Bạn đang đọc Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện – Chương 37: “đợi Tớ Quay Trở Về Tớ Có Lời Muốn Nói Với Cậu -”
Buổi hội nghị kinh doanh chính thức bắt đầu vào lúc 9 giờ.
Lê Khí đi theo Ngô Trấn Sơ bước vào hội trường, một nhóm các ông lớn đã lần lượt an vị, chỉ có hàng ghế cấp cao nhất là trống không.
Thư ký của Ngô Trấn Sơ dẫn Lê Khí tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ đang đợi Lê Đằng.
Cậu biết Lê Đằng không? Ông lớn đó,chính là ông lớn siêu cấp nhất.”
Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng: “Từng nghe qua.”
Bất kì ai quan tâm một chút đến kinh doanh có lẽ đều biết ông ấy, dù không phải người ở trong vòng tròn lẩn quẩn này cũng thường xuyên thấy tên của ông ấy trên các tờ báo và tạp chí tin tức.
“Ông ta quá mạnh, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng có thể đạt được trình độ này.
Cậu biết không, trước kia ông ta là một nhân viên nhỏ trong một công ty không có tên tuổi, về sau từ chức gầy dựng sự nghiệp, từng bước đi đến bây giờ…” Thư ký thấy thiếu niên nghe rất chăm chú, “Lê Khí, cậu và ông ta rất giống nhau.”
Thiếu niên cảm xúc bất ổn mí mắt run lên, ngón tay vô thức nắm chặt lại.
Thư ký thao thao bất tuyệt: “Hai người đều còn rất trẻ đã từ từ bộc lộ tài năng, tôi thấy hiện giờ Ngô tổng đang có ý định muốn bồi dưỡng cậu, cậu nên nắm bắt cơ hội tốt này.
Đến lúc đó phát đạt đừng quên tôi…”
Lê Khí mỉm cười, trong mắt lại lạnh như băng: “Tôi không thể sánh bằng ông ta.”
Vừa dứt lời, mọi người trong hội trường đều quay đầu nhìn đến cửa ra vào.
Một đám người vây quanh một người đàn ông trung niên đi chính giữa, đèn flash, tiếng vỗ tay, trong lúc nhất thời những âm thanh bàn tán đều liên quan đến người nọ….
Người đi đến một thân tây trang màu đen, vẻ mặt ung dung, khẽ gật đầu với những người khác, bước chân không ngừng lại đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống.
Ánh mắt của thiếu niên luôn theo sát ông ấy, không hề chớp mắt một cái.
Người dẫn chương trình lên sân khấu: “Xin chào các vị khách quý, hoan nghênh đã đến tham gia buổi hội nghị lần này….”
Lê Đằng một bên lắng nghe, một bên đưa ánh mắt hờ hững đảo qua những người có mặt ở đây, bỗng nhiên phát hiện ở một chỗ vắng vẻ có người đang nhìn mình.
Ông ấy bắt gặp ánh mắt của người nọ, là một thiếu niên anh tuấn lạ mặt, nửa người giấu trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt thiếu niên, chỉ làm cho người ta cảm thấy màu mắt của cậu rất nhạt, là màu hổ phách hiếm thấy, trùng khớp với một bóng dáng nào đó trong ký ức sâu thẳm của Lê Đằng.
Trái tim của Lê Đằng nhất thời trống rỗng, trong lúc muốn nhìn rõ một chút, nhưng thiếu niên đã quay mặt đi thấp giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Nhất định là ảo giác.
Có lẽ là ánh sáng trong hội trường quá mờ dẫn đến việc ông ấy nhìn lầm.
Trong lòng Lê Đằng cười khổ, nào có nhiều người có đôi mắt màu hổ phách như vậy, nhiều năm như thế ông ấy chỉ mới thấy qua có một lần.
Người đàn ông trung niên khôi phục lại hào quang ngày thường, tiếp tục chăm chú nghe hội nghị.
…..
Hội nghị kết thúc, mọi người nhao nhao đến nhà hàng dùng cơm hoặc quay trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Thư ký mời Lê Khí cùng đi ăn cơm, thiếu niên từ chối nói không có khẩu vị, muốn ở một mình một lúc.
“Được, vậy lát nữa cậu tự mình đi ăn cơm nhé.” Thư ký cảm thấy hôm nay không hiểu tại sao thiếu niên lại im lặng hơn bình thường, nên cũng tùy ý cậu.
Lê Khí không quay về phòng, một mình ngồi ở phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ không có ai, rèm cửa mở ra, từ nơi này nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy biển.
Dưới bầu trời mây mù xám xịt sóng biển vỗ vào bờ đá, tạo lên từng lớp sóng trắng.
Thiếu niên cảm thấy trong lòng buồn chán, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mở điện thoại lên bấm gọi cho Bùi Chân.
Sau vài giây, thiếu nữ nhận điện thoại: “Alo A Khí?”
“Chân Chân.” Lê Khí rũ mắt, yết hầu chuyển động vài cái, giọng nói rất trầm.
Bùi Chân đang đi dạo siêu thị, ngày mai thiếu niên sẽ trở về, cô muốn thừa dịp trước khi cậu trở về trang trí căn nhà một phen, làm cho căn nhà ngập tràn bầu không khí sinh nhật.
Nhưng lúc này cô lại nhận được điện thoại của thiếu niên, nghe giọng điệu của cậu, thiếu nữ nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của cậu không ổn lắm.
Cô cầm điện thoại, cẩn thận dè dặt hỏi: “A Khí, cậu làm sao vậy?”
“Tớ không sao.”
Chẳng qua là cậu bỗng nhiên có hơi nhớ cô.
“Có phải làm không tốt chỗ nào bị phê bình đúng không?” Bùi Chân có chút lo lắng, vội vàng an ủi: “Không sao đâu.
Cậu rất lợi hại, có thể tham gia hội nghị cùng các ông lớn lợi hại như vậy.
Đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực!”
Khóe môi thiếu niên cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ừ.”
Dường như mọi người đều quan tâm đến việc mình có chạy nhanh hay không, có thể chạy được bao xa, chỉ có Bùi Chân luôn khích lệ mình chạy chậm một chút đừng quá mệt mỏi.
Cậu nghĩ, cho dù cả đời này cậu không thể trở thành một ông lớn vĩ đại trong giới kinh doanh, chỉ là một người bình thường mà thôi, có lẽ Bùi Chân vẫn trước sau như một mà yêu thương cậu.
Cậu lại gọi tên thiếu nữ một lần nữa: “Chân Chân —”
“Tớ nhớ cậu lắm.”
Bùi Chân ngẩn người, sau khi xác định mình không có nghe nhầm, cô kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh của mình, đưa điện thoại đến gần miệng, nhẹ nhàng thì thầm: “Tớ cũng nhớ cậu.”
Hy vọng sớm được gặp lại cậu.
“Chân Chân.” Thiếu niên ánh mắt dịu dàng, giọng điệu kiên định, “Đợi tớ quay trở về, tớ có lời muốn nói với cậu —”
Thiếu nữ đầu óc trống rỗng.
Nếu như vừa rồi nhịp tim đập quá nhanh, thì bây giờ trái tim của cô đã ngưng đập.
Cậu có chuyện muốn nói với mình – Cậu muốn nói chuyện gì?
Thiếu nữ đang muốn hỏi rõ một chút, bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai cô, sau đó giọng nói quen thuộc vang lên:
“Bùi Chân!”
Là Cố Tinh Hải, cậu ta đeo kính râm, đẩy xe mua hàng, vẻ mặt hưng phấn nhìn cô.
Bùi Chân lập tức tránh xa một chút, nắm chặt điện thoại trừng mắt nói: “Hiện giờ đừng nói chuyện với tớ!”
Cố Tinh Hải tủi thân trông mong nói: “Cậu hung dữ như vậy làm gì…”
Thiếu nữ trợn tròn mắt, nắm chặt điện thoại, nghe thấy giọng nói của Lê Khí ở đầu đây bên kia trở nên lạnh buốt: “Cậu và Cố Tinh Hải đi cùng nhau à?”
“Không phải!” Bùi Chân giải thích, “Chúng tớ chỉ là tình cờ gặp nhau thôi!”
Giọng nói của thiếu niên vẫn lạnh như băng: “Tình cờ, gặp nhau?”
Vì sao cái tên Cố Tinh Hải này lại đáng ghét như vậy…..
Tại sao trong lúc cậu không ở bên cạnh cô, lại ngẫu nhiên gặp được thiếu nữ?
Cậu hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân mình xem như không nghe thấy không để tâm: “Tớ còn có việc, cúp máy trước.”
“Đợi một chút A Khí!” Bùi Chân còn muốn giải thích vài câu, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.
Thiếu nữ rầu rĩ không vui buông điện thoại xuống, nhưng Cố Tinh Hải vẫn không biết điều mà nghiêng người đến hỏi: “Có muốn đi dùng cơm với tớ không?”
“Không đi!” Thiếu nữ tức giận nói.
…..
Lê Khí cúp điện thoại quay người, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong phòng nghỉ lại xuất hiện thêm một người.
Lê Đằng ôm ngực ngồi trên ghế sô pha, hướng mắt nhìn cậu.
“….”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên lạnh lùng nhìn ông ấy trong chốc lát, chuẩn bị rời đi.
Lúc cậu đi ngang qua, Lê Đằng đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất yếu: “Làm phiền –”
“Có thể giúp tôi lấy ít thuốc được không? Trong túi áo khoác.” Lê Đằng chỉ vào cái áo khoác treo trên giá áo trong phòng nghỉ.
Thiếu niên suy nghĩ vài giây, mím môi đi đến chỗ giá áo tìm chai thuốc, đặt trên bàn trà trước mặt Lê Đằng.
“Cảm ơn.” Lê Đằng vặn nắp chai thuốc, “Có thể giúp tôi rót thêm ly nước được không?”
Lê Khí đi đến máy nước nóng lạnh rót một ly nước lạnh, mặt không cảm xúc đưa cho ông ấy.
Lê Đằng cầm lấy ly nước uống thuốc, lễ phép nói: “Cảm ơn cậu, cậu nhóc.”
“Trợ lý của ông đâu?” Thiếu niên đột nhiên hỏi ông ấy, những người vừa rồi vây quanh ông ấy đi đâu hết rồi.
Lê Đằng bị giọng điệu này của cậu làm cho sững sờ, lập tức nói: “Tôi để bọn họ đi ăn cơm rồi.
Tim của tôi có chút không thoải mái, nên đến đây nghỉ ngơi một lúc.”
Thiếu niên không đáp lời, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Đợi đã.” Lê Đằng gọi cậu lại, có chút tò mò hỏi: “Cậu nhóc cậu tên là gì? Hôm nay tôi thấy cậu ngồi trong hội trường, cậu đi cùng ai?”
Lê Khí trả lời ngắn gọn: “Ngô Trấn Sơ.”
“Ồ, là ông ấy à.” Lê Đằng gật đầu, hai người bọn họ cũng xem như quen biết nhiều năm, “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu.”
Thiếu niên không nhìn ông ấy, thản nhiên nói: “Nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước.”
Dứt lời, cậu đi ra khỏi phòng nghỉ, chỉ để lại một mình Lê Đằng ngồi trên ghế sô pha.
Lê Đằng uống thuốc xong, tim đập nhanh dần dần chậm lại.
Hơn nữa vừa rồi trong lúc nói chuyện với nhau, ông ấy đã nhìn thấy rõ, thiếu niên xa lạ thực sự có một đôi mắt màu hổ phách.
Cùng người nọ 17 năm trước giống nhau y như đúc…
Lồng ngực của ông ấy đau nhói, lớn tiếng ho khan.
…..
Hôm nay chính là sinh nhật của thiếu niên.
Bùi Chân cả ngày bận rộn, trong phòng trang trí đầy bong bóng, đã làm xong bánh sinh nhật và một bàn đầy ắp món ăn, lòng tràn đầy chờ mong thiếu niên trở về nhà.
Lê Khí gửi một tin nhắn nói rằng, mình đang trên đường từ sân bay trở về, nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.
Bùi Chân chụp cái bánh kem hình con chó màu trắng, gửi cho người bạn [Leach7] trên mạng xem.
“Bạn nói xem, cậu ấy trở về sẽ nói với tôi chuyện gì? Khẩn trương quá đi hu hu hu.”
[Leach7]: “Bạn cảm thấy như thế nào?”
Đại não của thiếu nữ mở rộng ra, lo lắng bất an nói: “Chẳng lẽ là ở buổi hội nghị kinh doanh gặp được cô gái xinh đẹp nào đó, muốn cùng cô ta thiên trường địa cửu à?”
Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ còn chưa đến thời điểm nhân vật nữ chính xuất hiện đâu nhỉ.
[Leach7] gửi đến một icon cười khóc: “Bạn đang suy nghĩ cái gì vậy.”
“Ôi không được, tôi căng thẳng quá, tôi đến cửa sổ nhìn thử xem.” Bùi Chân chạy như bay về phía cửa sổ trông mong nhìn xuống dưới lầu, nghiễm nhiên đã trở thành một ‘Hòn vọng phu.’
Đợi chừng mười phút, một chiếc xe hơi với đèn xe lóe sáng trong bóng đêm từ từ chạy đến.
Bùi Chân nhảy dựng lên, cầm điện thoại trong tay nhanh chóng đánh chữ gửi tin cho [Leach7]: “A Khí trở về rồi!”
Nói xong, cô vội vàng mang giày thể thao mở cửa đi xuống lầu, muốn lập tức nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.
Cùng thời gian đó, cách ba cái giao lộ, một chiếc xe màu đen đang dừng trước đèn đỏ.
Thiếu niên nhận được tin nhắn của [Thật thật thật đáng yêu], ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe lẩm bẩm: “Về đến nhà?”
Tài xế ngồi phía trước cho rằng Lê Khí đang hỏi mình, vui vẻ trả lời: “Chưa đến, còn năm phút nữa.”
“Vậy –” Cậu lại lần nữa cúi đầu xác nhận tin nhắn mà thiếu nữ gửi đến:
[A Khí trở về rồi!]
Lê Khí nheo mắt, nhanh chóng gõ bàn phím trên màn hình hỏi: “Bạn nói ai đã trở về?”
Thiếu nữ không trả lời.
Lê Khí lập tức bấm gọi, nhưng tín hiệu giống như một hòn đá chìm dưới đáy biển, chỉ có âm thanh ‘Tút – tút – tút —‘ lạnh như băng đáp lại.
Trong lòng thiếu niên có một dự cảm xấu, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Bác tài, chạy nhanh lên!”
Bên này, Bùi Chân kích động chạy xuống lầu, đồng thời còn vẫy tay chào chiếc xe đang chạy tới.
A Khí đã trở về.
Thiếu niên mà cô nhớ mong cuối cùng đã về nhà rồi.
Hôm nay là sinh nhật của cậu.
Cô muốn cho cậu trải qua một ngày sinh nhật tốt đẹp khó quên, bù đắp tất cả những tiếc nuối không tổ chức sinh nhật không có lời chúc phúc trong mười sáu năm qua của cậu.
Chiếc xe tựa như bóng ma trong đêm đen, chầm chậm chạy đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Cửa xe mở ra, mấy người đàn ông xa lạ thân hình cao to bước xuống, mặt không biểu cảm nhìn cô.
“Bùi đại tiểu thư?”
Bùi Chân ý thức được không ổn rồi, vừa định lui về sau một bước đã bị tên cầm đầu bắt lấy cánh tay, trực tiếp ném cô vào ghế sau.
———–//—-//———
*Editor: Đố mấy bạn ai bắt bé Chân đó?.