Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 22


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại – Chương 22


Bên kia đại dương.
Cửa phòng loảng xoảng một tiếng mở ra, đánh vỡ yên lặng bên trong.
Lưu Nhân hung hăng nện tờ báo xuống bàn, hiện tại hắn giống như một con sư tử, đang trong cơn giận dữ.
“Lão M này đúng là không ra gì mà, trong đại hội lại từ chối đề nghị giao lưu ngoại thương của Hoa Quốc, nhìn Hoa Anh Đào quốc chân chó liếm láp M quốc như vậy liền khiến tôi tức giận.”
Trương Kế Kỳ không để ý tới đồng bọn đang phát giận, đi tìm đến sô pha nằm lên.

Ngày đêm bận rộn liên tục mấy ngày, thân thể hắn có chút không chịu nổi, mà giao lưu ngoại thương của Hoa Quốc bị từ chối lại trở thành cọng rơm đè chết hắn.

Mệt mỏi quá, không biết tình huống như vậy còn muốn kéo dài bao lâu nữa.
Càng nghĩ đôi mắt lại càng chua xót, nâng tay che hai mắt.

Hắn cần phải nghỉ ngơi một chút, lát sau sẽ ổn thôi.
Lưu Nhân nhìn bạn tốt nằm xuống, trong lòng hiểu rõ đối phương khẳng định sẽ không dễ chịu, hội nghị lần này hai người đã chuẩn bị nửa tháng, rất nhiều lần đối phương trắng đêm không ngủ……
Xoa xoa tóc, Lưu Nhân trầm mặc chốc lát, “Tôi đi mua chút gì ăn, cậu muốn ăn cái gì, tôi mang về cho cậu.”
Đợi một lúc, không nhận được câu trả lời, Lưu Nhân cũng không tức giận, thở dài, thấp giọng nói: “Vậy tôi bảo vợ làm hai phần sủi cảo, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.
Văn phòng hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ có âm thanh hít thở thong thả của Trương Kế Kỳ.
Có lẽ biết người trong văn phòng đang khổ sở, tiếng chuông điện thoại hôm nay vang lên phá lệ náo nhiệt.
Nhưng Trương Kế Kỳ cũng không bị tiếng chuông làm cho vui vẻ, hắn chỉ cảm thấy tiếng chuông kia đặc biệt phiền phức.


Ở trong lòng thầm đếm, thẳng đến khi tiếng chuông gần kết thúc, mới đứng dậy cầm lấy điện thoại.
“Nơi này là đại sứ quán của Hoa Quốc ở Hoa Kỳ, tôi là Trương Kế Kỳ, xin hỏi cần hổ trợ gì sao?”
Tuy rằng nghi hoặc vì sao đối phương lại tiếp điện thoại chậm, nhưng Trịnh Lâm Nho không nghĩ nhiều, vui tươi hớn hở giải thích ý đồ của mình cho đối phương, “Kế Kỳ, là tôi, tôi gọi điện thoại tới là muốn xác nhận một sự kiện cho cậu.”
Nghe được âm thanh đối diện truyền đến, Trương Kế Kỳ cảm giác cổ họng có chút khô khốc, “Trịnh Công, tôi cũng có việc muốn nói với ngài.” Nói xong dừng một chút, lát sau mới nói tiếp: “Đề nghị của chúng ta bị từ chối, thực xin lỗi, là tôi cô phụ tín nhiệm của ngài.”
Nói xong, phía đối diện tạm dừng một hồi, lát sau truyền đến một trận trêu đùa.
“Kế Kỳ a, lúc trước khi cậu chuẩn bị chuyện này tôi đã nói với cậu, để cậu không cần ôm kỳ vọng quá lớn, cậu nên biết, chúng ta đã lạc hậu ngần ấy năm, bây giờ đột nhiên muốn hợp tác đối ngoại, M quốc cùng đám lâu la kia của hắn nhất định sẽ ngáng chân chúng ta, nếu thật sự có thể thành công một lần, tôi còn lo bọn họ sẽ gài bẫy chúng ta đây, cậu không cần quá để ý, việc này cùng cậu quan hệ không lớn.”
Nghe người đối diện an ủi, Trương Kế Kỳ cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, bởi vì hắn biết ai cũng hy vọng Hoa Quốc vươn ra.
Trịnh Lâm Nho an ủi đối phương vài câu liền tiến vào trọng điểm, “Kế Kỳ a, lần này tôi tìm cậu là muốn hai ngày này cậu lưu ý tập san tự nhiên, khoa học nước ngoài một chút, cụ thể tôi cũng không rõ, cùng ca ca cậu nói đi.” Nói xong đem ống nghe đưa cho Trương Kế Vinh.
“Kế Kỳ, là đại ca đây, kế tiếp anh sẽ cùng cậu nói một chút mục đích lần này điện thoại cho cậu, cậu nghe cho rõ.”
Trong giây lát nghe thấy thanh âm đại ca nhà mình, Trương Kế Kỳ có chút kinh ngạc, theo đó chính là nồng đậm tưởng niệm, bọn họ đã một thời gian rồi không gặp……
“Được, đại ca nói đi, em nghe.”
Thời gian từng phút qua đi, bên kia cũng dần dần nói tới cuối cùng.
“Chuyện xảy ra đại khái là như vậy, hai ngày này cậu lưu ý tình hình tạp chí khoa học của M quốc nhiều một chút, nếu chuyện này là thật, nhớ rõ lập tức phải gọi điện thoại về, cần phải xác nhận với bên này.”
Trương Kế Kỳ nghe đại ca nhà mình nói xong, đầu óc có chút choáng, hắn không biết có phải ý mà bản thân hiểu hay không, lẩm bẩm hỏi một câu: “Ca, những gì anh nói là sự thật sao?”
Trương Kế Vinh cũng biết chuyện này sẽ khiến người ta khiếp sợ, nếu không phải hắn tự mình thí nghiệm qua bản thân hắn cũng không dám tin tưởng, tưởng tượng bộ dáng đệ đệ bị dọa sợ, vội vàng trấn an đối phương, “Là thật, nhìn tình huống trước mắt, bên này của chúng ta đã tin chín phần, chỉ còn cậu xác định với bên kia thôi.”
Nghe thế, tâm tình uể oải trong khoảng thời gian này của Trương Kế Kỳ như bị cuốn đi, cả người tràn đầy khí lực, “Tốt quá ca, ngày mai tôi sẽ đi nhìn chầm chầm tạp chí bọn họ, nhất định có thể cướp được trước tiên.”
Kế tiếp, Trịnh Lâm Nho cùng Trương Kế Kỳ hàn huyên vài câu, giải thích an bài tiếp theo cho đối phương rồi cúp máy.

Trịnh Lâm Nho nhìn mấy người trước, cười cười, “Vấn đề cũng coi như giải quyết rồi, lát nữa tiểu Tần sẽ đưa mọi người tới viện nghiên cứu, mọi người muốn làm gì thì làm đi, bây giờ tôi liền đi tìm người đi tra thanh niên tên Sở Ngự kia.”
Mấy người gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Thẩm gia truân.
Hai ngày này bởi vì trời mưa cùng gió lớn, không ít người bị cảm lạnh, nóng sốt.

Trong phòng y tế một vài lão bá, tiểu hài tử xếp hàng xem bệnh.
“Mấy ngày nay thời tiết thay đổi bất thường, hai ngày trước trời còn đổ một trận sương, không chú ý một chút liền xảy ra chuyện, hai ngày nay vẫn luôn ho khan không khỏi.” Nói xong lập tức ho khan hai tiếng hợp với tình hình.
Sở Ngự giúp lão bá hạ nhiệt độ cơ thể, phát hiện vấn đề không lớn, cũng yên tâm hơn.

Người già sức chống cự kém, nếu sốt nặng, sẽ rất phiền toái.
“Đại bá, lần sau trời lạnh phải nhớ mặc thêm quần áo, bằng không bá sẽ khó chịu, đến lúc đó ăn cái gì vào miệng cũng không được ngon.”
Nghe Sở Ngự nói xong đại bá bên cạnh cười cười: “Sinh viên Sở, cậu nói rất đúng, nói tới ăn, lão Đinh này liền rất thành thật.”
“Đi đi đi, đừng nói bừa.” Đinh lão bá chịu không nổi lão bạn bên cạnh trêu đùa, “Sinh viên Sở, cậu đừng nghe lão ta nói bừa.”
Sở Ngự gật gật đầu, “Đại bá, ngài muốn uống thuốc tây hay là trung dược.”
“Cho lão ít thảo dược là được rồi.”
“Tôi bốc thuốc cho ngài.”
“Sáng tối đều phải uống một lần, trên dưới ba ngày là có thể khỏe lại.”
“Tốt, tốt, tốt, cảm ơn cậu sinh viên Sở.”

Tiễn người bệnh cuối cùng đi, Sở Ngự xoay xoay cổ, có chút mệt.
Thẩm Kiêu vào nhà liền thấy Sở Ngự đang đấm bả vai.
“Sở Ngự ca, em ấn ấn cho anh.”
Sở Ngự khẽ cười nói: “Vậy làm phiền em rồi!”
Thẩm Kiêu lắc đầu, đi đến phía sau Sở Ngự, chậm rãi xoa bóp cho đối phương.
Bởi vì trong nhà có người già, nên Thẩm Kiêu thường xuyên bóp vai đấm lưng cho gia gia, nãi nãi.

Trước kia còn đặc biệt học qua thủ pháp của thầy lang trong thôn, lực đạo thực không tồi.
Sở Ngự được xoa thoải mái, nhịn không được nhắm mắt lại.
Một lát sau cảm giác lực đạo dần dần nhỏ đi không ít, Sở Ngự chậm rãi mở mắt ra, kéo tay thiếu niên xuống.
“Tốt, anh thoải mái hơn nhiều rồi.”
Thẩm Kiêu thấy tinh thần đối phương tốt hơn không ít, cũng chậm rãi lộ ra tươi cười.
“Sở Ngự ca, chúng ta ăn cơm trước đi.

Em vừa mới làm mì sợi, đợi một lát nữa, phỏng chừng sợi mì sẽ bị nhũng.”
“Được.”
Cơm trưa là Thẩm Kiêu làm, bởi vì trời vẫn luôn mưa, hôm qua Thẩm Kiêu cùng Thẩm mẫu nói hai ngày này tự bọn họ sẽ nấu cơm.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn nên mấy món Thẩm Kiêu làm đều là mì, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Mì trụng trong nước, bên trên là một quả trứng luộc, mặc dù thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng Sở Ngự biết mì kia ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong, Sở Ngự đem chén rửa sạch, hai người nghỉ ngơi một lát, liền vào nhà học tập.


Thời gian càng ngày càng gấp, Thẩm Kiêu cần phải đẩy nhanh tiến độ.
Địa điểm bán tập san khoa học M quốc.
“Kế Kỳ, mấy giờ rồi?”
Trương Kế Kỳ nhìn bạn tốt kế bên, có chút buồn cười, “Tôi nói Lưu Nhân, cậu đừng run nữa có được không, nửa người tôi đều bị cậu run cho tê rần rồi.

Hơn nữa, cậu không phải cũng có đồng hồ sao, cậu xem một cái chẳng phải là biết rồi sao.”
Lưu Nhân hít sâu mấy hơi, phát hiện bản thân vẫn còn run, có chút nhụt chí, “Đây cũng không phải là chuyện tôi có thể khống chế.

Tôi cũng là quá kích động, quá sợ hãi.” Nói xong nhìn nhìn đồng hồ, “Bây giờ là 10 giờ 40, còn hai mươi phút nữa, đợt tạp chí lần này liền được phát hành.”
“Ân, còn hai mươi phút nữa chúng ta liền biết đó có phải là sự thật hay không.”
Hai người đứng đó, cùng nhau chờ đợi hai mươi phút dài đăng đẳng mà lại tràn ngập chờ mong này.
11 giờ đúng.

Hai người liếc nhau, bước vào tạp chí xã, mua quyển tạp chí đầu tiên vừa mới ra lò.
Trên bìa tập san in hai họa tiết pin, mặt trên là tiêu đề pin Nickel hydro cùng pin Lithium.

Bên phải tập san viết về một nhà khoa học của Hoa Quốc, Sở Ngự.
Nhìn tin tức bên trên, hai người nhìn nhau vài giây, đều thấy được thần sắc mừng rỡ như điên trong mắt đối phương.
Lưu Nhân nhịn không được cười to ra tiếng, toàn bộ chổ bán đều quanh quẩn tiếng cười của hắn, thật lâu không dứt…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.