Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 50: Chân Chân Ghen


Bạn đang đọc Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện – Chương 50: Chân Chân Ghen


Kể từ khi Bùi Chân bắt đầu phát hiện việc thiếu niên cứ nhìn vào điện thoại sẽ mỉm cười, cô đối với việc này vô cùng mẫn cảm.
Không phải anh được gọi là vật cách điện với người khác phái sao? Không phải là núi băng vạn năm à?
Bình thường anh luôn mang một khuôn mặt lạnh như băng người sống chớ gần, tại sao khi xem điện thoại lại lộ ra nụ cười dịu dàng như thế.
Biểu cảm như vậy, cô chưa từng nhìn thấy qua mấy lần….
Cô nhớ rõ ở thế giới ban đầu, mỗi lần ba nghe điện thoại, mẹ sẽ bỏ hết tất cả công việc trong tay đứng bên cạnh vểnh tai lên nghe.
Đợi ba cúp điện thoại, mẹ nhất định sẽ hỏi người gọi đến là ai, nếu như chưa từng nghe qua cái tên đó, mẹ sẽ tiếp tục truy hỏi là nam hay nữ.
Lúc trước Bùi Chân không hiểu mẹ của mình, cảm thấy mẹ có ham muốn kiểm soát quá mạnh, tại sao không cho ba một chút không gian riêng nào?
Hiện giờ cô đã hiểu.
Đàn ông không cần không gian riêng tư gì cả!
Từ việc lớn đến việc nhỏ nên báo cáo chi tiết với nửa kia của mình!
Sau khi bình tĩnh lại thiếu nữ buồn bã suy nghĩ, con người ta quả nhiên sẽ biến thành dáng vẻ mà mình ghét nhất….
Mặc kệ việc cô muốn biết thiếu niên đang nói chuyện với ai nhiều bao nhiêu, Lê Khí cũng không chịu để lộ ra nửa điểm.
Bùi Chân nằm trên giường lăn qua lăn lại tự hỏi, càng nghĩ càng phiền muộn, cô dứt khoát mở đèn trên đầu giường lên ngồi dậy, cầm lấy điện thoại lướt Weibo.
Cô gửi tin nhắn cho người bạn trên mạng [Leach7]: “77, bạn ngủ chưa?”
[Leach7] nhắn lại: “Chưa.

Tại sao trễ rồi mà bạn còn chưa ngủ? Ngày mai không dậy nổi đấy.”
Bùi Chân ngẩn người, không hiểu vì sao lại cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc.
Cô lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ lung tung không nên có, tiếp tục nói: “Nói cho bạn biết chuyện này, gần đây tôi cảm thấy A Khí có chút kỳ lạ.”
[Leach7]: “?”
Bùi Chân nói cho ‘cô ấy’ nghe chuyện liên quan đến điện thoại: “Có khi nào anh ấy thích cô gái khác hay không?”
[Leach7]: “??”
“Bạn nói xem….Tôi có nên tìm cơ hội giáp mặt anh ấy hỏi một chút không?”
[Leach7]: “???”
Bùi Chân nóng nảy, cạch cạch đánh ra một đống chữ: “77! Có phải ngoại trừ dấu chấm hỏi ra bạn không nhắn được từ nào khác à? Mau nghĩ kế cho tôi đi!!!”
Một lúc lâu bên kia mới nhắn lại: “Đã muốn biết như vậy, bạn có thể lén xem trộm điện thoại của cậu ta mà.”
“Việc này….


Không tốt lắm đâu?” Cô cảm thấy A Khí sẽ nổi giận.
Không phải tức giận vì cô xem điện thoại của cậu, mà là vấn đề tín nhiệm giữa hai người.

Nhưng cậu thực sự khiến cho người ta quá nghi ngờ!
“Không sao đâu.” [Leach7] trả lời, “Bạn gái xem điện thoại thôi mà, có vấn đề gì?”
Dường như câu nói này rất có đạo lý.
Ngày hôm sau thiếu nữ bắt đầu tìm cơ hội, “A Khí, trong nhà hết nước tương rồi, anh xuống lầu mua một chai đi!”
Cô nhét hai mươi tệ vào trong tay của thiếu niên.
Thiếu niên “Ừ” một tiếng, đi đến cửa thay giày thản nhiên nói: “Anh đi xuống lầu đây.”
Bùi Chân nhìn điện thoại đang đặt trên bàn trà, vội vàng nói: “Ừ ừ được, anh mau đi đi, bye bye!”
Cậu vừa rời đi, thiếu nữ đã nhanh chóng chạy đến bàn trà, tay vừa chạm vào điện thoại của Lê Khí.
Cánh cửa lại mở ra, thiếu niên đứng ở cửa nhà, đôi mắt xinh đẹp dừng trên người cô.
Cả người Bùi Chân cứng đờ, trái tim nhảy đến cuống họng.
Tiêu đời, bị cậu phát hiện rồi.
Thật lâu sau, thiếu niên mới lên tiếng: “Anh để quên điện thoại, quay về lấy.”
“À à à, là cái này hả?” Bùi Chấn biết nghe lời phải, cầm lấy điện thoại của cậu, “Em vừa định mang nó xuống cho anh.”
Cánh cửa một lần nữa đóng lại, Bùi Chân không thể nhìn thấy thiếu niên đang nhịn cười, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, cô ngồi bệch bên bàn trà thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa để cậu bắt gặp mình xem trộm điện thoại của cậu rồi.
Thua keo này ta bày keo khác, Bùi Chân sẽ chờ đến lúc thiếu tiên vào phòng tắm để tắm rửa vậy.

Lúc trước mỗi lần cậu đi tắm đều đặt điện thoại trên giường ở trong phòng ngủ, đây không phải là cơ hội tuyệt vời à?
Bùi Chân lòng dạ để đâu đâu ghé đầu vào bàn học trong phòng ngủ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh thiếu niên đứng lên đi tắm rửa.
Sau khi nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, thiếu nữ rón ra rón rén đi đến phòng ngủ bên cạnh, muốn đi lấy điện thoại của cậu.
Chẳng qua là — trên tấm ga trải giường màu xanh đậm sạch sẽ, ngoại trừ cái gối cùng chăn mềm ra, đâu có cái điện thoại nào?
Thiếu nữ không cam lòng, lại nhìn quanh căn phòng một vòng, kết quả nhìn chỗ nào cũng không phát hiện ra bóng dáng của cái điện thoại.
Chẳng lẽ A Khí đi tắm còn mang theo điện thoại sao?!
Thời gian trôi qua rất nhanh, Bùi Chân chỉ có thể quay về bàn ăn tiếp tục làm bài tập, mười phút sau Lê Khí từ trong phòng tắm bước ra, tay phải lau mái tóc ướt sũng, tay trái quả nhiên đang cầm điện thoại.
Thiếu nữ nghi ngờ híp mắt lại, làm chuyện khác thường chắc chắn có quỷ, khẳng định trong điện thoại của A Khí có bí mật gì đó không dám cho người khác biết.
Nhưng lăn lộn cả một ngày, cô làm thế nào cũng không tìm được cơ hội chạm vào điện thoại của thiếu niên.

Bùi Chân một bụng không vui, trong lúc chuẩn bị rửa mặt đi ngủ cái miệng nhỏ chu lên, thiếu niên đột nhiên đặt điện thoại vào trong lòng bàn tay của cô.
Vùng giữa hai lông mày nhảy dựng, cô giương mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiếu niên mang một khuôn mặt đẹp trai, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: “Không có gì, cảm thấy dường như em rất muốn xem điện thoại của anh.”
“Không, không hề nhé!” Bùi Chân hoảng hốt trả điện thoại lại, tùy tiện tìm một cái lý do, “Em chỉ cảm thấy màn hình điện thoại của anh hơi bẩn, muốn lau giúp anh mà thôi!”
Đáy mắt của thiếu niên lập tức xẹt qua một tia vui vẻ, kéo dài âm thanh: “Ồ — Vậy em lau giúp anh đi.

Anh đi giặt quần áo đây.”
Cậu nói xong vội đi ra ban công, Bùi Chân cầm điện thoại không biết phải làm sao trong chốc lát.

Sau đó, cô cố ý nâng cao âm lượng nhìn về phía ban công: “Vậy — Em đi vào phòng ngủ lau cho anh nha.”
Bùi Chân lon ton chạy vào phòng ngủ, dựa vào cánh cửa rồi ngồi xuống, nhánh chóng mở màn hình lên.
Ôi!
Cái tên đàn ông thối tha này rõ ràng còn cài mật khẩu!
Trong nội tâm Bùi Chân gào thét một vạn câu mẹ nó, cô quyết định tùy tiện nhập vài lần thử vận may.
Trước tiên cô nhập ngày sinh nhật của Lê Khí.

Không đúng.
Cô lại nhập ngày sinh nhật của mình.

Cũng không đúng.
Trái tim của thiếu nữ đã nguội lạnh một nửa, nghĩ đến việc có lẽ xác suất không thể đoán ra được.

Cô hít một hơi thật sâu, muốn thử lại một lần cuối cùng, nhập vào ngày bọn họ chính thức yêu nhau.
Điện thoại tạch một tiếng.
Màn hình sáng lên, cô thành công giải được mật khẩu, cô nhìn thấy hình nền điện thoại là ảnh chụp chung của bọn họ.
Đêm giao thừa hôm đó, thiếu nữ mua mấy cây pháo hoa, lôi kéo thiếu niên lên sân thượng đốt pháo hoa.
Nhiệt độ rất thấp, cô mặc rất nhiều quần áo nhưng chóp mũi vẫn đỏ lên vì lạnh, hơi nóng thở ra lập tức ngưng tụ thành một làn hơi trắng.

Lê Khí cởi khăn quàng cổ màu đỏ ra, quấn mấy vòng lên cổ của thiếu nữ, nương theo ánh đèn lờ mờ của tòa nhà phía đối diện, bật lửa đốt pháo hoa.
Hai cây pháo hoa rực sáng trong bóng đêm tối tăm, còn có đôi mắt tỏa sáng của thiếu nữ cùng hai lúm đồng tiền nông khi mỉm cười.
Trước khi pháo hoa lụi tàn, thiếu niên cầm điện thoại lên.
“Chân Chân, chúng ta cùng nhau chụp môt tấm ảnh đi.”
Nhớ đến cảnh tượng ấm áp đẹp đẽ đêm hôm đó, trong lòng Bùi Chân có chút thương cảm cùng buồn bã.
Cô sợ sau khi xem xong điện thoại của thiếu niên, cuối cùng bọn họ không thể quay trở về như trước kia được nữa.
Trong điện thoại của thiếu niên có rất ít ứng dụng, ngoại trừ Wechat ra không có ứng dụng mạng xã hội nào khác, ngay cả Weibo cô thường xuyên sử dụng cũng không có.

Bùi Chân bấm vào Wechat, lướt danh bạ chỉ có vài người, tất cả đều là những cái tên cô quen mắt.
Danh sách cuộc gọi cũng không có điểm nào đáng nghi ngờ.
Cuối cùng Bùi Chân mở album ảnh của cậu ra, lập tức sợ ngây người.
Bên trong tất cả đều là hình của cô.

Cô cũng không biết thiếu niên chụp chúng từ khi nào.
Có tấm hình cô cúi đầu nghiêm túc làm bài tập, có tấm cô ngồi trên ghế sô pha ôm gói khoai tây chiên xem tivi, còn có cả tấm ảnh lúc cô đeo balo ngồi trên xe buýt ngủ đến chết đi sống lại….
Hầu hết mỗi tấm ảnh đều là cô.
Bùi Chân chóp mũi cay cay, tắt điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ.
Thiếu niên đã giặt xong quần áo, đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
“A Khí.” Cô tiến đến nghiêng người qua, vùi đầu vào cổ của Lê Khí, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Ngón tay lật sách của thiếu niên dừng lại, “Làm sao vậy?”
Thiếu nữ cọ đầu cả buổi, thực sự ngượng ngùng không dám nói ra tâm tư nhỏ của mình, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Màn hình điện thoại không lau sạch được.”
Khóe môi của Lê Khí chợt cong lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Không sao đâu.”
Tay của cậu vừa mới giặt quần áo, mang theo mùi hương thơm ngát dễ ngửi của nước giặt, nhiệt độ hơi thấp một chút so với cô, thiếu nữ vì xấu hổ mà hai má nóng lên, khi cậu áp tay lên vô cùng thoải mái.
Hai tay cô phủ lên bàn tay thon dài đẹp mắt của thiếu niên, “A Khí là tốt nhất.”
*
Trong khoảng thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lớn, ngoại trừ chuyện Bùi Hồng Đạt phá sản, còn có chuyện Bùi Giai chuyển trường.
Cô ta đi theo Tô Lệ Ngọc về nhà mẹ đẻ, nghe nói trước khi chuyển trường cô ta từng gọi điện thoại cho rất nhiều nam sinh từng theo đuổi mình để mượn tiền.
Có người cho mượn, có người không cho.

Tóm lại mấy tháng qua đi, số tiền cô ta mượn lúc trước vẫn không có hồi âm.
Trong cốt truyện không có đoạn tình tiết ở sảnh tiệc, lúc đó Bùi Chân vừa mới biết chuyện Bùi Hồng Đạt bị đội mũ xanh cùng chuyện Bùi Giai là thiên kim giả.
Ngoài trừ ban đầu có một tia khiếp sợ ra, cô không có hứng thú xen vào chuyện của người khác.
Điều cô phiền não nhất chính là cuộc thi toán cấp tỉnh sắp diễn ra.

Thiếu niên ưu tú như thế, cô cũng phải cố gắng lên mới được.
Đương nhiên, trong lúc đang học tập căng thẳng, cũng có một chuyện thú vị đã xảy ra.
Không biết có phải do diễn đàn trường yên ắng quá lâu hay không, có người dùng tài khoản nặc danh tạo một cuộc bình chọn ‘CP đẹp đôi nhất trường.’
Giờ cơm trưa, Diêu Băng hứng thú bừng bừng đưa bài đăng cho Bùi Chân xem, “ Chân Chân, xem nè tên của cậu xuất hiện tận hai lần nha!”
[Cố Tinh Hải & Bùi Chân] và [Lê Khí & Bùi Chân]
Bùi Chân:…..
Kể từ lần trước sau khi bọn họ bị chụp hình ở trung tâm thương mại, đã có rất nhiều người hiểu lầm cô và Cố Tinh Hải là một đôi.
Tuy Cố Tinh Hải đã lên Weibo giải thích, nhưng vẫn có rất nhiều người kiên trì khẳng định bọn họ là CP thật.
Cô nhìn số phiếu vote, quả thực số người ủng hộ không ít, hiển nhiên còn không phân cao thấp với [Lê Khí & Bùi Chân].
Bùi Chân lập tức vote cho [Lê Khí & Bùi Chân] một phiếu.
Cô lướt lướt các bình luận dưới bài đăng này, có không ít người hâm hộ CP vẫn còn đang tranh cãi.
[Cố Tinh Hải và Bùi Chân rất ngọt ngào! Đoạn video quay cảnh bọn họ nắm tay chạy trốn đám chó săn tôi đã xem rất nhiều lần!]
[Lầu trên có phải bạn bị mù hay không, cái này mà gọi là ngọt ngào à? Lê Khí mỗi ngày đều xách cặp giảng đề cho Bùi Chân thì tính là cái gì?! Tế thủy trường lưu mới thực sự là ngọt ngào!]
[Tức cười, Lê Khí có tiếng là cao lãnh biết không hả? Hai người bọn họ không có khả năng đâu.]
[Các người cẩn thận quan sát những tấm ảnh của mười người trong top đầu dán trong tủ kính của trường đi, Lê Khí và Bùi Chân đều có mặt.

(Hình ảnh) (hình ảnh) có phát hiện ra không? Ảnh chụp của bọn họ có cảnh vật giống nhau! Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hai người bọn họ chụp cùng một chỗ đó!]
[Tôi cảm thấy Bùi Chân sẽ thích kiểu người có tính cách như Cố Tinh Hải hơn đúng không? Cậu ta khá chủ động, không phải lần trước còn tặng trà sữa cho Bùi Chân à, còn cùng cô ấy chạy bộ nữa mà?]
[Bạn không hiểu đâu.

Có một số việc quá rõ ràng không hẳn là sự thật, ngược lại âm thầm phát đường mới có khả năng là sự thật.]
[…..]
……
Trong phòng học, thiếu niên ngồi ở hàng cuối cùng, cầm điện thoại sắc mặt càng ngày càng đen.
Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh buốt như sông băng vùng cực địa, nói với Ngô Thiệu Trạch: “Tìm người vote.”
[Vote cho CP [Lê Khí &Bùi Chân] này, càng nhiều người càng tốt.”
“Hiểu chưa?”
—————-//———-//—————-
*Tác giả có lời muốn nói:
Bạn bình chọn cho CP nào? Hơn nữa, ranh con này thực sự quá phúc hắc.

Không sao đâu, về sau nhóc con sẽ bị trừng phạt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.