Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 62


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 – Chương 62


Sau khi thu hoạch vụ thu chấm dứt, án sai của Lâm Đông Di rốt cuộc cũng được sửa lại.

Vì khi rời đi, hắn cũng gấp gáp đi ngay trong đêm, cho nên người biết chuyện này cũng không nhiều.

Những người lại đây tiễn Lâm Đông Di ngoại trừ một nhà đại đội trưởng, cũng chỉ có nhà Thẩm Mộ Quân.
Đối với chuyện này, Lâm Đông Di không có gì thất vọng, bởi vì trước nay thân phận hắn quá mức mẫn cảm, cũng không có ai tiếp xúc quá gần với hắn.

Thế cho nên ngần ấy năm, hắn cũng chỉ có mỗi Thẩm Mộ Quân là bạn.
Khi Lâm Đông Di rời đi, hắn cũng mang theo Thiết Đản Nhi đi luôn, cho nên chờ đến ngày hôm sau, khi những người khác biết được, thì toàn bộ chuồng bò đã rỗng tuếch một khoang.
Sau khi mọi người nghe nói Lâm Đông Di đã được sửa lại án sai, có không ít người nhịn không được chặc lưỡi hối hận không kịp.

Nếu bọn họ sớm biết Lâm Đông Di sẽ được sửa lại án sai, trước kia nhất định sẽ đối tốt với Lâm Đông Di cùng Thiết Đản Nhi một chút.

Như vậy về sau bọn họ có thể mượn chút quan hệ này kiếm được chút chỗ tốt từ Lâm Đông Di cùng Thiết Đản Nhi.
Khi mấy người ở đây âm thầm ảo não, thì nhà mới của Thẩm Mộ Quân rốt cuộc bắt đầu khởi công.
Bởi vì đoạn thời gian tiếp theo là thời điểm nông nhàn hiếm có, chỉ cần là người có chút giao tình với Thẩm Mộ Quân, đều ném xuống việc trong nhà, chạy đến chỗ nền đất nhà mới Thẩm Mộ Quân gia để hỗ trợ.
Vì ở nông thôn này, xây nhà không thể thu tiền, chỉ có thể lo cơm ăn nước uống cho những người đến giúp đỡ, cho nên mấy ngày nay Lý Khanh Khanh đều rất bận.
Thẩm Mộ Quân không nỡ để Lý Khanh Khanh một mình vất vả, liền nhờ mấy người Dương Đại Nguyệt lại đây hỗ trợ.

Hắn hy vọng nhiều người một chút, Lý Khanh Khanh có thể đỡ vất vả như vậy.
Đương nhiên hỗ trợ cũng không phải bảo người ta đến giúp không, sau đó hoặc ít hoặc nhiều, Thẩm Mộ Quân cũng đưa một chút đồ vật coi như tạ lễ.
Bản thân Lý Khanh Khanh thì thật ra không cảm thấy nấu cơm cho mười mấy hai chục người vất vả, ngược lại cảm thấy đây là việc nhỏ.

Nhưng Lý Khanh Khanh không nghĩ tới nhân duyên của Thẩm Mộ Quân lại tốt đến như vậy, thế nhưng một hơi đã có gần trăm người tới.
Trong số những người này, có hơn ba mươi người là người của thôn Hòa Sơn, có mười mấy dân binh và các tân binh, còn có gần 30 người là người ở đại đội cách vách.
Còn mười mấy người còn lại, tất cả đều là những người hoặc ít hoặc nhiều có quan hệ tốt với Thẩm Mộ Quân.

Đại đa số những người này đều đến từ huyện thành hoặc tỉnh thành, những người này thì không giống những người khác, khi họ đến, còn mang theo cả thức ăn, lễ vật.
Bọn họ biết quy củ xây nhà ở nông thôn này, lo lắng nhà Thẩm Mộ Quân vừa tốn tiền mua vật tư xây nhà còn phải bao cơm trưa, gia cảnh nhà hắn cũng không dư dả gì, sợ sẽ kham không nổi.

Đồ ăn bọn họ mang đến cũng không nhiều lắm, gần đủ cho chính bọn họ ăn.

Mà những đồ vật này nọ, là quà ăn mừng Thẩm Mộ Quân giải phẫu thành công.

Theo lý mà nói, sau khi Thẩm Mộ Quân làm xong giải phẫu trở về, bọn họ hẳn nên đến đây thăm Thẩm Mộ Quân.

Nhưng nhờ có người nghe nói nhà Thẩm Mộ Quân muốn xây nhà, nên liền đưa ra ý kiến nhân dịp này đến đây giúp mấy ngày luôn.
Kết quả cuối cùng Thẩm Mộ Quân cũng không để cho bọn họ lưu lại, bởi vì mỗi người bọn họ đều có công tác của chính mình.

Công tác chậm trễ một hai ngày còn dễ nói, nếu liên tục chậm trễ mười ngày nửa tháng, đơn vị hoặc nhà xưởng bên kia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Khi bọn họ rời đi, cũng không ai mang lễ vật cùng đồ ăn đi, tuy Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh nhiều lần tỏ vẻ mình không thiếu lương thực, nhưng những người này cũng không nghe bọn hắn, bỏ đồ vật mang đến xuống liền chạy.
Kỳ thật nhà bọn họ thật đúng là không thiếu lương thực, bởi vì hai ngày trước khi bắt đầu khởi công, Lý Khanh đã chạy ngay đi công xã lãnh hết lương thực dầu muối của tháng.
Sau đó cô đem một ít lương thực tinh trong nhà đổi cho một ít hộ giàu có cùng thôn, đổi thành lương thực phụ.

Hơn nữa lần trước sau khi từ tỉnh trở về, cô vẫn còn cất giữ lương thực, thêm cả phần lúa và tiểu mạch năm nay mới thu được.
Vậy tổng cộng nhà bọn họ có gần hai ngàn cân lương thực phụ, cùng với 800 cân lương thực tinh, còn có một đống rau ngâm, rau xanh lung tung rối loạn.

Bao nhiêu lương thực đó đã nhét cái nhà bếp nhỏ nhà Lý Khanh Khanh thành một đống tràn đầy.
Nếu không phải sợ quá rêu rao, lại rước lấy người có tâm nhớ thương cùng ghen ghét, Lý Khanh Khanh còn có thể đổi thêm càng nhiều lương thực từ chỗ khác về.
Đương nhiên……! Trong không gian của Lý Khanh Khanh còn có không ít lương thực và bột mì tinh.

Nhưng mấy thứ này đều tương đối hi hữu, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, Lý Khanh Khanh sẽ không dễ dàng lấy ra dùng.
Cuối cùng, Thẩm Mộ Quân cũng không để mọi người ở lại, thứ nhất là hắn cảm thấy người quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ không bị thật giả lẫn lộn; thứ hai là nếu một hơi gánh cơm trưa cho nhiều người như vậy, Thẩm Mộ Quân không nỡ để Lý Khanh Khanh quá mệt nhọc.
Cho nên tới cuối cùng, Thẩm Mộ Quân cũng chỉ để lại 30 người.

Vì để tiện lui tới, hơn phân nửa những người này đều là người trong thôn.

Những người khác không phải người trong thôn, cũng là người ở đại đội cách vách.
Nhưng làm Thẩm Mộ Quân thập phần ngoài ý muốn chính là ngay buổi sáng hôm khởi công xây nhà, trong thôn Hòa Sơn đột nhiên có mấy gương mặt xa lạ đi tới.
Mấy người này miệng nói khẩu âm nơi khác, trên mặt mỗi người đều mang theo một cảm giác phong trần mệt mỏi.

Khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Mộ Quân, đầu tiên là hướng về phía Thẩm Mộ Quân nghiêm chào theo đúng tiêu chuẩn quân lễ, cả đám đàn ông cao lớn cường tráng lập tức đỏ ửng cả mắt.
Những người này đều là lính dưới tay Thẩm Mộ Quân năm đó, từ sau khi Thẩm Mộ Quân xuất ngũ, mấy người bọn họ cũng vì bị thương mà xuất ngũ.
Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không nghĩ tới còn có một ngày mình có thể nhìn thấy bọn họ, nhìn những người trước mắt ai cũng hơi có chút thương tật, trong chốc lát, thật không nói nên lời.

Vẫn là Lý Khanh Khanh một bên nhiệt tình tiếp đón bọn họ, Thẩm Mộ Quân lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Năm trước khi Thẩm Mộ Quân bị thương, bọn họ liền muốn lại đây thăm Thẩm Mộ Quân.


Sau đó sở dĩ chưa từng tới, là bởi vì bọn họ biết tính tình Thẩm Mộ Quân là thế nào.

Hắn căm ghét nhất là khi bản thân mình bị thương, khi hắn yếu ớt nhất lại bị bọn họ thấy.
Bọn họ đều là quân nhân, bọn họ cũng từng chịu đủ loại thương hoạn.

Khi bọn họ nằm trên giường bệnh, cũng đặc biệt không hy vọng mấy chiến hữu trông thấy.

Vì giữ gìn tôn nghiêm cho lão đại, bọn họ vẫn luôn nhẫn nhịn không dám tới.

Hiện giờ nghe Thẩm Mộ Quân giải phẫu thành công, cả người khôi phục rất không tồi, lúc này bọn họ mới đánh bạo chạy tới.
Sau đó bọn họ liền kiên quyết ở lại, một hai phải giúp Thẩm Mộ Quân xây cho xong nhà mới đi.

Thẩm Mộ Quân đương nhiên là không đồng ý, lúc đầu hắn chống gậy ra đuổi người, sau đó đuổi cũng đuổi, đánh cũng đánh, bọn họ cứ không nghe lời, Thẩm Mộ Quân đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng thương.
Nhớ năm đó cả đám bọn họ nhìn thấy hắn liền tựa như chuột thấy mèo vậy.

Hắn nói bọn họ đi hướng Đông, không ai dám đi hướng Tây.

Bây giờ chỉ mới mấy năm đâu, bọn họ thấy chân hắn bị thương, liền không thèm để hắn vào mắt rồi.
Sau đó, Thẩm Mộ Quân cũng lười để ý bọn họ, chỉ lạnh mặt thầm ghi sổ lại.

Chờ đến khi chân hắn hoàn toàn khỏi rồi, hắn nhất định phải dạy cho mấy thằng nhãi này một trận mới được.
Một người đàn ông vốn đang lui cui dọn gạch, đột nhiên cảm thấy lưng rợn da gà, hắn nhịn không được hung hăng rùng mình một cái, thiếu chút nữa cũng ném luôn cục gạch trong tay.
Người kế bên hắn đang cúi đầu làm việc thấy thế, nhịn không được đầy mặt kỳ quái nói: “Anh Phùng, anh bị sao vậy? Rùng mình gì chứ?”
Phùng Sơn Võ buông một chồng gạch trong tay xuống, nhịn không được dùng sức chà xát cánh tay thô kệch, vẻ mặt hồ nghi nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói: “Tiểu lục, cậu có cảm thấy hôm nay trời có hơi lạnh không?”
Người thanh niên gọi là Tiểu Lục là một thanh niên trẻ cao gần 1m9, bộ dáng đoan chính.

Tiểu Lục năm nay 25 tuổi, là người trẻ nhất trong số mấy quân nhân xuất ngũ này.
Năm đó khi hắn đi theo Thẩm Mộ Quân, hắn chỉ mới là thiếu niên 17-18 tuổi.

Không thể nghĩ được thời gian như chỉ mới trôi qua một chớp mắt, vậy mà đã nhiều năm như thế rồi.
Năm thứ hai Thẩm Mộ Quân xuất ngũ, tiểu Lục liền vì bị vỏ đạn làm bị thương mắt phải, cũng theo Thẩm Mộ Quân rời khỏi bộ đội.


Hắn vốn dĩ có thể trở thành một tay súng thiện xạ, đáng tiếc trời cao không hiểu lòng người, trong một hồi chiến tranh, cướp lấy con mắt hắn lấy làm tự hào.
Tiểu Lục nghe Phùng Sơn Võ nói xong, nhịn không được cười ha ha, hắn chỉ vào mặt trời chói chang trên đầu, nói: “Anh Phùng, anh bị cảm mạo rồi hả? Trời nắng thế này mà anh còn cảm thấy lạnh?”
Phùng Sơn Võ bị Tiểu Lục cười nhạo cũng không tức giận, hắn đúng thật là cảm thấy lưng nổi da gà, lạnh cả người một trận mà.
Loại cảm giác này giống như……!Giống như năm đó khi hắn lười biếng, bị lão đại nhà mình nhìn chằm chằm vậy.
Không đợi hắn tiếp tục “hồi tưởng” lại cảm giác trước kia, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Mộ Quân đang lạnh lùng nhìn hắn.
Phùng Sơn Võ tức khắc theo bản năng hoảng sợ, vội bê chồng gạch còn trên mặt đất lên liền chạy, trên đường còn suýt chút đụng vào một người khác.
Thẩm Tu Xuân nhìn Phùng Sơn Võ vẻ mặt như gặp quỷ, nhịn không được nghi hoặc hỏi Tiểu Lục: “Anh ta bị làm sao vậy? Sao đột nhiên hoảng loạn như vậy?”
Tiểu Lục không hề hé răng, vẻ mặt như cái gì cũng không biết, lại tiếp tục vô cùng nghiêm túc làm việc.
Thẩm Tu Dương bị hai người này chọc cho mất hứng, đang lúc hắn muốn tiếp tục nói cái gì, bên kia Dương Đại Nguyệt đột nhiên lớn tiếng thét to nói: “Ăn cơm đi! Ăn cơm đi!”
Tiểu Lục vừa nghe thấy ba chữ ăn cơm đi, lập tức ném đồ trong tay xuống, xoay người nhanh như chớp chạy đi.
Lúc này hắn cũng bất chấp chuyện sợ hãi Thẩm Mộ Quân, trời đất bao la, Thẩm Mộ Quân cũng lớn, nhưng đều không lớn bằng ăn cơm.
Thẩm Tu Xuân chỉ hơi chút sửng sốt một chút, tất cả mọi người bên cạnh đều không thấy đâu.

Chờ hắn tìm được nhóm người này, bọn họ ai cũng đang bưng một cái chén, cắm cúi ngồi ăn uống thỏa thích.
Thẩm Tu Xuân nhìn bộ dáng cả đám ăn ngấu nghiến, có chút không nỡ nhìn thẳng hỏi: “Bọn họ bị điên rồi sao? Tám đời chưa ăn cơm à?”
Tuy Thẩm Tu Xuân cùng Thẩm Tu Dương cũng lại đây hỗ trợ, nhưng chưa từng ăn cơm trưa ở bên này.
Thẩm Tu Dương là vì hắn luôn rất bận, lại đây hỗ trợ cũng không làm được bao nhiêu, nên hắn cũng ngại ăn cơm của người ta.

Thẩm Tu Xuân thì lo lắng thêm một người ăn lại nhiều một cái miệng, sẽ ăn cho nhà Thẩm Mộ Quân vốn không giàu có thành nghèo mạt rệp.
Nhưng mà giờ phút này, hắn nhìn tướng ăn thảm không nỡ nhìn của mọi người, đột nhiên có chút hối hận về quyết định của mình.
Bớt đi chút chén cơm của hắn, cũng không có biện pháp giúp Thẩm Mộ Quân tiết kiệm được bao nhiêu lương thực.

Hơn nữa xem tướng ăn của cả đám bọn họ, cùng với đồ ăn trên chén nữa, ừm……!Cảm giác hình như ăn rất ngon thì phải.
Dương Đại Nguyệt nghe vậy hừ một tiếng, sau đó liếc Lý Khanh Khanh một bên nói: “Còn không phải cái người đàn bà phá của này, cái mớ lương thực này, ít nhất cũng để cho lớn nhỏ cả nhà mình ăn cả năm, nhưng xem này, người còn hào phóng như vậy đấy.”
Lý Khanh Khanh vốn đang ngồi thu dọn cái nồi sắt lớn, nghe vậy nhịn không được buồn cười nhìn Dương Đại Nguyệt liếc mắt một cái.

Cô biết Dương Đại Nguyệt đây là đang xót của giùm cô, cũng không phải có bất luận ác ý gì, cho nên cô không chỉ không có tức giận, ngược lại còn thực vui vẻ.
Dương Đại Nguyệt thấy cô còn có tâm tình cười, giơ tay cách không chỉ chỉ trán cô, “Cô nha, cái cô kia, đúng là nghèo còn hào phóng.”
Cái đống lương thực trong nhà Lý Khanh Khanh, ở trong mắt Dương Đại Nguyệt, một chút cũng không gọi là nhiều.

Bởi vì phần lớn trong đó là tiểu mạch và thóc mới vừa thu hoạch được.

Phần lương thực này là cả nhà bọn họ ăn cả năm nha.

Kết quả mấy cái lương thực còn chưa nóng chỗ, thì đều bị người đàn bà phá của này mang ra nấu không tiếc tay rồi.
Dương Đại Nguyệt trước kia cũng từng xây nhà, cô ta cũng biết quy củ bao cơm trưa này.


Người bình thường đều dùng một phần ba lương thực tinh, trộn lẫn hai phần ba lương thực phụ, dùng nồi to nấu một nồi cháo nước nhiều gạo ít, làm thêm ít bánh bột rau dại hay là màn thầu đen, cao lắm thì thêm chút dưa muối khô hoặc là dưa chua nữa là được.
Nhưng mà lần này Dương Đại Nguyệt, Lưu Hạ Chí, cùng với Trương Đại Nương lại đây hỗ trợ liền vô cùng kinh ngạc rằng Lý Khanh Khanh nấu cơm đặc biệt hào phóng.

Dương Đại Nguyệt vừa đứng một bên hỗ trợ, đều nhịn không được cảm thấy đau thịt giùm cho Lý Khanh Khanh.
Ba ngày trước, Lý Khanh Khanh làm cái gì? Mỗi người một cái màn thầu trắng to tướng, bốn cái bánh bột ngô, một chén cháo lớn sền sền, hơn phân nửa chén là dưa cải trắng ngâm mắm đường, còn có một đĩa nhỏ rau ngâm.
Mấy thứ như rau ngâm này, phần lớn là Trương Đại Nương, Dương Đại Nguyệt, Lưu Hạ Chí bọn họ đưa lại đây.

Tay nghề làm rau ngâm của Trương Đại Nương rất tốt, ngâm ớt xanh, rau hẹ,…!vô cùng giòn rụm và chua ngọt vừa miệng.
Còn ngày nay, Lý Khanh Khanh làm suốt ba ngày đều là một nồi mì sợi với canh gà xé.

Cái nồi kia chính là cái nồi vẫn hay dùng khi nấu đám tiệc trong thôn, đặc biệt lớn, đặc biệt sâu, thậm chí còn có thể bỏ đứa con nít vào bên trong tắm rửa được.
Tuy rằng mì sợi là dùng một nửa bột mì tinh và một nửa bột ngô làm, nhưng thắng ở chỗ là lực tay Lý Khanh Khanh lớn, bột được nhồi khá tốt nên mì rất dai giòn sừn sựt, canh gà cũng tươi ngon.

Hơn nữa cô còn rải trên mặt dưa chuột và rau thơm thái sợi.
Thẩm Tu Xuân ngửi ngửi mùi thơm mê người kia, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, “Đại nương, còn chén không? Con cũng muốn nếm thử.”
Bởi vì người đến làm việc quá nhiều, đại đa số chén đũa đều là bọn họ tự mang từ nhà mình sang, đương nhiên, ngoại trừ mấy thanh niên quân nhân đã xuất ngũ kia.

Chén đũa của bọn họ đều là bọn họ mặt dày mượn chỗ Trương Đại Nương.
Nồi này là bọn họ mượn ở chỗ đại đội, mấy cái nồi to liền đặt ở một góc bên cạnh chỗ đang xây nhà, vì nơi này cách bờ sông tương đối gần, làm gì cũng rất tiện lợi.
Trương Đại Nương vốn đang thu dọn đồ đạc lung tung bên cạnh, nghe vậy nhịn không được buồn cười nhìn hắn một cái.
“Khanh Khanh hào phóng lắm, mỗi lần nấu cơm đều sẽ nấu nhiều thêm một ít, con bé lo mọi người ăn không đủ no.

Vừa vặn cái nồi này còn không ít đây, để dì tìm cho con cái chén, con thừa dịp bọn họ còn bận ăn mau chóng ăn cho nhanh đi.”
Thẩm Tu Xuân nghe vậy gật gật đầu, gật xong bỗng nhiên lại cảm thấy nói vậy không đúng lắm.

Hắn rõ ràng cũng tới hỗ trợ làm việc, hơn nữa lại là một trong những người làm hăng say, ra sức nhất, vì sao hiện tại hắn chỉ ăn một chén cơm mà làm như hắn chiếm được lợi gì lớn lắm vậy?
Thẩm Tu Xuân tự mình bưng chén ăn một ngụm, lúc trước hắn đã cảm thấy tay nghề của Lý Khanh Khanh không tồi, không nghĩ tới hiện giờ càng tốt hơn nữa.
Hắn bưng chén nhìn lướt qua đống gạch, ngói này nọ nằm ngổn ngang trên mặt đất, mấy thứ này đều là hắn cùng Lưu Lực kéo trở về.

Không được, không được, từ ngày mai, hắn cũng muốn ở bên này ăn cơm.
Ngay khi Thẩm Tu Xuân cúi đầu ăn mì sợi, đột nhiên nghe được tiếng trẻ con la hét khóc lóc ồn ào.

Hắn nhịn không được nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Bảo bên nhà cũ Thẩm gia chạy tới.

Mà đuổi theo phía sau nó cách đó không xa, Tống Thanh Mân với đôi mắt sưng đỏ cũng chạy theo về hướng bên này.
Lưu Hạ Chí vừa nhìn thấy Tống Thanh Mân cùng con cô ta, liền nhịn không được nhớ tới chuyện Đại Bảo Tiểu Bảo đòi kẹo của cô ta hôm nào.
Lưu Hạ Chí nhịn không được nói khẽ với Lý Khanh Khanh: “Xem cái tư thế này, sợ là lại tới kiếm chuyện ăn không rồi, thật chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ đến như vậy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.