Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 48: Đàn Ông Ghen Thật Khó Dỗ Dành


Bạn đang đọc Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện – Chương 48: Đàn Ông Ghen Thật Khó Dỗ Dành


Bùi Chân ngay lập tức kể chuyện phát sinh vào ngày hôm đó qua một lần:
“Em mua quần áo…Sau đó…Kết quả….Không nghĩ đến….Rõ ràng….”
Cô một hơi nói xong, sao đó uống một ngụm nước lạnh trong ly cho thông cổ.
Nhưng sắc mặt của thiếu niên vẫn không tốt lên, trái lại còn ủ dột ba phần: “Tại sao lúc ấy không nói?”
Chuyện này….

Không phải sợ anh tức giận à.
Nhưng cô không dám nói lời thật lòng, chỉ có thể mỉm cười nịnh nọt: “Em quên mất.”
Thiếu niên hừ lạnh: “Quên? Nắm tay người ta chạy cả một đoạn đường, chuyện này cũng có thể quên được sao?”
Các đốt ngón tay của Lê Khí lại một lần nữa nắm chặt, trong đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia lạnh lùng.
Lúc nắm tay cậu chỉ hơi dùng sức một chút đã sợ làm tổn thương làn da trắng nõn của thiếu nữ, còn cái tên ranh con Cố Tinh Hải kia sao có thể không kiêng nể gì mà lôi kéo bạn gái của cậu chạy như vậy?
Cậu ta đã ngấp nghé thiếu nữ không phải ngày một ngày hai, lúc trước ở sân vận động chạy cùng cô, rồi lại tặng trà sữa cho cô, Lê Khí đều có thể miễn cưỡng xem như cậu ta cử chỉ vô tâm.
Nhưng lần này là cái ý tứ gì?
Rõ ràng là một minh tinh, nên ý thức được khi đi ra ngoài sẽ bị chụp lén, mà cậu ta vẫn còn có thể trò chuyện vui vẻ với Chân Chân như thế à.
Đáng ghét hơn chính là —-
Thiếu niên rũ mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Cố Tinh Hải rõ ràng còn nắm tay thiếu nữ? Mà Chân Chân cũng để cho cậu ta tùy ý lôi kéo?
Trong lúc nhất thời Lê Khí không biết giận ai mới đúng.
Loại chuyện đụng chạm da thịt này, rõ ràng chỉ có bạn trai hàng thật giá thật như cậu mới có thể làm.
Bùi Chân nhìn sắc mặt của thiếu niên thay đổi thất thường, dở khóc dở cười.

Nhóc con khá lắm, bình giấm chua đổ rồi.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu anh không tin em, em có thể bảo Cố Tinh Hải giải thích với anh.”
Thiếu niên hiển nhiên không nắm bắt trọng điểm, mày kiếm nhẹ nhướng lên: “Em còn có phương thức liên lạc của cậu ta?”
Cái gì mà còn có.

Bùi Chân giải thích: “….Không phải trong nhóm chat của lớp có Wechat của cậu ta à?”
Thiếu niên mặt lạnh như băng: “Anh không có thêm.”
….Bùi Chân chợt nghĩ đến việc, thiếu niên không có mặt trong nhóm chat của lớp, cậu chưa từng tham gia vào nhóm, lại cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng.

Ngược lại là Cố Tinh Hải, không có bất kỳ gánh nặng thần tượng nào, mỗi ngày vui tươi hớn hở gửi rất nhiều meme cảm xúc vào trong nhóm…
“Vậy em để Diêu Băng nói chuyện với anh nhé? Diêu Băng có thể chứng minh.”
“Có lợi ích gì nữa, tất cả mọi người đều hiểu lầm mất rồi.”
Nhìn thấy thiếu niên không có ý định tha thứ cho cô, Bùi Chân bắt đầu có hơi nóng nảy, giọng nói nâng cao lên một chút: “Vậy anh muốn em phải như làm thế nào!”
Vừa dứt lời, thiếu niên tỏ vẻ như cô vợ nhỏ ném ánh mắt ai oán nhìn về phía Bùi Chân, dường như đang nói “Đồ đàn ông tồi, rõ ràng mình làm chuyện sai lại còn hung dữ với em, em không muốn sống tiếp nữa”…..
Bùi Chân vội vàng nhận sai: “A Khí là em không tốt, em không nên gạt anh!”
Lê Khí chậm rãi đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Anh muốn đi ngủ.”
“Nhưng mà…” Bùi Chân nhìn đồng hồ, bây giờ mới sáu giờ tối mà thôi….
Bùi Chân hói đầu, khóc không ra nước mắt.
Đàn ông ghen thật khó dỗ dành.
*
Ngủ một giấc thức dậy, bốn bề tĩnh lặng.
Bùi Chân mất ngủ cả đêm, vừa thức dậy nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng rồi.

Cô thầm nghĩ có phải Lê Khí sợ quấy rầy mình cho nên không đến đây gõ cửa, vì vậy cô vén chăn lên bước ra khỏi phòng ngủ.
Cả căn nhà im ắng, rèm cửa trong phòng khách vẫn được vén lên.
Trên bàn ăn không giống như mỗi ngày, trống không, không có điểm tâm sáng và giấy nhắn do thiếu niên chuẩn bị.
Chẳng lẽ cậu còn đang ngủ sao?
Thiếu nữ mỉm cười, đoán chừng cậu cũng giống như cô, cả đêm nằm trên giường lăn qua lăn lại, mãi đến rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi, bây giờ hẳn là còn đang ngủ ngon lành.
Cô tiến đến phòng của Lê Khí, nhẹ nhàng gõ cửa: “A Khí?”
Bên trong không ai đáp lời.

Bùi Chân ghé sát vào cửa, gọi một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Anh đói bụng chưa? Em nấu một vài món ngon cho anh ăn nhé?”
Suy cho cùng cô là người sai trước, cho nên thái độ nhất định phải mềm mỏng.
Thiếu nữ đợi trong chốc lát vẫn không nghe thấy câu trả lời, dứt khoát cẩn thận dè dặt đẩy cửa bước vào.
Không ngờ đến chính là, trong phòng ngủ căn bản không có ai, các loại sách vở đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đặt trên bàn học, tấm ga trải giường màu xanh đậm trải ngay ngắn, khiến cho người ta cảm thấy nó giống như bản thân thiếu niên, sạch sẽ đến mức không chút cẩu thả.
Cậu không ở trong phòng?
Bùi Chân vội vàng quay trở lại phòng ngủ cầm điện thoại gọi cho cậu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng….”
Thiếu nữ cầm điện thoại buông xuống bên người, mơ hồ cảm thấy hôm nay thiếu niên quá mức khác thường.
Chẳng lẽ cậu vẫn còn giận sao?
Không phải bỏ nhà đi đấy chứ?
Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Đáy mắt của Bùi Chân xẹt qua một tia lo lắng.
…..
Trong một căn phòng bao của KTV nằm ở trung tâm thành phố H, năm sáu nam sinh học cấp 3 đang nằm ngủ ngổn ngang lộn xộn trên cái ghế sô pha bằng da, còn đập vào ghế nói mớ, thậm chí còn muốn nhét chân vào trong miệng người bên cạnh….
Trên người bọn họ phủ đầy các đề thi của những môn học khác nhau, còn có cả sách bài tập và sách giáo khoa.
Mà Lê Khí lại  ngồi một mình ở đầu ghế sô pha bên kia, đôi mắt sáng ngời, phía dưới mí mắt có hai quầng thâm mờ nhạt, đang cầm bút tính toán một đề toán học ghi trên giấy nháp.
“Nếu đường thẳng 2x-y-4=0, thì đường parabol….”
Ngô Thiệu Trạch ngồi đối diện cậu, đầu tóc bù xù giống như ổ gà, khóc không ra nước mắt nói: “Anh ơi, cầu xin anh, em không thể học tiếp nữa rồi, nếu học tiếp em sẽ ói mất…”
Cậu ta đây là trúng cái vận xui xẻo gì, lại muốn bái cái loại học thần thích làm khổ bản thân như Lê Khí làm anh trai của mình vậy.
Một giờ sáng ngày hôm qua, cậu ta đang nằm trên giường chơi The Legend of Zelda: Breath of the Wild, đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Khí.
Ngày từ đầu thiếu niên không nói gì, Ngô Thiệu Trạch nóng nảy hỏi: “Alo anh hả? Anh xảy ra chuyện gì sao anh?”
Cuối cùng Lê Khí cũng mở miệng, giọng nói rầu rĩ, có một tia trầm khàn không dễ dàng phát hiện ra: “Tôi và Chân Chân cãi nhau.”
Ngô Thiệu Trạch nghe xong, ranh con khá lắm, bông hoa cao lãnh cũng có ngày cãi nhau với bạn gái à, nghe giọng nói buồn bã không vui của cậu, đoán chừng là bị Bùi Chân khi dễ rồi.
Cậu ta lập tức nói: “Anh, anh đi ra ngoài đi, bọn em sẽ ở cùng anh.”

Những người khác đường tình không như ý hoặc là khóc rống một lúc, hoặc là hút thuốc uống rượu hát những bài tình ca thương tâm, nhưng việc đầu tiên khi Lê Khí đến phòng bao KTV làm chính là:
Làm! Bài! Tập!
Cậu ở trước mắt một đám thiếu niên bất lương cà lơ phất phơ ăn mặc toàn quần áo hoa hòe lòe loẹt nói:
“Các cậu có mang bài tập nghỉ đông theo không?”
Ngô Thiệu Trạch cùng một đám đàn em bốn mắt nhìn nhau: “Làm bài tập?”
Hai mươi phút sau, trên đầu gối của mỗi người bọn họ đều đặt một quyển sách bài tập toán, nơm nớp lo sợ nhìn thiếu niên cao gầy trước mắt.
Thiếu niên một tay cầm quyển sách bài tập, sắc mặt lạnh lùng nói: “Bây giờ nhìn vào cái đề bài đầu tiên.”
Ngô Thiệu Trạch:…..
Cậu ta nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh nhất định muốn giảng đề cho chúng em à? Điểm toán của sáu người bọn em cộng lại không đến 150….”
Lê Khí lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Ngô Thiệu Trạch lập tức nịnh nọt: “Anh, anh dạy đi, em đang nghe đây.”
Một lần giảng của thiếu niên chính là mấy tiếng đồng hồ, đám đàn em âm thầm gửi tin nhắn khóc lóc kể lể với Ngô Thiệu Trạch:
[Đại ca, anh có thể làm anh Khí dừng lại không.]
[Em vì học tập không tốt mới trở thành thiếu niên bất lương, tại sao trở thành thiếu niên bất lương rồi mà còn phải học tập nghiêm khắc cực khổ hơn vậy hu hu hu.]
[Trời ơi*, mỗi một chữ anh ấy nói em đều có thể nghe hiểu, nhưng để vào đầu thì….]
(Trong raw dùng Word thiên= Lời Chúa, có nghĩa là trời ơi.

Nguồn Baidu.)
Ngô Thiệu Trạch vẻ mặt đau khổ trả lời: “Các anh em, kiên trì một chút nữa thôi!”
Đến bảy giờ sáng, ngoại trừ Ngô Thiệu Trạch ra tất cả các đàn em không thể chịu được nữa đã ngủ mất rồi, chỉ có mình cậu ta vẫn còn đang đau khổ chống đỡ.

Như thể đã trải qua mấy năm, điện thoại của Ngô Thiệu Trạch đặt trên bàn vang lên, là Bùi Chân gọi đến.
Ngô Thiệu Trạch như gặp được ân nhân cứu mạng, vội vàng nhận điện thoại nói: “Alo, Bùi Chân?”
Suốt cả một đêm thiếu niên luôn mặt lạnh vô tư giảng đề đột nhiên giọng nói dừng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay cậu ta.
Ngô Thiệu Trạch nhìn qua: “Chị hỏi Lê Khí hả? Anh ấy —”
Cậu ta che điện thoại lại dùng khẩu hình miệng nói với thiếu niên: “Chị ấy hỏi anh có ở đây không?”
Lê Khí mím môi không nói lời nào.
Ngô Thiệu Trạch hiểu ý của cậu, trả lời điện thoại nói: “Anh ấy không –” Điện thoại trong tay bỗng nhiên bị thiếu niên cướp lấy.
“Alo?” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc của Bùi Chân ở đầu dây bên kia vang lên, trong nội tâm Lê Khí càng thêm chua xót.


Cậu khát khao được nghe thấy giọng nói của cô, khát khao chạm vào da thịt của cô, càng muốn mỗi ngày vửa mở mắt lên có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Thiếu niên im lặng thật lâu, mãi đến khi thiếu nữ cho rằng tín hiệu không tốt muốn cúp máy, cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chân Chân.”
Bùi Chân như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng tìm được cậu: “A Khí.”
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh ở KTV.”
KTV? Bùi Chân sửng sốt, rất khó bổ não ra hình ảnh Lê Khí cầm micro hát.
Cô hỏi: “Hôm nay hẹn đi chơi ngôi nhà ma, vậy anh…Còn muốn đi không?”
Ánh mắt của thiếu niên lóe sáng.
Giờ phút này trong đầu cậu đang suy nghĩ, nếu như cậu từ chối, liệu thiếu nữ có quay đầu vội gọi điện thoại cho Cố Tinh Hải hẹn cậu ta đi chơi hay không?
Dựa vào cái gì cậu phải nhường cơ hội này cho người nọ?
Chân Chân là của cậu.
Đây là lần đầu tiên cô đi chơi ngôi nhà ma, vì vậy cậu phải che chở cô thật tốt.
Sau một lúc lâu thiếu niên mới lên tiếng: “Đi.”
….
Vị trí của ngôi nhà ma nằm ở một khu nhà xưởng bỏ hoang, được một số người trẻ tuổi thuê lại để cải tạo thành mật thất và ngôi nhà ma, công việc làm ăn khá tốt.
Ngôi nhà ma có ba chủ đề, khách sạn, trường học và bệnh viện.
Nhóm của bọn họ chỉ có bốn người, không thể một mình tổ chức thành nhóm lớn, mà khách sạn và trường học tạm thời không có vị khách nào, cũng không biết phải chờ đến khi nào.
(*Ý tác giả nói muốn đi vào khu khách sạn hoặc bệnh viện phải đi một nhóm lớn, không thể đi đơn lẻ hay ít người.)
Trùng hợp có một nhóm người khác cũng muốn chơi cái chủ đề bệnh viện này, vì vậy Diêu Băng lập tức chọn chủ đề này.
Sau khi Bùi Chân nghe thấy một lúc nữa bọn họ sẽ đi đến nơi nào, hai mắt chợt tối sầm.
Bệnh viện cộng thêm ma quỷ, hai thứ mà cô sợ nhất đều nằm ở chỗ đó, đây thực sự là một mối liên kết trong mơ.
Bùi Chân và Lê Khí bởi vì chuyện ngày hôm qua có hơi xấu hổ, về phần Diêu Băng cùng Ngô Thiệu Trạch không thân quen lắm.
Bốn người mang tâm tư khác nhau, trong bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này bước vào trong bệnh viện ma.
……
————//—//————
*Tác giả có lời muốn nói: Lần trước bảo mọi người đoán Boss phản diện là ai, nhưng không ai đoán đúng mẹ nó tôi thực sự là một nhân tài ha ha ha
*Editor: Anh nam nhà tôi giận vợ đi vào KTV làm bài tập, ghê chưa ????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.