Đọc truyện Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng – Chương 3
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chạy lại, cung kính mở cửa, hướng Thẩm Mộc Bạch cúi đầu, ” Tiên sinh, mọi chuyện đã chuẩn bị tốt.”
Nguyễn Du Du xuống xe, đi theo Thẩm Mộc Bạch cùng người mặc áo sơ mi trắng vào Cục Dân Chính.
Bởi vì đã an bài trước, bọn họ không cần xếp hàng làm thủ tục kiểm tra sức khỏe gì đó, trực tiếp chụp ảnh ký tên lãnh sổ hồng.
Nguyễn Du Du mở giấy hôn thú ra, trên nền đỏ thẫm, hai cái đầu hơi hơi nghiêng về hướng đối phương, thoạt nhìn thật giống một đôi vợ chồng mới cưới.
Thế nhưng cứ như vậy kết hôn rồi!
Nếu cô ở thế giới của mình, khẳng định sẽ không qua loa như vậy. Nhưng đây đều là cốt truyện trong sách, là lựa chọn của chính nguyên chủ, cô không thể tự ý thay đổi, dù sao cô cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, cuộc sống này cũng phải trả lại cho chủ nhân của nó.
Nguyễn Du Du yên lặng thở dài, đem giấy hôn thú bỏ vào ba lô, đi theo Thẩm Mộc Bạch ra khỏi Cục Dân Chính.
” Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nguyễn Du Du hỏi.
“Mang em đi bệnh viện—” Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dừng trên cây kẹp nhựa ở đỉnh đâu cô, không dễ phát hiện nhíu mày một cái, sửa lời, nói: “Trước mang em đi mua sắm, sau đó đi bệnh viện thăm ông nội. Em muốn mua cái gì?” ( Vì kết hôn rồi nên Bạch đổi xưng cô thành em nha:3)
Nghe Thẩm Mộc Bạch hỏi, mắt Nguyễn Du Du liền sáng lên.
Cô muốn rời khỏi thân thể này, cần một lá bùa đuổi quỷ, bùa cô có thể tự vẽ, nhưng cô không biết mua giấy vàng và chu sa ở đâu. Ở thế giới của cô, tuy đã vẽ bùa vô số lần nhưng giấy vàng và chu sa đều là cha mẹ chuẩn bị cho cô.
Nguyễn Du Du ngửa đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, ” Muốn cái gì cũng được chứ?”
Trợ lý Lưu một bên có chút lo lắng, Thẩm Mộc Bạch xưa nay đối với phụ nữ đều không cho sắc mặt tốt, nhất là những mỹ nữ ham vinh hoa phú quý, hiện tại vị phu nhân mới nhậm chức này lại bày ra cái vẻ mặt như vậy, chỉ sợ kết quả sẽ thực thảm.
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn lại Nguyễn Du Du.
Cô gái ngẩng mặt, mắt hạnh to tròn đen bóng, âm thanh mềm mại, như một con mèo nhỏ đang hướng chủ nhân xin cá khô.
Ngón tay Thẩm Mộc Bạch giật giật, ngón tay trỏ khẽ động, thanh âm trầm thấp bình tĩnh, “Muốn cái gì?”
Đôi mắt Nguyễn Du Du sáng lấp lánh, hưng phấn mà liệt kê: “Muốn chu sa, giấy vàng, bút lông–“
“Cái gì” Thẩm Mộc Bạch nghi ngờ chính mình nghe nhầm rồi.
Nguyễn Du Du hơi chần chờ, thanh âm cũng hạ thấp xuống một chút, “Chính là đồ dùng để vẽ bùa. Nếu không được…., tôi tự mình tìm là được..” Tuy rằng cô không biết mua những thứ đó ở đâu, nhưng lên mạng tìm tòi một chút, có thể có manh mối.
Thẩm Mộc Bạch vốn tưởng rằng cô sẽ đòi túi xách hàng hiệu hay xe hơi gì đó, không nghĩ tới cô vậy mà muốn giấy vàng với chu sa.Nhớ tới cô vừa hỏi thăm ” Nguyễn đại sư gì đó”, con ngươi đen nhánh lướt qua một tia nghi hoặc, “Lưu An, đi mua cho cô ấy một bộ đồ dùng vẽ bùa.”
Lưu An trợn tròn mắt, ngạc nhiên gật gật đầu, thấy Thẩm Mộc bạch không còn phân phó gì nữa, liền lái xe rời đi.
Nguyễn Du Du tò mò nhìn đông nhìn tây. Thân thể cô luôn luôn không tốt, khi cô lên cấp ba, một tuần cũng chỉ học một ngày, nên căn bản cô rất ít khi ra khỏi cửa, cần cái gì thì sẽ có người đưa đồ đến nhà cho cô lựa.
Trung tâm mua sắm cũng không nhộn nhịp như cô tưởng, chỉ có một vài vị khách
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp đem cô tới một quầy bán đồng hồ, “Chọn một cái đi.”
Nguyễn Du Du nhìn thoáng qua, liền hiểu rõ vì sao khu mua sắm lại ít người như vậy rồi, mấy chiếc đồng hồ trước mặt cô, cái rẻ nhất cũng hơn 50 vạn.
Hai nhân viên nữ trang điểm tinh xảo đi tới muốn tiếp thị, Thẩm Mộc Bạch vẫy vẫy tay ý nói khỏi cần, hắn trước nay không thích nữ nhân đến gần.
Hai nhân viên nữ nhìn Thẩm Mộc Bạch một thân quý soái, thức thời lui lại, đứng cách đó năm, sáu mét.
Nguyễn Du Du rất hứng thú mà lựa chọn, lúc trước cô đều là xem catalogue (*), hiện tại được nhìn đồ vật trực tiếp, thật là một trải nghiệm thú vị.
(*) dành cho những bạn nào không biết, catalogue là một công cụ quảng cáo thông dụng, được in dưới dạng sách, tập hợp tất cả các thông tin sản phẩm, dịch vụ của doanh nghiệp. * trong bản gốc thì là album, Bạch nghĩ thay bằng catalogue sẽ hợp lý hơn.
Nguyễn Du Du một bên đang suy nghĩ xem nên chọn mẫu nào, Thẩm Mộc Bạch cũng một bên kiên nhẫn chờ cô.
Hai nhân viên nữ ở xa xa lén lút đánh giá hai người.
Nam nhân hai mươi mấy tuổi, một thân cao quý sang trọng, mũi cao thẳng, đường nét sắc bén, mái tóc cắt gọn, an tĩnh đứng nơi đó, toát ra một loại khí chất lười biếng ưu nhã, giống như một quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu.
So sánh với người mẫu đại diện nhãn hiệu của các cô còn muốn anh tuấn hơn vài phần.
Cô gái nhỏ bên người hắn, trên người mặc áo thun trắng phối cùng chân váy chứ A dài thoạt nhìn không tồi, nhưng cái kẹp nhựa quê mùa kẹp trên đỉnh đầu cùng cái ba lô cũ đeo sau lưng, đủ tiết lộ chủ nhân của nó nghèo kiết xác.
Hai nhân viên liếc nhìn nhau, cười nhạo một tiếng, thấp giọng nghị luận.
Thẩm Mộc Bạch không nghe thấy hai người kia đang to nhỏ cái gì, chỉ thấy cô gái nhỏ giống như đã chọn xong, ngón tay chỉ trên một mẫu đồng hồ gắn đá quý, đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, ngón tay đang chỉ cũng thu lại.
“Làm sao vậy?” Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn cái đồng hồ cô chọn, hơn 150 vạn một chút, “Nếu khó chọn quá, vậy em thích cái nào đều mua hết.”
Nguyễn Du Du mím môi, quay đầu hướng hai người nhân viên đang đứng, “Tôi không phải tiểu tam anh ấy nuôi.”
Ánh mắt Thẩm Mộc Bạch đột nhiên sắc bén lên.
Hai nhân viên nữ sửng sốt một chút, xấu hổ cười nói, “Tiểu thư, chúng tôi đâu có nói ngài đâu.”
Nguyễn Du Du đem giấy kết hôn trong ba lô ra, “Hôm nay chúng tôi mới kết hôn.”
Trên mặt hai nhân viên nữ kia liền bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, ” Kia, thật chúc mừng ngài.”
Ngón tay Nguyễn Du Du nắm chặt giấy hôn thú, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên trắng bệch.
Cô chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Bất kể là việc mọi người nghị luận ở Chu gia hay là bị hai nhân viên này coi thường, đều làm cô cảm thấy, tính cách nguyên chủ dần vặn vẹo không phải là không có lý do.
Nghĩ đến sau khi bản thân rời đi, nguyên chủ nhất định sẽ tiếp tục theo cốt truyện, hủy hoại bản thân, tâm tình Nguyễn Du Du liền hạ xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, vành mắt hơi hơi đỏ lên, thanh âm mang theo tia ủy khuất, ” Bọn họ nói tôi rất xấu, ăn mặc nghèo hèn như vậy mà cũng có thể làm tiểu tam của anh.”
Thẩm Mộc Bạch không có nghe thấy những lời hai người kia nói, nhưng nhìn biểu tình chột dạ của bọn họ liền biết Nguyễn Du Du không có nói sai. Hắn biểu tình lạnh nhạt mà liếc hai nhân viên đang đứng đó, cả người tỏa ra hàn ý làm hai người kia không tự chủ được đều run rẩy, rùng mình một cái, nụ cười giả tạo trên mặt thiếu chút không giữ được.
Nguyễn Du Du kéo kéo tay áo Thẩm Mộc Bạch, “Tôi không thích chỗ này, không muốn mua ở đây.”
Thẩm Mộc Bạch gật gật đầu, thấy biểu tình cô gái nhỏ uể oải, trấn an mà sờ sờ tóc cô, ” Đi chỗ khác, em muốn thứ gì liền mua thứ ấy.”
Khu mua sắm vốn dĩ không có mấy khách hàng, động tĩnh bên này sớm đã gây chú ý, một ông giám đốc bụ bẫm một tây trang chạy tới, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hai vị muốn mua cái gì, tôi liền—- Thẩm, Thẩm đại thiếu!”
Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn hai nhân viên nữ, trầm giọng nói: “Đem cái quầy bán đồng hồ này dẹp đi cho tôi, về sau không cho phép xuất hiện tại khu thương mại này nữa.”
Hai nhân viên kia kinh ngạc há to miệng, tên giám đốc béo mặt đầy mồ hôi lạnh vội vàng khom lưng, “Vâng, vâng, tôi lập tức xử lý.”
Thẩm Mộc Bạch cúi đầu hỏi Nguyễn Du Du, “Muốn đi chỗ nào mua.”
Nguyễn Du Du đã không còn hứng thú, tùy ý chỉ các quầy gần đó, ” Chiếc đồng hồ màu đen nhãn hiệu này mới ra mắt năm nay, xung quanh mặt đồng hồ có gắn 68 viên kim cương, chiếc ba lô màu trắng có đính hoa anh đào của nhãn hiệu kia, kẹp tóc của nhãn hiệu đó………..”
Cô nhìn nhin lại quần áo trên người mình, đều là của Chu gia chuẩn bị, cũng toàn hàng hiệu, đi gặp Thẩm lão gia tử chắc cũng đủ rồi, ” Liền vậy đi.”
Nhìn tư thế cô thập phần quen thuộc như gọi đồ ăn ở tiệm cơm, đôi mắt Thẩm Mộc Bạch sâu thêm vài phần. Hắn lấy chiếc thẻ đen rút ra từ trong bóp đưa cho tên giám đốc béo, ” Mua theo những thứ mà cô ấy yêu cầu.”
Thẩm Mộc Bạch mang Nguyễn Du Du vào phòng dành cho khách quý, không bao lâu, ông giám đốc liền đem đồ đến.
Khu mua sắm này chính là sản nghiệp của Thẩm gia, Thẩm đại thiếu giá lâm, mấy ông giám đốc nhãn hiệu đều tặng kèm thêm lễ vật, đồng hồ kèm theo một chiếc vòng kim cương, phụ kiện tóc kèm theo chiếc kẹp cà vạt, cái ba lô tặng kèm một chiếc bóp tiền thời thượng.
Nguyến Du Du đem thẻ căn cước, thẻ ngân hàng cũng chút tiền lẻ đổi qua bóp tiền mới, tiện đem thay luôn chiếc ba lô cùng cái kẹp tóc trên đầu.
Nhìn lại chính mình trong gương, càm thấy không còn chỗ nào bất ổn, Nguyễn Du Du hỏi: “Hiện tại đi bệnh viện thăm ông nội sao?”
Thẩm Mộc Bạch lắc đầu : “Đi ăn cơm trước, đợi gần tối rồi đi bệnh viện. Muốn ăn cái gì?”
Đôi mắt Nguyễn Du Du liền sáng lên, cô muốn ăn rất nhiều thứ nha.
Bởi vì thân thể không tốt, rất nhiều đồ cô bị hạn chế, đến đồ ngọt như chiếc bánh Black Forest cô mới ăn còn không được, nói gì đến những món chua cay.
“Muốn ăn cay! Cái lẩu mà vừa cay vừa nóng.”
Trời nắng đi ăn lẩu, Thẩm Mộc Bạch giật giật khóe miệng một chút, nhưng nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt háo hức mong chờ, hắn thật không có biện pháp cự tuyệt, cũng may biết một nhà hàng lẩu không tồi.
Hai người rời phòng khách quý đi ra ngoài, nhân viên các quầy khác đều ra đứng trước cửa (quầy) chuyên nghiệp cúi đầu chào, còn hai vị nhân viên bán hàng lúc nãy, đang khóc đến nước mắt dàn dụa.
Hai người biểu tình tự nhiên ra khỏi trung tâm mua sắm, xe thể thao màu xám bạc hướng tới nhà hàng lẩu mà chạy.
Đã giữa trưa, ánh mặt trời có chút chói mắt, Nguyễn Du Du dùng tay chắn chắn.
Nhìn động tác của cô, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên có chút hối hận khi lái xe mui trần, buổi sáng lái xe đến Chu gia, mưa vừa dứt, thời tiết mát mẻ, lúc này nắng lên có chút oi bức.
“Mỗi tháng tôi cho em 10 vạn tiền tiêu vặt, muốn chuyển vào thẻ của em hay xài thẻ phụ của tôi?”
Nguyễn Du Du không do dự nói, ” Dùng thẻ của tôi.” Chuyển vào thẻ của nguyên chủ, vậy tiền chính là của nguyên chủ. Còn nếu dùng thẻ phụ của hắn, chỉ cần hắn ngừng chuyển tiền, kia nguyên chủ cái gì cũng đều không có. Không biết trong truyện nguyên chủ làm như thế nào, nhưng hiện tại do cô lựa chọn tự nhiên muốn thay nguyên chủ an bài tốt nhất.
“Nếu tiền không đủ dùng, cứ việc nói, đem số thẻ nói với tôi. Nhân tiện nhớ kỹ số điện thoại của tôi trước.”
Thẩm Mộc Bạch vừa lái xe vừa đọc một dãy số, Nguyễn Du Du liền dùng di động ghi lại, gửi số thẻ ngân hàng của mình cho hắn, cuối cùng đem số của hắn lưu lại, viết “Thẩm tiên sinh”, nghĩ nghĩ, cô lo sau khi nguyên chủ quay về không biết là Thẩm tiên sinh nào, lại đổi lại thành “Thẩm Mộc Bạch”.
Tác giả có điều muốn nói : Thẩm đại thiếu bắt đầu bước lên con đường thê nô.