Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 12: Đi Ngủ 2


Bạn đang đọc Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử – Chương 12: Đi Ngủ 2


Cố Tiêu đem lồng dế bỏ vào trong rổ, “Đại tẩu, kiếm tiền không phải chỉ có mỗi cách đan lồng dế này, làm gì mà không kiếm được tiền chứ.

”Trần thị không biết chữ, sau khi gả đến Thẩm gia thì sinh con dưỡng cái, đi theo Chu thị lo liệu việc nhà, trồng trọt giặt quần áo, may vá quần áo, cũng thử thêu qua khăn tay, nhưng lại thêu không tốt, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Trần thị thở ngắn than dài, “Kiếm tiền nào có dễ dàng như vậy.

”Thẩm Đại Lang đóng một chiếc tủ cũng chỉ kiếm được vài chục đồng tiền thôi.

Cố Tiêu nhớ tới ngày ấy nhìn thấy tiểu công tử áo lam, “Tẩu có thể thắt dây đeo nha.

”Luận khéo tay, Trần thị so ra kém hơn cô, cũng không so nổi với nghề mộc của Thẩm Đại Lang, thắt dây đeo không khó, khẳng định có thể làm được.


Lông mày Trần thị nhíu lại một chỗ, “Thắt dây đeo?”Cố Tiêu gật gật đầu, “Chính là đe m sợi dây thắt thành nút kết, có đồng tâm kết, thảo hoa kết, cát tường kết……có thể treo ở trên quạt xếp, nhìn rất đẹp mắt.

”Nhà Thẩm gia chỉ có một cái quạt hương bồ, Trần thị nghi ngờ: “Cái này có thể bán được không?”Cố Tiêu nói: “Nếu không làm thì khẳng định bán không được, dù sao cũng phải thử xem sao mới biết được.

”Trần thị khẽ cắn môi, “Vậy muội chỉ cho tẩu đi!”Thắt dây đeo đơn giản hơn so với đan lồng dế, lúc bắt đầu học Trần thị dùng một sợi dây dù, sợi dây này dày hơn sợi chỉ một chút, trừ bỏ nhan sắc khó coi, nhưng làm ra một sợi dây đeo cũng đẹp không kém.

“Nhìn cũng khá đẹp mắt,” Trần thị cười nói: “Khẳng định có thể bán được.

Tiểu Tiểu a, tẩu thật là không biết nên cảm ơn muội như thế nào.

”Cố Tiêu xua tay, “Đều là người một nhà, nếu tẩu thật sự muốn cảm tạ muội, vậy có thể giúp muội việc nhỏ này hay không …… đại ca làm nghề mộc nếu có gỗ thừa có thể cho muội hay không? Còn có nếu có đao khắc không dùng nữa, có thể cho muội dùng hay không.

”Trần thị nói: “Chuyện này có gì mà không được, những mảnh gỗ vụn đó cũng vô dụng, giữ lại cũng chỉ làm củi đốt mà thôi.

”Trần thị đem gỗ thừa lấy lại đây, đều là những mảnh gỗ nhỏ, những thứ này vẫn là lấy ra từ phòng chứa củi.

“Đao có chút rỉ sắt, Tiểu Tiểu muội dùng tạm vậy.

”Cố Tiêu ngọt ngào cười, “Cảm ơn tẩu tẩu.

”Trần thị nói: “Người một nhà nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ, chúng ta đều không phải là vì Tam Lang sao.


”Vì Thẩm Hi Hòa?Cố Tiêu thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, không thể quên đi ý định ban đầu của mình, “Đúng vậy! Tất cả đều là vì tướng công, chỉ cần tướng công có thể tiếp tục đọc sách thi đậu công danh, muốn muội làm gì muội đều nguyện ý!”Dịch giả: Hoa Hoa HạTrần thị nói: “Muội đúng là một lòng một dạ đều ở trên người Tam Lang rồi.

”Cố Tiêu ngượng ngùng cười.

Cửa Thẩm gia vang lên tiếng mở cửa.

Mặt trời sắp lặn.

Hai người bận việc một buổi trưa, tháng ba ngày ngắn, trời rất nhanh đã tối sầm, mọi người Thẩm gia đã từ dưới đồng trở về.

Trong nhà tổng cộng có mười một mẫu đất, lại qua mấy ngày thì có thể làm xong rồi.

Thẩm Hi Hòa vác cuốc, mặc một thân áo ngắn bằng vải thô, tay áo xắn lên cao, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi.

Thẩm lão gia tử khụ một tiếng, Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Hi Hòa, trong ánh mắt đều là ý trêu ghẹo.


Thẩm Hi Hòa hơi siết chặt tay, cau mày đi về phía Cố Tiêu, nói với cô: “Muội vào đây với ta.

”Cố Tiêu trên mặt nóng như lửa đốt, cô làm sao biết sẽ bị nhiều người như vậy nghe thấy, đây còn không phải là trường hợp bất đắc dĩ sao, Trần thị đã nói như vậy cô có thể không đáp lời sao.

Cố Tiêu đi theo Thẩm Hi Hòa vào nhà, Thẩm Hi Hòa liền đem cửa phòng đóng lại.

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng càng tối hơn, Thẩm Hi Hòa chắp tay sau lưng, nói: “Lời muội vừa nói là như thế nào?”Cố Tiêu bất chấp tất cả, “Lời nói trong lòng muội a.

”Cô có thể nói cái gì, trường hợp bất đắc dĩ, tất nhiên là lời nói dối thiệc chí, thật cho rằng đó là lời nói đáy lòng của cô sao.

Thẩm Hi Hòa có chút tức giận, đúng hơn là không còn lời nào để nói, nửa ngày sau hắn mới nói: “…… Muội không biết xấu hổ sao?”Vì để cho hắn đọc sách, làm cái gì cũng nguyện ý sao?Thẩm Hi Hòa kiên quyết nói: “Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lời nói thế này, muội về sau không được nói nữa, có nghe thấy không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.