Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 5


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ – Chương 5


Edit: Aly
Nghe thấy cái tên Quan Khê, Tu Đình Vân vốn đang tập trung làm bài liền dừng lại hỏi.

“Cậu nói là ai vậy?”
“Quan Khê, Đình Vân cậu có biết cậu ấy không?” Dư Châu và Hứa Chấn Lâm hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Tu Đình Vân người luôn luôn không tham dự vào đề tài thảo luận về Omega, cư nhiên có một ngày chủ động đặt câu hỏi.

Tu Đình Vân nhớ tới nhiệm vụ do 187 đưa ra, vừa lúc có thể nhân cơ hội lần này gặp Quan Khê một lần: “Dư Châu, viết tên tôi lên thư mời, tôi cũng đi!”
Hai người lập tức nháy mắt đáng khinh: “Nga ~~~”
“Quả nhiên là Tu đại lão, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền hướng người đẹp nhất!”
Tu Đình Vân ném hai cuốn sách giáo khoa về phía bọn họ, buộc hai người phải im lặng: “Thật là nhàn rỗi, chúng ta cùng nhau ôn bài đi!”
“Đừng, đại lão, buông tha cho chúng tôi đi!”
Sau khi Tu Đình Vân trở về phòng, 187 chờ không nổi mà khởi động máy: Ký chủ, ngươi rốt cục cũng nhớ tới nhiệm vụ của chúng ta! Muốn đi gặp Khê Khê!
“Nếu ngươi chuẩn bị cho ta mấy viên thuốc nhỏ học tập, ta lập tức sẽ có thời gian ngồi xổm ở cổng Học viện nghệ thuật!”
187: Mỉm cười.jpg
Ký chủ không cần nằm mơ! Khê Khê không thích Alpha đầu cơ trục lợi.

187: Ma đao ing
Cùng ngày Ái hữu hội.

Một người, một hệ thống rối rắm trước tủ quần áo: Ký chủ mặc hoodie trông trẻ trung, hoạt bát.

“Ái hữu hội nằm trong sảnh yến hội của khách sạn, mặc áo hoodie là không thích hợp!”
187: Nếu không, mặc tây trang, rất có tinh thần.


“Sẽ quá trang trọng đi?” Cuối cùng, hắn chọn lễ phục do trường quân sự cấp.

Phù hợp với thân phận của Học viện quân sự, nó cũng phục vụ cho trường hợp chính thức tối nay.

Sau khi nhanh chóng thay lễ phục, Tu Đình Vân sửa sang lại các chi tiết trước gương.

187: Oa! Ký chủ, hôm nay ngươi đẹp trai quá!
“Đẹp trai sao? Ta cảm thấy không đủ trưởng thành để tin cậy!” Hắn vẫn có chút không thể chấp nhận được bản thân trắng trẻo, mềm mại.

187: Là chọn đối tượng, không phải tuyển con rể!
Tu Đình Vân nghi hoặc, có khác nhau sao?
Dư Châu gõ gõ cửa, thúc giục nói: “Đến giờ rồi hai vị! Hứa Chấn Lâm ăn mặc trang điểm tôi còn có thể lý giải, không nghĩ tới Đình Vân cậu cũng như vậy.”
Hứa Chấn Lâm nghe vậy phản bác: “Tôi tôn trọng sự xuất hiện trước mặt Omega, Dư Châu cậu nhìn giúp tôi, nên đi đôi giày này hay đôi giày màu nâu này?”
Từ Chấn Lâm và Dư Châu đều mặc trang phục chỉnh tề, che đi vẻ trẻ con của tuổi mười tám mười chín, trông rất anh tuấn.

“Màu nâu, phối với quần áo đi.”
Từ Chấn Lâm lập tức mang giày vào, ngẩng đầu khen ngợi: “Không ngờ chúng ta ăn mặc trang điểm vào cũng giống như các minh tinh trên Mộng võng!”
Dư Chu ném cho anh cái gối ôm, nhìn thấy Tu Đình Vân đã ở cửa đứng chờ, thúc giục: “Đừng có tự luyến, thu dọn đồ đạc nhanh lên, đến giờ lên đường.”
“Đi!”
Tại lối vào của khách sạn Tinh hoa, lần lượt đi tới các người trẻ tuổi tinh xảo thời thượng, người qua đường không hiểu rõ còn tưởng rằng khách sạn chuẩn bị mở Tinh quang tiệc tối đấy.

Sau khi đi theo Dư Châu vào sảnh tiệc, Tu Đình Vân đề nghị đi dạo một mình.


Dư Châu nghĩ Alpha xác thật không cần phải đi theo nhóm, liền mang theo Hứa Chấn Lâm đến khu nghỉ ngơi.

Tu Đình Vân khởi động đầu não, bật chế độ riêng tư để người qua đường không thể nhìn thấy giao diện.

187: Ký chủ, có muốn hỏi thăm một chút tin tức của Quan Khê không?
Tu Đình Vân chậm rãi đi dọc theo cầu thang, lúc này đám đông đã tụ tập ở sảnh để trò chuyện, tầng hai rất yên tĩnh.

“Không cần hỏi thăm.

187, ngươi có nghe qua một cái định luận chưa?”
187: Dấu chấm hỏi?
“Đó chính là vào thời điểm yến hội tùy tiện đi dạo, nam nữ chủ, không, nam nam chủ nhất định sẽ gặp nhau?”
Tu Đình Vân định liệu trước, căn cứ theo lời phun tào của Tiểu phái, nam nam chủ sẽ gặp được nhau vô luận dù có lăn lộn như thế nào.

Lấy việc hắn ở trong sách có quan hên kết hôn với Quan Khê, như vậy thế giới này sẽ luôn cho bọn họ thêm buff gặp gỡ nhau!
Quả nhiên, cánh cửa của phòng nghỉ VIP trên hành lang tầng hai phát ra tiếng.

Âm thành đối thoại rõ ràng mà truyền ra.

“Khê Khê, em có đang nghe anh nói không?”
Nghe thấy cái tên này, Tu Đình Vân đoán rằng trong phòng nghỉ rất có thể là Quan Khê.


Hắn thận trọng đến gần cửa, áp mặt vào tường, ngẫu nhiên nghe trộm một chút.

Quan Khê trong phòng ngậm ống hút, miệng uống nước, mơ hồ trả lời: “Đang nghe đây!”
Tiêu Vu đang ngồi ở bên kia sô pha di chuyển thân hình nghiêng người về phía Quan Khê, “Thứ sáu tuần sau…!Anh đã đặt phòng ở Ôn nguyên sơn trang, mời một vài người bạn tốt để đi chơi.

Khê Khê cùng đi đi?”
“Không đi.”
“Khê Khê em không rảnh sao? Anh sẽ thử hỏi khách sạn một chút nếu có thể được thì đổi một ngày khác?”
Quan Khê thấy đối phương không biết thức thời, xụ mặt: “Tiêu Vu, ngày nào tôi cũng rảnh, nhưng tôi sẽ không đồng ý đi với anh.

Mọi người đều hiểu rõ anh nghĩ gì ở trong lòng.”
Tiêu Vu cũng thay đổi sắc mặt, “Khê Khê, anh theo đuổi em lâu như vậy, anh đối với em là nghiêm túc.”
“Cho nên, lâu như vậy anh còn không nhìn ra được, tôi không có hứng thú đối với anh!” Nói xong, Quan Khê tay phải nhẹ nhàng đặt lên tay trái.

Tiêu Vu có chút tức giận, người nhà đã thúc giục gã rất nhiều lần, gần đây cha của gã lại bị người theo dõi, nếu gã có thể cùng Quan Khê xác định quan hệ, thì việc của cha sẽ không còn là vấn đề.

Gã nghĩ đến thập phần hoàn hảo, chỉ cần đánh dấu, mặc kệ Omega có muốn hay không cũng phải phục tùng gã, đến lúc đó cho dù đoàn trưởng có hận thế nào đi nữa cũng sẽ thả gã đi bởi vì Omega phải dựa vào gã.

Tiêu Vu giải phóng tin tức tố, bốc ra một mùi quả mọng nồng nặc.

Cảm giác được tin tức tố, Quan Khê lập tức đứng dậy tránh xa, tay trái ấn lên đầu não, thanh sắc lạnh lùng: “Tiêu Vu, tôi khuyên anh nên bình tĩnh, đầu não của tôi nối liền với ba ba cùng ca ca, lúc này bọn họ hẳn là ở hiện trường phát sóng trực tiếp nhìn thấy việc xấu của anh, hơn nữa sẽ thông tri sở cảnh sát.”
Tiêu Vu trong nháy mắt ngây người, hoài nghi mà nhìn vào đầu não đang nhấp nháy màu xanh lam.

Bởi vì quá mức khủng hoảng, tin tức tố vốn đang xông lên dữ dội cũng tản ra trong hỗn loạn.

Mùi vị quả mọng nhạt đi một chút, Khê Khê vòng qua sô pha, đi tới cửa chế giễu: “Còn nữa, anh đừng nghĩ rằng sau khi hoàn toàn đánh dấu được tôi, ba tôi sẽ tha cho anh vì tôi phải phụ thuộc vào tin tức tố.


Ông ấy có thể suy xét đến chuyện rút ra tin tức tố của anh, cũng sẽ không chịu đựng để anh sống dưới mi mắt của ông.”
Tiêu Vu lúc này mặt như màu đất, môi hơi run run đứng ở bên cạnh sô pha.

Sau khi xác nhận Tiêu Vu đã từ bỏ ý định, Quan Khê vẫy tay với bảng giao diện, “Con sẽ sớm quay lại, ba, tạm biệt!” Omega phải biết tự bảo vệ mình khi ra ngoài!
Cậu quay người đi ra ngoài.

Tu Đình Vân ở ngoài cửa không kịp phòng bị mà va vào mặt Quan Khê.

Sáng trong như cây ngọc bích, đôi mắt đẹp mênh mong, trong nháy mắt, những từ ngữ ít ỏi mà hắn dùng để miêu tả vẻ đẹp đều trở nên hữu ích.

Quan Khê bị bóng dáng ở cửa làm cho sửng sốt, hai mắt đen trắng trợn to, có chút bực bội mà trách cứ: “Anh là ai? Không phải là lại đây tỏ tình nữa chứ?”
Tu Đình Vân lắc đầu, xong lại gật đầu, “Một giây trước thì không phải, hiện tại thì đúng vậy.”
Một khắc khi người thấy người đó, nhiệm vụ này hắn cam tâm tình nguyện, Alpha chính là nông cạn như vậy, sau đó còn bổ não bồi thêm một câu, “Nếu tỏ tình, có phải ở hiện trường lấy số không?”
Quan Khê bị lời nói thần kinh làm ngây ngẩn cả người, nghẹn một hồi lâu, mắng: “Có bệnh!”
Tu Đình Vân đứng tại chỗ, nhìn Quan Khê nhanh chóng xoay người đi xuống lầu, trên mặt lộ ra tươi cười bất đắc dĩ.

Chiến hữu nói không sai, người đẹp quả thực còn khó hơn lý thuyết chiến đấu.

Trên đầu não, 187 phát liên tiếp ba dòng, hahaha châm chọc: Ký chủ ngươi nhờn quá, ngươi còn phải đợi số hả hahaha, thẻ số của tình yêu à?
Tu Đình Vân bị cười nhạo sinh ra ý muốn đóng cửa pop-up: 187, đừng quên, ta và ngươi cùng một trận tuyến.

Không đợi 187 trả lời, Tiêu Vu từ phòng nghỉ đi ra, cho Tu Đình Vân một ánh mắt hung tợn: “Chỉ bằng mày cũng xứng để vọng tưởng đến Quan Khê, một thứ rác rưỡi từ khu ổ chuột.”
Tinh thần chiến đấu của Tu Đình Vân tăng vọt khi nghe thấy lời gã ta nói, một Omega cũng không thể câu thông, liệu Alpha này còn có thể gây khó dễ cho hắn sao?
Hắn nhìn xuống Alpha chật vật trước mắt, khẽ cười nói: “Tôi có hay không bao nhiêu cơ hội, nhưng anh khẳng định không có cơ hội.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.