Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 37: Đổi Người 3


Bạn đang đọc Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử – Chương 37: Đổi Người 3


Trần thị trông cậy vào Cố Tiêu mang dây đeo đi huyện thành bán, Lý thị thêu khăn cũng toàn dựa vào Cố Tiêu a, Cố Tiêu không đi đưa cơm nữa, vậy đồ vật phải bán ra ngoài thế nào đây.

Trần thị miễn cưỡng cười nói, “Nương, Tiểu Tiểu đi đưa cũng khá tốt nha.

”Lý thị sờ sờ bụng, “Đúng vậy, nương.

”Cố Tiêu nói: “Nương……con không sợ phơi nắng, cũng không ngại mệt, để cho con đi đi mà.

”“Tiểu Tiểu, ánh mặt trời giữa trưa có độc, con là một cô nương gia thì đi làm gì, vừa xa vừa mệt, còn phải ăn cơm trễ.

” Chu thị bị Cố Tiêu làm cho chân tay luống cuống, đứa nhỏ này thật làm người khác đau lòng, không khóc không nháo, còn nói mình không sợ mệt, Chu thị đã bắt đầu chê Thẩm Hi Hòa nhiều chuyện rồi, có người đưa cơm cho còn chọn tới chọn đi.


Cố Tiêu nắm chặt tay, “Con không sợ, đi huyện thành con cao hứng còn không kịp, làm sao sẽ ngại mệt chứ.

”Nếu không đi huyện thành, cô phải làm thế nào để bán đồ đây, không bán được đồ, cô làm sao có thể tích góp tiền, không tích góp tiền, thì khi nào mới có thể rời đi đây.

Vì sao Chu thị lại không cho cô đi rồi, có phải Thẩm Hi Hòa đã nói cái gì hay không.

Cố Tiêu tự nhận mình đối với Thẩm Hi Hòa đã tận tình tận nghĩa, lúc trước thì đưa cơm cho hắn, ba ngày nay còn làm thêm đồ ăn khuya nữa.

Xem ra chỉ bồi bổ mỗi đầu óc là không được.

Chu thị thở dài, phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói là Tam Lang không muốn nó đi đưa sao.

Cố Tiêu hít hít mũi, “Không đi huyện thành, thì sẽ không thấy được tướng công, đồ cũng bán không được, bán không được đồ, vậy làm như thế nào để tích góp bạc cho tướng công đây.

”Tiểu cô nương cúi thấp đầu, nhấp môi, ủy khuất không thôi, tâm Chu thị đều mềm nhũn, “Ai nói như vậy, nếu con muốn đi huyện thành bán đồ, khi nào đều có thể đi, cứ muốn giữa trưa nắng nóng đi làm gì.

”“Đúng vậy!” Trần thị nói nhanh: “Nương, Tiểu Tiểu một lòng vì Tam Lang, người cũng không thể cô phụ một phen khổ tâm của Tiểu Tiểu a.

”Lý thị lau tay, phụ họa nói: “Đúng vậy đấy!”Cố Tiêu chớp chớp mắt, “Nương người nói thật sao? Ngày thường đi cũng được?”Tâm Chu thị đã nghiêng về một phía rồi, bà cam đoan, “Ừ, chỉ cần làm xong việc, con muốn đi lúc nào thì đi lúc đó!”Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Vậy để đại oa đi đưa được rồi, con ở nhà nấu cơm cho tướng công cũng được, chỉ cần tướng công có thể an tâm đọc sách, con không đi cũng được.


”Chu thị nhẹ nhàng thở ra, “Ở nhà trò chuyện với ta không bằng so với chạy tới chạy lui rồi.

”Cố Tiêu nói: “Con tất nhiên nguyện ý ở nhà trò chuyện với nương rồi, nhưng mà con càng muốn kiếm tiền để người có cuộc sống tốt hơn a.

”Sau này cô tích góp đủ bạc rồi, nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm Chu thị.

Chu thị trong lòng thoải mái, Trần thị Lý thị nhìn nhau cười, “Vẫn là Tiểu Tiểu hiếu thuận.

”Bữa trưa là canh xương hầm cải trắng, lúc trước đại oa đã từng đi đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, nên quen cửa quen nẻo, trong rổ có hai cái màn thầu, một đĩa đồ ăn, còn có một cái trứng gà.

Chu thị dặn dò đại oa không được chậm trễ trên đường, sau đó thì đi lo cho Thẩm lão gia tử bọn họ ăn cơm.

Một cái màn thầu, lại ăn thêm mấy miếng đồ ăn, Cố Tiêu nghĩ không đi cũng tốt, về sau muốn đi buổi sáng thì đi buổi sáng, muốn đi buổi chiều thì đi buổi chiều.


Lại nói tới đại oa bên kia đã đi đến huyện thành, vội vàng chạy tới thư viện, hắn đến sớm, trước cửa cũng không có bao nhiêu người.

Đại oa đứng chờ ở dưới tàng cây, đây là chỗ cũ lúc trước hắn đưa cơm, bảo đảm tiểu thúc vừa ra tới là có thể nhìn thấy hắn.

Ngày càng có nhiều người đi ra khỏi thư viện, ánh mắt đại oa rất tốt, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Hi Hòa.

Chỉ là Thẩm Hi Hòa căn bản không nhìn qua nơi này của hắn, mà là đi tới dưới một gốc cây khác, yên lặng chờ đợi.

Thẩm Đại Oa xách theo rổ chen qua, cao giọng hét lớn: “Tiểu thúc, tiểu thúc!”Thẩm Hi Hòa theo hướng giọng nói nhìn qua, hắn nhíu mày, đáy mắt có chút không thể tin, “Như thế nào…… là cháu?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.