Bạn đang đọc Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện – Chương 62: Trong Lòng Cả Hai Đều Rung Động Không Cần Nói Điều Gì Nhưng Trái Tim Lại Hiểu Rõ
Edit: Tiểu Màn Thầu
Lê Đằng kinh ngạc: “Con nói cái gì?”
Lê Khí: “Tôi đã xem qua thẻ căn cước của bà ấy, trên đó ghi tên là Lợi Cầm.”
Lê Đằng lấy ví tiền ra, bên mép ví rút ra một tấm hình, trong hình là một người phụ nữ dịu dàng động lòng người, có một đôi mắt màu hổ phách.
Ông ấy hỏi: “Là bà ấy đúng không?”
Lê Khí hơi híp mắt lại, cẩn thận quan sát người trong tấm hình.
Thoạt nhìn đúng là bà ấy, nhưng —
Lại có điểm nào đó không đúng.
Trong ấn tượng, bà ấy thường xuyên trang điểm đậm, mặc váy màu sáng, còn người phụ nữ trong tấm hình khuôn mặt thanh tú, mặc một chiếc váy màu trắng thanh lịch nhẹ nhàng, trong tay cầm một tập thơ.
Dường như không phải là cùng một người.
Lê Đằng đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: “Bên vai phải của Lợi Anh có một vết bớt nhỏ bằng móng tay, Lợi Cầm mà con nói có không?”
Mặc dù đã trải qua một khoảng thời gian khá dài, nhưng dù sau cũng từng chung đụng sớm chiều, thiếu niên trả lời rất nhanh lại rất chắc chắn: “Không có.”
Lê Đằng thoáng trầm tư: “Ta lập tức phái người đi điều tra.”
Sau khi phân phó thủ hạ của mình, nhân lúc bọn họ đang điều tra, ông ấy và thiếu niên trò chuyện trong chốc lát.
Ông ấy chưa bao giờ luống cuống như lúc này thậm chí còn khẩn trương nữa: “Con…”
Muốn nói lại thôi, có quá nhiều điều muốn hỏi.
Cuộc sống trước kia như thế nào? Đó là một hành trình rất khó khăn phải không? Hiện giờ sống ra sao? Ba có thể giúp gì cho con không?
Quan trọng nhất chính là, cậu có thể tiếp nhận người ba đã không làm tròn nghĩa vụ trong suốt mười tám năm qua hay không?
Lê Đằng muốn hỏi nhưng không dám mở miệng, thiếu niên cũng không nói gì, chậm rãi uống cà phê nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ quán cà phê.
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh trở lại, không khí xung quanh cũng ngưng trệ, chỉ còn lại một sự im lặng xấu hổ.
Điện thoại Lê Khí reo lên, thiếu niên bắt máy.
Lực chú ý của cậu đặt vào điện thoại, lúc này Lê Đằng mới có cơ hội lén quan sát đứa con trai của mình đang ngồi phía đối diện.
Mặt mày thâm thúy, ừ, giống như ông ấy vậy.
Đôi môi mỏng với đường cong đẹp, cũng giống như ông ấy.
Lê Đằng không khỏi có chút kiêu ngạo, quả thực đúng là con trai của ông ấy, bất luận là tướng mạo hay năng lực đều xuất chúng như vậy.
Sau khi ông ấy và Lợi Anh chia tay ông ấy đã sống chủ nghĩa không kết hôn, vốn tưởng rằng cả đời này không bao giờ có đứa con của chính mình.
Hiện giờ thực sự là niềm vui ngoài ý muốn, nhìn thiếu niên mười tám tuổi chân dài lớn lên lại tuấn tú, trong lòng ông ấy có muôn vàn gợn sóng, có một cảm xúc kỳ diệu rất khó tả.
Đứa nhỏ này đúng là máu mủ của ông ấy.
Chính là sinh mệnh kéo dài của ông ấy, cũng hoàn toàn là một cá thể độc lập.
Nhưng mà –
Lê Đằng nhìn thiếu niên, thầm nghĩ: Thằng bé đang nói chuyện điện thoại với ai?
Tại sao dáng vẻ thờ ơ vừa rồi thoáng chốc lại trở nên nghiêm túc như vậy? Trong sự nghiêm túc có chút dịu dàng cùng sướng nhàn nhạt.
Ông ấy uống một ngụm nước, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong điện thoại của thiếu niên, hình như là một nữ sinh không lớn tuổi lắm.
Bùi Chân ở đầu dây bên kia nói: “A Khí, hôm nay anh có trở về ăn cơm tối không?”
Giọng nói ngọt ngào lại tràn đầy sức sống vang lên, hàng lông mi của thiếu niên run lên, có chút chờ mong mỉm cười nói: “Em muốn về nhà sao?”
“Ừ! Tan học em sẽ trở về!” Thiếu nữ nói trong điện thoại, “Em mời Diêu Băng và Ngô Thiệu Trạch đến nhà chơi, buổi tối ăn lẩu được không?”
Thiếu niên khóe môi cong lên: “Được.”
“Anh muốn ăn cái gì? Môt lúc nữa em sẽ đi siêu thị mua.”
“Cái gì cũng được.” Âm điệu của Lê Khí bất giác chậm lại, “Em nấu món gì anh cũng thích.”
“Vậy được rồi, em sẽ mua nhiều thịt một chút! Chờ lát nữa mới uống một ly được chứ, hi hi, em cúp máy đây, anh nhớ về sớm một chút ~” Thiếu nữ vui vẻ cúp điện thoại.
Lê Đằng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Bạn gái à?”
Thiếu niên khẽ giật mình, sau đó nhẹ gật đầu.
Lê Đằng thầm nghĩ, là bạn gái của con trai…Là người mà thằng bé thích.
Thực sự muốn biết thêm tin tức về cô bé đó.
Nhưng tùy tiện hỏi như vậy, ông ấy sợ thiếu niên không chịu nói.
Lê Khí thu dọn tài liệu trên bàn xong, mang những giấy tờ kia trả lại cho Lê Đằng.
Cậu đứng lên: “Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc, đi trước.”
Lê Đằng giật mình, gọi cậu lại: “Đợi một chút!”
Thiếu niên dừng bước, nhưng không quay người lại.
Lê Đằng cẩn thận dè dặt hỏi vấn đề kia: “Con có nguyện lòng nhận người ba này không?”
Khi ông ấy nói ra lời này, lại cảm thấy không ổn lắm, lập tức thay đổi lời nói: “Con có thể — Để cho ta làm tròn trách nhiệm của một người ba được không?”
Im lặng một chút, thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Để cho tôi suy nghĩ một thời gian.”
“Được, suy nghĩ một thời gian.” Lê Đằng nhẹ thở ra, không từ chối ông ấy ngay tại chỗ là tốt rồi, lời nói suy nghĩ một thời gian này khiến cho thấy ông ấy cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Nếu như thiếu niên có thể chấp nhận mình, ông ấy nhất định sẽ đối xử tốt với thiếu niên hết khả năng của mình.
….
Lúc thiếu niên về đến nhà, Diêu Băng và Ngô Thiệu Trạch đã ở nhà bọn họ rồi.
Diêu Băng và Bùi Chân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn, còn Ngô Thiệu Trạch ngồi ở ghế sô pha chơi Switch, nhìn thấy cậu đã về, hô lên: “Anh, anh về rồi, cùng nhau chơi game nhé?”
Lê Khí đen mặt, không nặng không nhẹ đạp cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Bạn gái của tôi đang nấu ăn, mà chú lại ngồi đây chơi game à?”
“À việc này…” Ngô Thiệu Trạch sửng sốt một lúc, lập tức đứng lên, “Biết rồi, em đi phụ giúp ngay đây!”
“Quên đi, để tôi làm.” Thiếu niên tức giận liếc nhìn cậu ta một cái, xắn tay áo lên đi vào phòng bếp.
Bùi Chân là người đầu tiên phát hiện ra cậu, ngạc nhiên vui mừng nói: “A Khí anh về rồi à?”
“Ừ.”
Diêu Băng vốn đang cùng Bùi Chân trò chuyện bát quái, nhìn thấy Lê Khí đến, nhanh chóng lui ra phía sau nói: “Tớ đi xem Ngô Thiệu Trạch chơi game đây!”
Ngô Thiệu Trạch xuất hiện ở cửa phòng bếp, ngăn Diêu Băng lại, nghiêm túc nói: “Không được! Làm sao có thể để đại ca và chị dâu vất vả! Vẫn là hai chúng ta làm thôi, để cho đại ca và chị dâu ra ngoài chơi game đi!”
Bùi Chân:….
Đại ca chị dâu, nghe kỳ quái thế nào ấy.
Cô chỉ mới mười bảy tuổi….
Lê Khí nắm tay Bùi Chân, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Màn hình lớn trong phòng khách vẫn là màn hình trò chơi vừa rồi.
Thiếu niên đưa tay cầm điều khiển trò chơi cho cô, nhẹ giọng nói: “Chơi không?”
Bùi Chân nhìn những nút bấm phức tạp trên tay cầm, đầu trống rỗng: “Em không biết bấm.”
“Chắc là có trò chơi đơn giản một chút.” Lê Khí chưa từng chơi qua, nhưng thỉnh thoảng cậu có xem Ngô Thiệu Trạch chơi, hoặc ít hoặc nhiều cũng biết một chút, cho nên thao tác không khó.
Cậu lướt qua từng thẻ trò chơi* của Ngô Thiệu Trạch: Zelda, Mario, Super Smash Bros, Xenoblade Chronicles 2, còn có Just dance….img
(Thẻ game)
Mấy game trước thiếu nữ căn bản chưa từng nghe nói qua, nghe thấy đã cảm thấy thao tác phức tạp rồi, mãi đến khi nghe được cái từ “Dance” này, cô mới có chút hứng thú hỏi: “Đây là game gì?”
Lê Khí nhìn: “Ừm, game nhảy.”
Đôi mắt của thiếu nữ bỗng nhiên sáng lên, cậu đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, một giây sau thiếu nữ suиɠ sướиɠ nói: “Chơi game này đi!”img
(Game Just Dance mà Bùi Chân chơi)
Lê Khí:….
Vừa rồi cậu không nên nói cái tựa game này ra.
Nhưng dưới chỉ thị của thiếu nữ, cậu nào dám không nghe theo, đành phải bấm vào trang trò chơi, nghe Bùi Chân kích động chỉ huy: “Bài đầu tiên, không đúng, bài tiếp theo, đúng đúng đúng, chính là bài này, chúng ta nhảy bài này!”
Bài nhạc mà thiếu nữ chỉ chính là bài hát vừa mới ra mắt của nhóm nhạc nữ nổi tiếng hiện nay, trên màn hình lớn, bốn cô gái với dáng người uyển chuyển, nhưng có tạo hình khác nhau.
Lê Khí có chút mờ mịt, lặp lại: “Chúng ta?”
“Đúng vậy.
Anh xem kìa bọn họ có bốn người, chúng ta chọn hai trong số bọn họ là được rồi, em nhảy người này, còn anh A Khí, anh chọn người nào?”
“….” Quả nhiên cậu không nên nói tên trò game này mà!
Bùi Chân thấy cậu không đáp lời, vội nhét một tay cầm điều khiển trò chơi vào trong tay cậu, thúc giục nói: “Em chọn giúp anh, mau đứng lên, sắp bắt đầu rồi!”
Thiếu niên cầm tay cầm điều khiển trò chơi bị cô kéo lên, bất lực đứng giữa phòng khách nhìn vào màn hình đang điếm ngược.
3,2,1.
Xxxx in your area!
Thiếu niên mở to đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, nhìn một loạt động tác vũ đạo trên màn hình đến hoa cả mắt.
“A Khí anh còn chờ gì nữa mau nhảy đi! Đến lượt anh rồi!” Thiếu nữ thúc giục cậu, “Theo kịp tiết tấu.”
Trò chơi yêu cầu người chơi phải cầm lấy tay cầm điều khiển nhảy vũ đạo giống như trên màn hình, thời gian và động tác càng chính xác, thì đánh giá càng cao.
Ngay từ đầu thiếu nữ nhận được mấy cái good, càng về sau nhảy càng thuần thục, trên màn hình không ngừng nhảy ra super perfect cùng các lời khen ngợi.
Trái lại bên phía Lê Khí, cậu giống như cây cột cứ đứng ngơ ngác như vậy, trên màn hình không ngừng xuất hiện những dấu X.
“A Khí!” Bùi Chân nóng nảy, một tiếng gọi người từ trong mộng tỉnh lại, nhảy đến trước mặt cậu, “Nhìn em nè, uốn người giống như vậy!”
Thiếu niên vươn tay ra, vụng về bắt chước theo động tác của cô.
Dáng nhảy của người khác là gợi cảm xinh đẹp, còn cậu dường như vừa mới mọc ra hai tay hai chân nhưng lại không biết sử dụng như thế nào.
Bùi Chân:….
Cô đã hiểu, dáng nhảy và giọng hát của thiếu niên đều khó đánh giá như nhau.
Dù sao người ta không thể đánh giá một thứ gì đó không tồn tại mà.
Ngô Thiệu Trạch đứng trong phòng bếp nhìn thấy một màn Lê Khí khó khăn nhảy múa, phụt bật cười một tiếng, lập tức che miệng lại vì sợ cậu nghe thấy.
Cậu ta đi đến bên cạnh Diêu Băng cảm khái: “Thực sự vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha.
Không nghĩ đến còn có một ngày anh có thể nhìn thấy anh ấy nhảy, ha ha ha ha.”
Diêu Băng liếc nhìn cậu ta: “Nói nhảm cái gì đó, mau đến đây nhặt rau đi.”
Ngô Thiệu Trạch nghiêm mặt một giây: “Vâng!”
……
Bốn người chạm lọn coca: “Lớp 12 vui vẻ!”
Nói đến lớp 12, chủ đề bất giác liên quan đến trường đại học và tương lai sau này.
Diêu Băng hỏi mọi người: “Tớ dự định sẽ chăm chỉ học tập, thi vào trường đại học thể dục thể thao của thành phố chúng ta, tương lai muốn làm giáo viên dạy thể dục cấp 1.
Còn các cậu?”
Ngô Thiệu Trạch suy nghĩ: “Tay đua.
Nhân tiện thừa kế gia sản hơn trăm triệu của ba anh ha ha ha.”
Diêu Băng liếc nhìn cậu ta một cái, rồi nhìn về phía thiếu nữ: “Còn cậu Chân Chân?”
“Tớ hả?” Bùi Chân chống cằm nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, ngay từ đầu cô đến thế giới này, ngoại trừ suy nghĩ muốn sống tốt ra không có mục tiêu nào khác.
Hiện giờ không còn lo lắng đến việc thiếu niên sẽ gây ra chuyện xấu gì với mình nữa, cho dù người khác muốn làm thì thiếu niên cũng sẽ không đồng ý.
Sự nghiệp của A Khí đã đi vào quỷ đạo, cậu không còn trở thành nhân vật phản diện cố chấp đáng thương lại đáng sợ như trong truyện nữa.
Quả thực cô nên suy nghĩ kỹ lưỡng về tương lai của mình rồi.
Nhưng quan trọng nhất chính là —
“Trước hết tớ sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng thi vào một trường đại học tốt.” Cô chân thành nói, “Sau đó, nếu có cơ hội tớ muốn làm ra nhiều món ăn ngon hơn nữa.”
Ở thế giới ban đầu không thể ăn, cũng ăn không được, hiện giờ cô muốn ăn hết tất cả!
“Này, chị dâu có thể cân nhắc đến việc trở thành một food blogger đó.” Ngô Thiệu Trạch bỗng nhiên lên tiếng, “Hiện giờ cái này khá hot.”
Thiếu nữ chợt ngẩn người, vành mắt cong cong, chủ ý này của Ngô Thiệu Trạch khá hay.
Trước kia cô từng đăng hình ảnh món ăn mình tự tay làm lên Weibo, nhận không ít lượt like, tuy trong đó có rất nhiều bình luận ‘Đã theo đuổi được nam thần chưa?’, ‘Các người mau đến cục dân chính đi’, ‘A a a fighting’ các kiểu, những vẫn rất được hoan nghênh đấy!
Hiện giờ chỉ còn lại một người chưa nói, ánh mắt của ba người nhao nhao liếc nhìn về phía Lê Khí, hiếu kỳ cậu sẽ nói ra ước mơ gì.
Ước mơ của thiếu niên thiên tài, hẳn là sẽ khác với người thường đúng không?
Chỉ thấy thiếu niên trầm tư trong chốc lát, khẽ nói: “Ước mơ của tôi chỉ có một.”
Cậu nhìn về phía Bùi Chân, trong mắt có ngàn vạn ngôi sao: “Đã thành hiện thực rồi.”
Ngô Thiệu Trạch chậc chậc hai tiếng: “Ôi!!! Woa, anh ơi anh thật quá ưu tú.”
Diêu Băng: “Tại sao lại đột nhiên có chút chua chua vậy….”
(*Trong raw là trái chanh, thực ra cũng có nghĩa ghen tị, Diêu Băng nói chua chua tức là có chút ghen tị đó.)
Chỉ có thiếu nữ đón lấy ánh mắt của cậu, đôi mắt tựa như viên thủy tinh trong vuốt sáng lóng lánh, không trốn tránh cũng không né tránh.
Trong lòng cả hai đều rung động, không cần nói điều gì, nhưng trái tim lại hiểu rõ.
—————//——//————-
*Tác giả có lời muốn nói: Hai kỹ năng mà thiếu niên thiên tài không thành thạo: Hát & Nhảy.
Bùi Chân: Nào, chúng ta hãy ở bên nhau, em yêu anh anh yêu em, kem tuyết mật ong ngọt ngào, mật ong ngọt ngào ~ I love you, anh yêu em….
Lê Khí: (Khuôn mặt đau khổ)
*Editor: Hình như chị tác giả là fan của Blackpink ????.