Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần

Chương 18: Bạch Quả Tin Tưởng Chú


Đọc truyện Xuyên Thành Con Gái Tu Tiên Đại Thần – Chương 18: Bạch Quả Tin Tưởng Chú


Diệp Thanh Sơn hô lên một tiếng gọi hai em trai cũng kéo luôn những người Diệp gia khác tới.

Nghe nói heo nhà mình xảy ra chuyện, mọi người đều khẩn trương.

Lão thái thái nương theo ánh trăng nhìn thoáng vào trong chuồng heo, thấy hai con heo kêu trong cổ họng, còn thấy Diệp Thanh Sơn móc ra nắm cỏ, lão thái thái sao còn không rõ, bà tức run cả người, cũng không thèm quan tâm bây giờ là nửa đêm mà trực tiếp chạy ra khỏi cửa nhà gân cổ lên mắng.

“Là tên vương bát đản vô lương tâm nào làm chuyện này? Dám ném cỏ độc vào chuồng heo nhà ta? Heo nhà ta đều tiêu chảy hết cả rồi! Cái đồ xấu xa vô lương tâm! Sinh hài tử không mắt không miệng!”
Giọng lão thái thái vốn đã lớn, đêm khuya tĩnh lặng càng có vẻ đặc biệt vang dội, truyền khắp toàn bộ thôn.

Nghe nói heo Diệp gia bị người hạ độc, hai nhà còn lại cũng chạy nhanh đi kiểm tra heo nhà mình.

Tống Ủng Quân nghiêng đầu nghe một chút, bò từ trên người vợ hắn xuống như nhận lệnh, bắt đầu mặc quần áo.

Biết sao được?
Hắn nợ Bạch Xuyên người ta.

Nào biết hắn mới vừa mở cửa một cái liền nhìn thấy một bóng người hoang mang rối loạn chạy ngang trước cửa nhà hắn.

Hai người đụng nhau, may mà vợ Tống Ủng Quân thấy tình thế không tốt đỡ chồng mình một chút, nếu không Tống Ủng Quân thể nào cũng bị ngã.

Tống Ủng Quân đứng vững, người nọ lại ngã trên mặt đất, nương theo ánh đèn trong phòng Tống Ủng Quân cũng nhìn rõ mặt người này, rất buồn bực:
“Cẩu Đản Tử, cậu nửa đêm không ngủ, chạy đến bên nhà tôi làm gì?”
Cẩu Đản Tử trong lòng hoảng sợ.

Y cũng không nghĩ tới Diệp gia nhanh như vậy đã phát hiện âm mưu quỷ kế của hắn, càng không nghĩ tới Diệp lão thái trực tiếp nháo lớn tiếng như vậy.

Nhà Cẩu Đản Tử và nhà họ Diệp ở góc đối nhau, cách xa nhau cả vạn dặm.

Y mới vừa đắc thủ, đi được mấy chục mét, lão thái thái đã lớn tiếng gào.

Lúc đó đã có mấy ánh đèn sáng lên, bây giờ lại bị thôn trưởng Tống Ủng Quân này bắt được, Cẩu Đản Tử không hoảng hốt mới là lạ.

Y gây tai họa cho không ít heo ở Táo Câu thôn.


Khi đó đội trưởng đội sản xuất chính là Tống Ủng Quân, nếu Tống Ủng Quân biết hắn đã làm chuyện này không lột da hắn mới lạ.

Tròng mắt Cẩu Đản Tử xoay chuyển vòng vòng, đang muốn tìm lý do giấu diếm Tống Ủng Quân thì tiếng Diệp lão thái chửi bậy mạnh mẽ mười phần lại vang lên.

“Đồ con dê con vương bát vô đạo đức! Đây là con bê nhà ai mất hết lương tâm làm? Ban ngày thì muốn cướp heo nhà chúng ta, đánh nhau với bọn nhỏ nhà ta rồi, không đánh lại thì thôi đi, sao đến tối còn muốn hại heo nhà ta? Tất cả mấy chuyện này vốn dĩ chính là các người đuối lý, các người còn hùng hổ doạ người như vậy.

Có phải hôm nay dám hạ độc heo nhà chúng ta, ngày mai sẽ hạ độc đến cả người nhà chúng ta không?”
Câu này nhắc nhở Tống Ủng Quân.

Cẩu Đản Tử là ai chứ? Anh em ruột của Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử lại là người nào? Nhị Cẩu Tử là người mới ban ngày muốn cướp heo của Diệp gia kết quả lại bị đánh thảm một trận.

Bảo đảm chính là Cẩu Đản Tử hạ độc heo nhà Diệp gia!
Nếu không thì sao hơn nửa đêm lại có cảnh tượng y vội vàng từ bên hông nhà mình chạy qua đây?
Tống Ủng Quân vén tay áo lên:
“Cẩu Đản Tử, chính là cậu hạ độc phải không?”
Cẩu Đản Tử đương nhiên không dám thừa nhận, y giảo biện nói:
“Không phải tôi, không phải tôi, tôi chỉ là hơn nửa đêm ngủ không được, đi bộ vài vòng quanh thôn mình, không phải tôi, không phải tôi.”
“Còn giảo biện!”
Tống Ủng Quân có thể lên làm thôn trưởng, đương nhiên không có khả năng chỉ là bao cỏ.

Hắn chỉ vào Cẩu Đản Tử ầm ầm xối một trận.

“Mày nói không phải mày, vậy hơn nửa đêm mày đặc biệt chạy qua cửa nhà tao làm gì? Mày nói không phải mày làm, vậy sao mày còn cõng sọt đựng rau lợn? Bên trong còn có một ít rau lợn, mày nói không phải mày, vậy cùng đi Diệp gia nhìn xem, nhìn xem cỏ độc ở Diệp gia có giống cỏ trong sọt của mày không!”
Cẩu Đản Tử còn muốn ngụy biện, Diệp Lục Hải tới tìm Tống Ủng Quân mượn xe đạp mà giọng Tống Ủng Quân cũng không nhỏ, nghe nói là Cẩu Đản Tử ném cỏ heo vào nhà mình, Diệp Lục Hải tức người từ phía sau đạp cho y một cước khiến Cẩu Đản Tử ngã nhào trên đất, đổ ập xuống một đống đá:
“Nhà chúng mày con mẹ nó cũng quá khi dễ người nhỉ? Ban ngày đánh không lại buổi tối còn dùng ám chiêu? Kéo ngật đáp của mày xử lý cũng rất lão luyện nha, còn chọn mấy lá già độc nhất, tao nghĩ loại chuyện này mày làm không ít đúng không?”
Diệp Lục Hải đơn thuần chỉ là tức đến mụ mị đầu óc nói không lựa lời, nhưng hắn lại không biết được lời mình nói ra thẳng tắp chọc trúng bí mật của Cẩu Đản Tử.

Thần sắc Cẩu Đản Tử lập tức càng thêm hoảng loạn:
“Anh nói bậy! Tôi, tôi chưa từng hại con heo nào! Nhà ai cũng chưa hại!”
“Mày chưa hại! Mày chưa hại!”
Diệp Lục Hải lại bổ thêm hai cước, cuối cùng cũng không quên chuyện chính, trực tiếp vào nhà đẩy xe đạp của Tống Ủng Quân ra, cũng chưa nói một tiếng với Tống Ủng Quân đã trèo lên đạp đi mất.

Đáy mắt Tống Ủng Quân phẫn nộ áp lực như sông cuộn biển gầm, nhàn nhạt liếc mắt đánh giá Cẩu Đản Tử một cái, túm y từ trên đất lên.


“Cùng tao đến Diệp gia.”
“Đến đó làm gì? Tôi không đi, tôi không đi!”
Cẩu Đản Tử còn muốn chạy, Tống Ủng Quân mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy hàng xóm cũng đi tới, hắn kêu hai hán tử xách Cẩu Đản Tử lên, còn mình xách theo sọt của Cẩu Đản Tử, cứ như vậy đi về phía Diệp gia.

__________________________________
Tôn Xảo Xảo đã nấu xong chè đậu xanh, vì cứu ba con súc sinh quý giá trong nhà, Tôn Xảo Xảo cũng là bỏ vốn gốc, một chút cũng không lưỡng lự, mang hết đậu xanh trong nhà ra nấu một nồi chè đậu xanh to đặc sệt.

Diệp Thanh Sơn nhận lấy đổ đầy bụng ba con heo.

Hai con heo đã ăn kéo ngật đáp kia tạm thời chưa có gì cải thiện, còn con không ăn kéo ngật đáp thì trong nháy mắt Diệp Thanh Sơn buông tay liền giãy ra, đang cầm bát cũng bị nó làm cho ngã lăn.

Thấy tinh thần nó như vậy, người Diệp gia đều nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất cũng còn giữ được một con heo cái.

Động vật nhỏ thời kì đang bú sữa hầu hết đều rất đáng yêu, kể cả heo con cũng vậy, huống chi ba con heo con này một đen một trắng một hoa, tròng mắt sáng lấp lánh, hự hự.

Lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy heo con, Tiểu Bạch Quả rất thích, nhìn không khí hiện trường chưa đông người, Tiểu Bạch Quả lặng lẽ đi tới bên người Diệp Bạch Xuyên, nhỏ giọng hỏi hắn.

“Ba biết là ai làm sao?”
Diệp Bạch Xuyên gật đầu.

“Người này quá xấu rồi! Hại heo nhà chúng ta!”
Tiểu Bạch Quả nắm chặt đôi tay.

“Hắn có biết heo ăn mấy thứ này sẽ tiêu chảy không?”
Không đợi Diệp Bạch Xuyên đáp lời, Tiểu Bạch Quả lại lầm bầm lầu bầu:
“Khẳng định là biết, nếu không vì sao hơn nửa đêm cho heo nhà mình ăn loại cỏ này.

Người xấu, ba ba, nhà hắn có heo không? Ba có thể dùng pháp thuật cho bác cả chỉ khóc mà không nói chuyện không? Còn có ba con heo nhà mình ba đừng để chúng nó chết, nhưng làm chúng không thể cử động.”
Cô phải lấy lại công bằng cho heo nhà mình!
Diệp Bạch Xuyên không cảm thấy hành vi của con gái nhà mình có gì không đúng.


Người tu tiên thọ mệnh đều dài, hắn đã mấy trăm năm không tiếp xúc với trẻ con ba tuổi rưỡi thật sự, một chút không thấy con gái mình so với trẻ con ba tuổi rưỡi nhà người ta có gì khác nhau, ngược lại còn hơi có chút tự hào.

Khoái ý ân cừu, có thù tất báo, người có cá tính, quả nhiên là cốt nhục của Bạch Xuyên hắn.

“Được không?”
_________________________________________
Đến lúc Tống Ủng Quân mang theo Cẩu Đản Tử tới đây, ngoài sân đã có đầy một vòng người vây quanh.

Chuyện hại heo nhà người ta cùng với người trẻ tuổi gây sự đánh nhau tính chất không giống nhau.

Người trẻ tuổi đánh nhau quá lắm cũng chính là gãy tay gãy chân, không có muốn mạng người, nhưng hại ba con heo nhà người ta không khác mưu tài hại mệnh lắm.

Không ai dám chắn đường Tống Ủng Quân, một bước vào sân, lọt vào mắt Tống Ủng Quân chính là Diệp Thanh Sơn khóc lóc thảm thiết và Diệp Bạch Xuyên nhắm mắt không nói.

Hắn trong lòng lộp bộp một chút.

E là không xong rồi.

Cẩu Đản Tử bị hai hán tử lôi vào, thấy một màn như vậy, tuy rằng trong lòng vẫn kinh hoảng nhưng cũng có vài phần khoái ý nói không nên lời.

Y bị phát hiện thì thế nào? Dù sao mấy con heo của Diệp gia này đều phải gặp chuyện không tốt.

Nhìn xem, đều không cử động rồi.

Những người trong nhà khác không biết được ba con heo nhà mình đột nhiên không động đậy là Diệp Bạch Xuyên động tay động chân, chỉ biết rằng heo nhà mình trước lúc đi ngủ còn tốt, đột nhiên có người ném cỏ độc vào nhà.

Heo nhà bọn họ ăn xong liền tiêu chảy.

Mặc dù Diệp Thanh Sơn cho ăn chè đậu xanh nhưng bây giờ vẫn không nhúc nhích.

Qúa đau lòng, mắt thấy Cẩu Đản Tử vào, hai cô con dâu bùng nổ, lập tức lao lên.

Lưu Quốc Hoa thích miên man suy nghĩ cả ngày, liền nghĩ ngợi trong chốc lát.

Cô suy nghĩ thật nhiều, người kia hôm nay muốn hạ độc heo, ngày mai liền dám hạ độc người, chính là cô nói với Diệp lão thái.

Ở nông thôn, phụ nữ đánh nhau cơ bản cũng chỉ là túm tóc, bạt tai, cào người, véo người, Lưu Quốc Hoa và Tôn Xảo Xảo cũng không ngoại lệ.

Cẩu Đản Tử bị hai hán tử giữ chặt, chạy không được, hai người vây quanh y vừa nhéo vừa cào, tóc y cũng đứt ra một đống.


Cẩu Đản Tử bị đau ngao ngao kêu to, còn muốn mạnh miệng:
“Sao lại đánh người? Sao lại đánh người? Làm gì mà đánh người?”
“Sao lại đánh người? Vì sao đánh người chính mày không biết nữa hả? Ban ngày anh em mày tới kiếm chuyện với nhà tao, buổi tối mày còn tới đây.

Nếu mày không cho heo nhà chúng tao ăn kéo ngật đáp, heo nhà chúng tao sao có thể bị như vậy? Tao liều mạng với mày!”
Kéo ngật đáp? Diệp gia biết công dụng của loại cỏ này?
Cẩu Đản Tử trong lòng rơi bộp một cái.

“Tôi, tôi đây là biết anh em của tôi ban ngày sinh sự với các người nên nghĩ muốn đến xin lỗi nhưng xấu hổ.

Dù sao cũng là anh em tôi, rau lợn này, heo nhà chúng tôi cũng ăn cái này……!Nếu không, tôi ăn cho các người xem! Nếu tôi ăn vào không tiêu chảy, thì chứng minh cỏ này không có độc, chuyện tiêu chảy không liên quan tới tôi!”
Không thể không nói y xác thật cũng coi như là có vài phần khôn lanh.

Nhà Cẩu Đản Tử cũng có heo.

Phỏng chừng bởi vì trong nhà Cẩu Đản Tử có heo, Nhị Cẩu Tử mới nghĩ cướp heo Diệp gia, nuôi cùng heo nhà mình, về sau sinh heo nhỏ, heo nhỏ lại sinh heo nhỏ nhỏ.

Cẩu Đản Tử dùng heo nhà mình làm lý do, còn nói muốn đích thân thử độc, mọi người ở đây lập tức liền cảm thấy y hẳn là trong sạch.

Rốt cuộc, cỏ này heo ăn còn tiêu chảy huống chi là người.

Trừ phi là thật tình thật lòng muốn chứng minh mình trong sạch, ai dám dùng bất cứ giá nào như vậy.

Có người muốn thay Cẩu Đản Tử nói chuyện.

Ai biết heo này có phải bị lạnh hoặc là bệnh gì không.

Huống chi Diệp gia mấy ngày gần đây thật đen đủi.

Vạn nhất là bị vận đen ám thì sao.

Không nghĩ đến hiện trường vang lên tiếng trẻ nhỏ đặc biệt rõ ràng.

“Chú không cần tự mình thử độc đâu, Bạch Quả tin tưởng chú.

Ba ba con thường nói, làm sai thì phải chủ động xin lỗi.

Ba ba đánh người nhà của chú, con cũng nên xin lỗi, nếu rau lợn này không có độc, ngày mai con cũng cùng các anh đi cắt rau lợn đút cho heo nhà chú.”
Cẩu Đản Tử:…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.