Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 67: Lady Danger


Bạn đang đọc Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện – Chương 67: Lady Danger


Edit: Tiểu Màn Thầu
Đồng tử của Lê Khí chợt co rút lại, ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu nữ: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Bùi Chân bị dọa sợ nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hàng lông mi run lên, bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt.
Lê Khí nắm chặt tay cô, há miệng thổi hơi, xoa bóp vài cái, muốn tay cô mau ấm lên.
Sau khi hai bàn tay cuối cùng cũng có chút ấm lên, Lê Khí bế cô trở lại ghế sô pha, rồi rót cho thiếu nữ một ly nước ấm.
Nhìn thấy Bùi Chân ngoan ngoãn há miệng nhỏ uống một ngụm nước ấm trong ly thủy tinh có hơi nước bốc lên, lúc này Lê Khí mới đi ra cửa thu dọn cái xác động vật đáng thương kia.
Xử lý xong tất cả mọi việc, thiếu niên mới đứng trước bồn rửa tay chậm rãi rửa sạch vết máu trên bàn tay.
Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài trắng nõn của mình không ngừng cọ rửa dưới làn nước, chất lỏng sẫm màu khô cứng dần dần nhạt đi.
Trong phòng khách Bùi Chân đã uống xong ly nước ấm, dần bình tĩnh lại, nhưng sắc môi vẫn có chút nhợt nhạt.
Cô nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên, cảm giác cậu không ổn lắm cô lên tiếng gọi cậu.
Thiếu niên nghe thấy tiếng gọi của cô, tắt vòi nước đi đến.
“A Khí, anh nghĩ xem là ai làm chuyện này?” Bùi Chân với đôi mắt đen trắng rõ ràng, bình tĩnh hỏi.
Trong nội tâm của thiếu niên thực ra đã có đáp án, mẹ nuôi của cậu, cũng chính là Lợi Cầm, khi cậu còn rất nhỏ đã từng thấy qua loại chuyện này.
Có một năm, trong lúc Lê Khí năm tuổi trên đường trở về nhà nhặt được một con gấu bông, con gấu màu nâu khá bẩn, trên cổ buộc một chiếc nơ nhỏ màu đỏ.
Những món đồ chơi mà người khác vứt bỏ, lại chính là báu vật mà cậu bé chưa bao giờ có được.

Cậu tắm rửa thơm tho cho chú gấu, rồi ôm chặt nó vào lòng.
Nhưng cái loại người như Lê Cầm, người khác càng thích thứ gì, bà ta càng muốn phá hủy thứ đó.
Sau khi bà ta phát hiện con gấu nhỏ được Lê Khí giấu trong chăn bông, Lợi Cầm đã lấy một cây kéo lớn đi đến trước mặt cậu bé từng nhát từng nhát cắt đứt nó, trên đôi môi đỏ tươi mang theo nụ cười.
Vải vóc, bông gòn.

Lưu loát, bay lả tả trong không trung….
Kể từ đó về sau, Lê Khí không bao giờ ở trước mặt bà ta biểu hiện mình thích bất cứ thứ gì nữa.
Chuyện lần này cũng không phải ngoài ý muốn, Lê Khí nghĩ đến khoảng thời gian trước chuông cửa vang lên, thiếu nữ đi mở cửa nhưng bên ngoài lại không có ai.

Còn có mấy ngày hôm trước cậu nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, đầu dây bên kia không có tiếng động, chỉ có tiếng hít thở rất nhẹ, cuộc gọi kéo dài chưa đến mười giây đã cúp máy, Lê Khí gọi lại, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng tút tút báo máy bận….
Đã hơn mười năm kể từ lần gặp mặt cuối cùng.


Sau khi Lợi Cầm bị cảnh sát dẫn đi, có lẽ bà ta đã được đưa vào trung tâm cai nghiện tiến hành cưỡng chế cai nghiện.
Nhưng thứ như ma túy này, một khi dính vào người vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc thoát khỏi những ảnh hưởng tiêu cực mà nó mang lại.
Khi còn bé Lê Khí sống cùng Lợi Cầm, không phải chưa từng nhìn thấy qua những người đã cai nghiện thành công, nhưng khi bị xúi giục vài câu lại bắt đầu chơi tiếp, cậu cũng từng gặp qua vài người vì để có tiền mua ma túy mà làm ra những chuyện điên rồ với người khác….
Những năm qua có lẽ Lợi Cầm đã không ngừng ra vào trung tâm cai nghiện, mãi đến gần đây mới biết tin tức của cậu.
Rốt cuộc bà ta muốn làm cái gì?
Không cần nghi ngờ nữa, Lợi Cầm khẳng định không có ý tốt.

Câu hỏi bây giờ chính là, bà ta sẽ làm gì tiếp theo?
Trong lúc tập trung tinh thần suy nghĩ đôi mắt của thiếu niên hơi mất tiêu cự, Bùi Chân phải gọi vài tiếng cậu mới định thần lại.
Ánh mắt rơi trên người thiếu nữ, cô mặt một chiếc áo len cổ cao màu hồng, chân mang một đôi tất đen dày màu trắng, khuôn mặt dưới nhiệt độ của máy sưởi dần dần trở nên hồng hào.
Lê Khí nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên nhớ đến con gấu màu nâu bị cắt nát đó, trái tim co rút kịch liệt vô cùng đau đớn.
Cậu dang tay ra ôm lấy thiếu nữ, cằm đặt lên cổ cô.
Phản ứng này không đúng lắm, thiếu nữ cũng dang hai tay ra ôm lấy cậu: “Có phải anh lại nghĩ đến chuyện gì đó không tốt đúng không?”
Lê Khí gật đầu.
Cậu không thể chấp nhận việc Bùi Chân vì mình mà bị thương.

Cho dù là một chút, cũng không được.
Nếu như nói con gấu bông kia từng mang đến một tia an ủi cho Lê Khí khi còn nhỏ, thì giờ đây Bùi Chân đối với cậu mà nói, chính là tất cả niềm vui và là nơi mà cậu dựa vào.
Cậu vuốt ve một bên mặt của thiếu nữ, mấp máy môi, “Những ngày tới cố gắng đừng đi ra ngoài.

Được không?”
Thiếu nữ lo lắng hỏi: “Nhưng sắp hết học kỳ rồi, còn kỳ thi thì sao?”
Lê Khí đã dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi của cô.

Ngày hôm sau, lúc Bùi Chân đi học rất hoảng sợ khi phát hiện bên cạnh chiếc xe thể thao màu xuất hiện thêm hai người vệ sĩ cao to.
“….” Việc này không phải quá khoa trương à.

Lê Khí nói: “Sau này đi ra ngoài hãy để bọn họ đi theo em.”
“Nhưng…” Thiếu nữ ghé sát vào tai Lê Khí, nhỏ giọng nói, “Bọn họ trông cũng quá dọa người rồi, có phải những người khác sẽ cho rằng em là người phụ nữ của đại ca xã hội đen hay không?”
Lê Khí bĩu môi dưới, “Vậy thì cứ để cho bọn họ nghĩ như thế đi.”
Thiếu nữ lên xe, nụ cười trên môi Lê Khí thoáng chốc biến mất, quay mặt trầm giọng nói với hai người vệ sĩ kia: “Đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt của các anh.”
Không thể mắc một chút sai lầm nào.
Hôm nay cậu có một cuộc hội nghị rất quan trọng phải tham gia, không thể tự mình lái xe đưa Bùi Chân đến trường học, đành phải để cho Tiểu Viên thay thế, cậu đặc biệt dặn dò Tiểu Viên lái xe chậm một chút, trên đường đi phải cẩn thận.
Tiểu Viên: “Vâng Lê tổng, tôi sẽ lái xe 30km/h, tuyệt đối không có vấn đề gì!”
“….”
*
Lê Khí đúng giờ đến địa điểm tổ chức hội nghị, nhìn thoáng qua một vòng, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc.
Phía bên này là ba của cậu, Lê Đằng ngồi ở vị trí cao nhất, bên kia là Ngô Trấn Sơ, ngồi ở một vị trí khác, còn có người bạn nước ngoài lần trước ‘Nói trúng tim đen” Eric…..
Ngay sau khi Lê Đằng nhìn thấy cậu, “Tiểu Triệt, con ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn ba bảo thư ký Mã đi mua chút gì đó cho con ăn nhé?” Nói xong, cổ họng của ông ấy có hơi ngứa, ông ấy thấp giọng ho khan.
Lê Khí đưa tách trà nóng cho ông ấy, suy nghĩ một lúc nói: “Chú ý thân thể …Ba.”
Lê Đằng khẽ giật mình, không biết là cảm xúc vui sướng hay tâm trạng xúc động dâng lên nữa, khiến cho khóe mắt ông ấy cay cay.
Ông ấy đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ấy cũng đợi được một tiếng “Ba” này…..
Ông ấy vốn không ôm hy vọng gì, dù sao mình đã vắng bóng nhiều năm như vậy, lại không bảo vệ được Lê Khí khi cậu cần mình nhất, ông ấy làm sao không biết xấu hổ mà ép người ta gọi mình là ba đây?
Hiện giờ mỗi năm tết đến Lê Khí sẽ đến nhà thăm hỏi vài lần, cứ khách khí như thế, nhưng có thể duy trì được mối quan hệ như vậy, ông ấy đã rất thỏa mãn rồi, không dám nghĩ xa hơn….
Hôm nay một tiếng “Ba” của thiếu niên, khiến cho ông ấy nước mắt sắp tuôn rơi, nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, ông ấy thực sự muốn bật khóc.
Sau khi Lê Khí đưa trà cho Lê Đằng, lại đi đến chỗ của Ngô Trấn Sơ cung kính chào hỏi: “Chú Ngô.”
Ngô Trấn Sơ cao hứng gật đầu, “Đến đây ngồi đi.”
Mấy năm nay Lê Khí mang theo Ngô Thiệu Trạch gầy dựng sự nghiệp, sự nghiệp càng ngày càng phát triển, đứa con trai không ra gì của ông ấy cũng phất lên, có thể tự mình kiếm tiền mua quà hiếu kính ông ấy, không còn đòi ông ấy đưa tiền mua xe thể thao nữa, mà còn tặng ông ấy một chiếc xe thể thao mới.
Ngô Trấn Sơ cảm thấy mình không nhìn lầm cậu nhóc Lê Khí này, lúc trước gặp mặt ở đồn cảnh sát, ông ấy đã nhìn ra cậu chính là rồng trong loài người.
Ông ấy nói đùa với thiếu niên: “Lê Khí, chắc cháu bận rộn lắm nhỉ, nhưng đừng quên vẫn còn 5000 vạn cổ phiếu ở công ty của chú nhé.”
“Không quên, chú Ngô.” Lê Khí mỉm cười, “Khi nào hết bận cháu sẽ đến gặp chú.”
Người bạn nước ngoài cũng lên tiếng: “Do you remember me? (Cậu còn nhớ tôi không?)” Tôi chính là người một câu nói toạt thiên cơ đấy.
Lê Khí liếc nhìn ông ta một cái, đưa tay ra: “Certainly.


(Đương nhiên)”
Bên này Lê Đằng nhìn một đám boss lớn trò chuyện vui vẻ với Lê Khí, ông ấy vừa vui vẻ vừa chua xót.

Chuyện gì thế này? Đây chính là con trai của tôi mà! Những người này muốn làm cái gì vậy? Cho dù có muốn làm ba nuôi cũng phải có thứ tự trước sau cùng xếp hàng lấy số chứ?
Thôi quên đi, nhất định không thể để con trai của mình đi tìm ba nuôi được.

Lỡ như người ba nuôi kia tốt hơn người ba thân sinh như mình, con trai di tình biệt luyến làm sao bây giờ?
…..
Bùi Chân đã trải qua một ngày bị giám sát sinh họat.
Cô cũng biết Lê Khí là vì muốn tốt cho mình, nhưng mỗi lần cô ăn cơm trong nhà ăn của trường đại học luôn có hai người vệ sĩ mặc tây trang màu đen đeo kính râm đứng phía sau thật không thoải mái mà.

Người bạn học nhỏ đang ăn cơm cùng cô cũng cười khổ nói: “Bữa cơm này cứ có cảm giác nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
Ngày hôm sau, hai người vệ sĩ đứng xa hơn một chút, đứng bên cạnh bàn nhìn chằm chằm vào Bùi Chân.
Ngày thứ ba, Bùi Chân cũng mua cơm cho bọn họ: “Đến đây đi, chúng ta cùng nhau ăn nào.”
…..
Cứ như vậy gần một tháng trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Kỳ thi của Bùi Chân cũng kết thúc, rốt cuộc cô nhịn không được nữa mà hỏi Lê Khí: “A Khí, hai vị vệ sĩ kia được trả bao nhiêu tiền một tháng?”
Lê Khí nâng mắt lên: “Bọn họ tính lương theo ngày.”
Theo ngày?! Vậy hẳn là rất mắc?! Ít nhất cũng phải hơn một ngàn tệ một ngày.

Mấy ngày nay cô không đi ra ngoài, cảm thấy có hơi lãng phí: “Nếu không —?”
“Không được.” Lê Khí từ chối.
Bùi Chân thấy thuyết phục không có kết quả, chỉ có thể nói: “Được rồi….”
Lật qua một vài trang lịch, Bùi Chân hẹn Diêu Băng đi ăn cơm.

Bây giờ Diêu Băng là sinh viên thể thao, thường ngày luôn mặc quần áo thể thao, một khi nghỉ hè cô ấy nhất quyết mặc theo phong cách của chính mình.

Hôm nay cũng vậy, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn cúp ngực, lỗ tai đeo hai chiếc bông tai to, làn da màu mật ong cùng đôi chân dài.


Còn Bùi Chân mặc một chiếc áo len rộng màu tím cùng váy dài, với mái tóc đen, làn da trắng như bạch ngọc, cực kỳ giống tiên nữ.

Hai người có phong cách khác nhau, nhưng lại xinh đẹp đến chói mắt, đi trên phố khiến bao nhiêu người phải quay đầu lại nhìn.
Bọn họ hẹn ăn tối tại một nhà hàng gia đình, ở bên trong khu dân cư, phải đi qua các tòa nhà khác nhau.
Lần đầu tiên Diêu Băng nhìn thấy hai người vệ sĩ đi phía sau Bùi Chân, sửng sốt một giây sau đó bắt đầu cười lớn: “Phụt ha ha ha ha ha ha!”
Bùi Chân vẻ mặt sống không còn gì tiếc nuối: “…..”
Diêu Băng ôm lấy cô: “Ai da, Lê Khí thực sự coi cậu như cực vàng nha.

Như thế nào? Sau khi nếm qua hương vị cảm thấy quá ngon, không muốn để người khác cướp đi, cho nên dứt khoát tìm người nhìn chằm chằm vào cậu à?”
Lỗ tai và mặt của Bùi Chân thoáng chốc nóng bừng, vội vàng che miệng Diêu Băng lại: “Băng Băng à!!!”
Cô vốn muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy khó có dịp hai người cùng nhau đi ăn cơm như vậy, cô không muốn nói những đề tài nặng nề này, cho nên cô không nói gì cả.
Hai người vệ sĩ biết Bùi Chân da mặt mỏng, cũng không đi quá gần, từ phía xa quan sát Bùi Chân và Diêu Băng.
Hai người bọn họ gọi rất nhiều món, Bùi Chân còn chụp ảnh đăng lên Weibo, bữa ăn này rất vui vẻ.
Khi bữa ăn gần kết thúc, Bùi Chân đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Hai người vệ sĩ không thể đi vào nhà vệ sinh nữ, chỉ có thể đứng chờ ở cửa.
Nhà vệ sinh thiết kế cũng khá mới lạ, lại có hai lối ra vào, một lối ra còn lại thông với cửa hàng khác.
Bùi Chân rửa tay rồi đứng trước gương dặm lại lớp trang điểm, người phụ nữ đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Cây son môi của cháu màu gì vậy?”
Bùi Chân nhìn son môi: “Gọi là Lady danger*.”img
(Lady danger)
Người nọ “Ồ” một tiếng, giống như nghe không hiểu tiếng Anh.

Bùi Chân thoa xong son môi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị gọi lại: “Cháu rơi đồ này.”
Thiếu nữ cúi người xuống, trên sàn nhà lót gạch men sứ trắng sạch sẽ, không có gì cả.
Trái tim của cô lập tức chùng xuống, vừa định đứng dậy, đột nhiên bị đánh một cú trời giáng vào ót.
Cơn đau dữ dội ập đến, ý thức của cô trở nên mơ hồ, chìm vào trong bóng tối…..
—————–//—//———
*Tác giả có lời muốn nói: Đã nói sáng sớm đăng, kết quả là kéo đến tận bây giờ tôi cũng cạn lời với mình, đã quỳ xuống rồi, nội dung cốt truyện cần có, chương này chỉ có thể để cô gái nhỏ chịu một chút thương tích rồi.

Nhưng chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng cái ác! Kêu meow!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.