Bạn đang đọc Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại – Chương 44
Hai ngày sau, hai người vẫn luôn ở bên nhau, khi thì nhàn hạ đọc sách, khi thì điềm đạm chơi cờ.
Cuối tuần, sau khi ăn xong cơm chiều, Sở Ngự lấy xe đạp, chở theo Thẩm Kiêu về kinh đại.
Vì chân bị thương, nên lần này trước khi lên xe, Sở Ngự để cho Thẩm Kiêu ôm lấy eo hắn, Thẩm Kiêu tự nhiên cũng không cự tuyệt.
Xe chạy không nhanh, theo làn gió đêm, chậm rãi tiến về phía trước.
Tới ký túc xá, quả nhiên, Thẩm Kiêu là người cuối cùng đến.
“Kiêu Kiêu à, so muộn như vậy rồi mà cậu mới đến.” Trương Thanh có chút lo lắng, hắn còn tưởng rằng Thẩm Kiêu ra chuyện gì.
“Đúng vậy, hôm qua Hạ lão sư còn tới ký túc xá tìm cậu, nhưng mà lại ngay lúc cậu không ở đó.” Tưởng Chính Giai nhớ tới cảnh tượng hôm qua, da đầu liền hơi tê dại, rõ ràng chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bị mắng một trận là sao, đúng là chua xót mà.
Thẩm Kiêu cười cười, có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý, “Chỉ là lúc tôi xuống tàu hỏa, không cẩn thận ngã một cái thôi, sau đó Sở Ngự ca sợ tôi ở trường gặp phiền toái, cho nên đã đón tôi qua nhà ở hai ngày.
Ngại quá, làm các cậu lo lắng rồi.”
“Ngã, ngã sao, nghiêm trọng không?” Trương Thanh buông quyển sách trên tay xuống, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Kiêu, trách không được vừa rồi hắn thấy tư thế Thẩm Kiêu đi đường có chút kỳ quái.
“Đúng vậy, nghiêm trọng không?” Hai người còn lại cũng sôi nổi hỏi thăm.
Thẩm Kiêu lắc lắc đầu, “Không nghiêm trọng, gần như đã tốt lên rồi, không cần lo lắng.”
Nghe Thẩm Kiêu nói vậy, mấy người kia cũng yên tâm không ít, “Vậy là tốt rồi.”
Sở Ngự cũng không quấy rầy bọn họ, đi thẳng xuống lầu cầm hành lý Thẩm Kiêu lên.
“Em ngồi đây một lát đi, anh giúp em trãi đệm giường.”
Nếu là người khác, Thẩm Kiêu sẽ cự tuyệt, bởi vì chân cậu xác thật không có gì đáng ngại, nhưng người kia lại là Sở Ngự, chỉ cần nghĩ đến giường cậu là Sở Ngự trãi giúp, trái tim cậu liền điên cuồng nhảy lên, cậu muốn cự tuyệt cũng không được.
“Được, cảm ơn anh, Sở Ngự ca.”
Chăn bông, màn trướng, gối đầu đều là lúc ở nhà Sở mẫu chuẩn bị giúp, treo mùng lên, cơ bản cũng không khó khăn gì.
Sở Ngự từ phòng tắm lấy ra một chậu nước, lau qua ván giường và mùng côn*.
Tiếp theo là treo mùng lên, trải chiếu, để gối đầu và chăn lên, liền tính là chuẩn bị xong.
Động tác hắn rất nhanh, chưa đến mười phút, đã thu thập xong rồi.
Sau khi đổ nước bẩn đi, hắn lại lấy tiếp một chậu khác, giúp Thẩm Kiêu lau bàn và kệ sách.
*Là mấy cái thanh để dựng cái mùng/màn á, tui ko biết nói sao nữa.
Cuối cùng, Sở Ngự lấy ra một cái túi nhỏ, bỏ vào trong ngăn tủ Thẩm Kiêu.
“Anh vừa mới bỏ một túi thuốc chống côn trùng vào tủ cho em rồi đó, có thể sát trùng mùi lạ.”
Độ cong khóe miệng Thẩm Kiêu chưa từng hạ xuống, gật đầu, có chút vui vẻ, “Vâng, em biết rồi.”
Sở Ngự cười khẽ hai tiếng, nói, “Anh đi trước, hai ngày này em chú ý một chút.”
“Ừm ừm, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận.”
Sở Ngự nhìn mấy người khác trong ký túc xá, ôn thanh nói, “Hai ngày này làm phiền mấy đứa chiếu cố Thẩm Kiêu một chút rồi.”
Mấy người kia kiểu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng, anh không nói chúng tôi cũng sẽ chiếu cố Thẩm Kiêu thật tốt.”
Vừa mới bắt đầu bọn họ cũng không biết Sở Ngự là ai, chỉ cho rằng hắn là một sinh viên bình thường, sau này có một lần Thẩm Kiêu gọi tên đối phương, bọn họ mới liền liên tưởng đến Sở Ngự kia lúc trước được lên báo, hỏi Thẩm Kiêu xong mới biết được Sở Ngự này và Sở Ngự kia chính là cùng một người a.
Lúc ấy toàn bộ ký túc xá trừ bỏ Thẩm Kiêu ra, thì mấy người khác đều kích động đến hỏng luôn rồi, ngày nào bọn họ cũng quấn lấy Thẩm Kiêu hỏi thăm, cả người đều lộ ra trạng thái điên cuồng.
“Cảm ơn mấy đứa.” Nói xong, Sở Ngự nhìn Thẩm Kiêu, thấp giọng nói: “Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Kiêu gật đầu, “Ân, lúc anh lái xe phải chú ý đó, cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha.”
Sau khi Sở Ngự đi, Vương Húc mới tới trước cửa, khóa kỹ lại.
Chỉ chốc lát sau, ký túc xá giống như nổ tung chảo, chạm vào liền ong ong, ồn ào đến mức làm Thẩm Kiêu đau cả tai.
Trương Thanh bắt lấy tay Thẩm Kiêu, hỏi: “Cậu nói thật đi, Sở Ngự thật sự không phải anh ruột của cậu?” Trương Thanh ở nhà là con thứ ba, bên trên còn có hai anh trai, hai anh trai này đối xử với hắn khá tốt, hắn đều cho rằng anh trai của mình đã coi như là anh trai tốt rồi, thẳng đến hôm nay hắn gặp được Sở Ngự, mới hiểu được một đạo lý, có một số việc không thể so đo, ngẫm lại liền có chút chua xót.
“Ai ai ai, Kiêu Kiêu, cậu trả lời tôi trước, Sở đồng chí đối với người khác có phải đều như vậy hay không, dáng vẻ thoạt nhìn là người rất dễ nói chuyện.” Tưởng Chính Giai vẫn luôn cho rằng, người có bản lĩnh đều sẽ tương đối ngạo mạn, cái này chướng mắt, cái kia cái kia xem thường, kém một chút đã dùng lỗ mũi nhìn người khác rồi, gần nhất là ông nội hắn và thầy Hạ, tính tình hai người đều có chút quái quái.
Thẩm Kiêu ho nhẹ hai tiếng, “Lúc trước không phải đã nói với các cậu rồi sao, trước kia Sở Ngự ca anh ấy ở Thẩm gia truân quê tôi một đoạn thời gian, chúng tôi cũng là quen nhau lúc ấy, anh ấy thấy tôi một mình học ở Kinh Thị nên chiếu cố tôi một chút, chúng tôi không phải anh em ruột.
Còn có Sở Ngự ca là một người tốt, tính tình cũng rất tốt.”
“Nếu nói như vậy, Sở đồng chí quả thật rất tốt a.
Nói thật nha Kiêu Kiêu, nếu không phải biết Sở đồng chí là một lãnh đạo, tôi thật sự đã cảm thấy Sở đồng chí vừa rồi giống như là đang trải giường giúp nam nhân của mình vậy đó, rất sống động a, tôi còn trừng mắt nhìn thẳng vầy nè, cậu có thấy qua đại lão nào mà trải giường mà tỉ mỉ như vậy không, giống hệt với mẹ tôi vậy.” Vương Húc nói xong liền lắc lắc đầu, giống như bị ý nghĩ của bản thân dọa sợ.
“Húc ca, cậu nói bừa gì vậy.
Sở Ngự ca anh ấy thích sạch sẽ, hơn nữa lúc tôi trải giường cũng rất tỉ mỉ mà, ai nói là nam thì không tỉ mỉ đâu.” Thẩm Kiêu nghe Vương Húc nói xong mặt liền đỏ lên, cậu không nghĩ tới người khác sẽ có ý nghĩ như vậy.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Kiêu, Vương Húc cho rằng đối phương tức giận rồi, nên vội vàng giải thích, “Ai ai, Kiêu Kiêu cậu đừng nóng giận, tôi chỉ thuận miệng mà nói thôi, không có ác ý đâu.”
Trương Thanh cũng vội vàng hoà giải, bước lên đá vào cẳng chân Vương Húc một cái, “Thẩm Kiêu à, cậu đừng quá để ý nha, cậu cũng biết bình thường Vương Húc làm người cũng không tồi, nhưng mà sau khi đã quen thân rồi, thì không quản được miệng mình, cái gì cũng nói, kỳ thật không có ý xấu gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tưởng Chính Giai cũng phụ họa nói.
Nhìn mấy người trước mắt sốt ruột giải thích, Thẩm Kiêu phụt một cái bật cười, “Các cậu làm gì vậy a, tôi đương nhiên là biết Húc ca là dạng người gì rồi, còn có vừa rồi ngữ khí của tôi cũng không có dữ mà? Sao các cậu lại cảm thấy tôi tức giận vậy?”
Nghe Thẩm Kiêu nói xong, Vương Húc mới nhẹ nhàng thở ra, chà xát tóc, có chút ngượng ngùng, “Còn không phải vì mặt cậu đỏ lên sao, nên tôi mới cho rằng cậu tức giận.”
Thẩm Kiêu không tiếp lời được, chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Quên đi, không nói nữa.
Tôi có mang về chút đồ ăn cho các cậu đây, các cậu mau tới xem xem.” Nói xong cậu mở hành lý, lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon.
Sau khi Sở Ngự đến Kinh Đại, liền trực tiếp trở về viện nghiên cứu, vài ngày nghĩ ngơi mà hắn tích cóp mấy tháng mới có được đã dùng xong rồi, cũng nên trở về tiếp tục công tác.
Trước mắt trạm phát điện trạm đã xây dựng xong, tuyến tải điện tuyến cũng được dựng lên rất hừng hực khí thế, chậm nhất là thời điểm này của sang năm là cả nước đều có thể sử dụng điện được rồi, mùa đông năm nay rất nhiều thành phố, tỉnh lỵ, thậm chí cả huyện quận cũng đều có thể dùng điện năng lượng mặt trời, không còn thường xuyên xuất hiện vấn đề mất điện nữa.
Thời gian trước Sở Ngự vẫn luôn nghiên cứu chính là thông tin về vệ tinh, sau khi bản vẻ được duyệt, cụ thể chế tạo như thế nào thì Sở Ngự không nhúng tay, chỉ là mỗi ngày Tần Nghĩa đều sẽ báo cáo động thái mới nhất cho hắn, cũng sẽ đi lấy tổng kết thực nghiệm mỗi ngày trở về, có thể nói Sở Ngự cũng coi như là tự mình tham dự chế tác, chẳng qua là nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vào phòng ngủ, Sở Ngự tắm rửa trước một cái.
Đầu thu, nhiệt độ không khí còn chưa đến mức rét nhưng vẫn rất thấp, Sở Ngự điều chỉnh dòng nước ấm, rất thoải mái, giống như mang theo chút tình ý.
Tắm xong, hắn đơn giản xoa xoa tóc.
Cầm quyển nguyên lý máy móc trước kia mượn ở thư viện lên.
Sở Ngự rút thẻ kẹp sách kẹp ở giữa ra, đọc trang sách trước mặt.
Nội dung quyển sách này đặc biệt tường tận, đối với thời đại này mà nói, không thể nghi ngờ có thể được xưng là, kinh nghiệm của tiền nhân tổng kết.
Có mấy chổ còn có thể nhìn ra được là có đột phá ý tưởng, nhưng bởi vì kỹ thuật không đủ để duy trì, nên cũng không ra được đến kết luận, mới chỉ là phỏng đoán đơn giản.
Sở Ngự tính lấy quyển sách này làm cơ sở, chậm rãi đem tri thức trong đầu mình bổ sung vào.
Notebook trong ngăn kéo không sai biệt lắm đã dùng gần hết, Sở Ngự lấy ra quyển cuối cùng, bật đèn, bắt đầu bổ sung.
Trương Thanh đổ đầy chậu nước ấm, đem tới trước mặt Thẩm Kiêu.
Hai người còn lại trong ký túc xá đang chơi cờ tướng, không chú ý tới bọn họ.
Trương Thanh tới bên tai Thẩm Kiêu, nhẹ giọng hỏi một câu, “Cái chân này của cậu sao lại thế này? Đừng nói với tôi là tự cậu té ngã.
Lúc cậu nói câu này, ánh mắt không đúng, tôi thấy, cậu giấu không được tôi đâu.”
Hai người có thể nói là bạn tốt không có gì giấu nhau, Thẩm Kiêu hiểu rõ Trương Thanh, cậu thở dài, nhẹ giọng nói, “Chờ tôi dọn dẹp xong, chúng ta ra bên ngoài nói.”
Trương Thanh gật đầu.
“Cậu nói cái gì, sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy?” Trương Thanh cảm thấy lúc này trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt, giờ hắn đang muốn đi tìm bao cát đây.
“Cậu nhỏ giọng chút.” Tuy rằng đang ở dưới lầu, nhưng Thẩm Kiêu sợ âm thanh quá lớn, sẽ bị bác quản lý ký túc phê bình.
Có lẽ là tức giận đến nổi đỏ mắt, Trương Thanh không nhịn được, chọc chọc đầu Thẩm Kiêu, “Cậu có đầu chỉ để chứng tỏ cậu có đầu thôi sao? Cậu nói xem sự khôn khéo khi cậu đọc sách đều chạy đi đâu hết rồi? Lại vô dụng như vậy cậu không biết cáo trạng với Sở Ngự sao? Cậu ở bên tai Sở Ngự tùy tùy tiện tiện thổi gió vài câu, còn sợ không thu thập được mấy người kia? Huống chi bọn họ là phạm tội đi? Nếu không có cậu, tiểu hài tử của nhà người nọ có khả năng đã không còn? Cậu cũng không phải xen vào chuyện của người khác, cậu là đang trợ trụ vi ngược*, cậu hiểu hay không?” Càng nói càng tức, bất quá vẫn khống chế được lực đạo, cũng không có dùng sức chọc.
Thẩm Kiêu nhẹ nhàng mở cái tay trên đầu ra, “Bọn họ có bốn người, tôi có thể làm sao bây giờ, có đánh cũng không lại bọn họ.”
“Được, cậu chính là cái chày gỗ mà.
Nhưng cũng may là miệng cậu không bị người ta bịch lại, còn biết kêu người, bằng không thì toi rồi.”
Thẩm Kiêu cười cười, “Được, cậu yên tâm đi! Hơn nữa tôi thấy đứa nhóc kia cũng không đơn giản, tôi cảm thấy một ngày nào đó nhóc sẽ đến báo thù.” Thẩm Kiêu nói lời này chính là nói thật, cậu không phải là loại người lấy ơn báo oán, cho nên khi nhóc đó giữ chặt cậu, cậu lựa chọn giải quyết riêng, không đến cục cảnh sát.
“Thôi, mau lên lầu đi, nằm trên giường rồi, trong mơ muốn cái gì cũng đều được.”
Bởi vì là Sở Ngự trãi giường cho, nên Thẩm Kiêu phá lệ ngủ ngon, cậu nhịn không được lăn qua lăn lại, trộm phát ra vài tiếng cười nhẹ.
Bên kia Sở Ngự cũng khép sách lại, day day mi tâm, chờ cơn đau đầu chậm rãi rút đi, hắn mới giương mắt nhìn giường đệm trống trơn, có chút mất mát, chẳng qua cũng may, hoa hồng vàng vẫn còn ở trên đó..