cho Cố Linh, “Nào, đem mấy trứng gà này biếu chưởng quầy đi.””Nãi nãi?” Cố Linh giả vờ không hiểu nhìn bà.Cố nãi nãi là biết giải quyết, về sau cháu gái sẽ lên trấn trên đi tư thục, nếu như có thể có một chút ít quan hệ với chưởng quầy ở thư trai này thì càng tốt.

Cho nên thường ngày keo kiệt thì có thể chấp nhận, nhưng nếu vì tương lai của cháu gái thì không nên.


Bà nói: “Đi biếu xong rồi nhớ cảm ơn người ta nữa, đi thôi.”Cố Linh ai một tiếng, sau đó nâng theo sáu quả trứng gà đi vào trong thư trai, thật đúng là lấy tay nâng.

Vào thư phòng, Cố Linh nhân tiện nói: “Chưởng quầy Đại bá, cám ơn ngài mới vừa nói với cháu một ít thông tin, bà nội bảo cháu đến đây tạ lễ, kính xin ngài nhất định phải nhận lễ.Chưởng quầy nhìn thấy Cố Linh lấy tay nâng sáu trứng gà, vội nói: “Không cần không cần, nhà mấy người có được mấy quả trứng gà này cũng không hề dễ dàng gì, giữ lại để bồi bổ cho bản thân đi.”Cố Linh lại không thuận theo, đặt sáu quả trứng lên trên quầy, còn thẳng thắng nói: “Trong nhà cháu vẫn còn tám con gà, vẫn đủ để bồi bỏ thân thể.” Đó là trước khi phân gia.Chưởng quầy nghe thấy mấy lời này của Cố Linh có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không hề cự tuyệt: “Vậy thay ta gửi lời cảm ơn tới nãi nãi của cháu.” Hắn cũng không thích chiếm tiện nghi của nhà người ta, nghĩ chờ tiểu cô nương đi tư thục, chắc chắn sẽ tới đây mua sách vỡ lòng, lúc đó hắn có thể giảm chút tiền bán cho cô bé vậy,Cố Linh đáp ứng một cách giòn tan, liền lại đi ra ngoài..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.