Bạn đang đọc Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ – Chương 12
Edit: Aly
Nghe những lời của Tu Đình Vân, Quan Khê trở nên ngại ngùng, lên tiếng trả lời cho có lệ: “Ồ!” Sau đó, cúi đầu cắn ống hút, nhấp một ngụm trà trái cây để che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
Alpha này nghiêm trang mê hoặc người khác, hừ!
Sau khi ăn xong, cả ba cùng nghỉ ngơi một lúc rồi mới rời khách sạn.
Quan Khê mang theo Đồng Nhiễm ngồi xe trở lại trường, Tu Đình Vân sau khi đợi hai người lên xe, hắn quay lại đường Tinh Hành, tiếp tục mua những món đồ có khả năng cần trong diễn tập Hối Xuyên Tinh.
Vào một ngày sau giờ ngọ.
Tu Đình Vân đang tìm hiểu tin tức về dị thú của tinh tế trong ký túc xá của mình, nhân tiện kiểm tra một chút xem tin tức mà hắn gửi cho Quan Khê, đối phương đã xem chưa.
187 nhìn bộ dáng ngo ngoe rục rịch của hắn, mỗi chữ đánh ra đều mang theo vui sướng: Ký chủ rất sốt ruột nga! Hắc hắc hắc, nhưng ngươi gửi một quyển danh sách dị thú bách khoa toàn thư cho Khê Khê, là có ý gì? Khê Khê không thích xem những thứ này!
Tu Đình Vân: Đừng dùng trình độ mù chữ của ngươi để đi phỏng đoán Khê Khê.
187: So với ngươi thì ta hiểu rõ Omega hơn, cái này gọi là cùng nhau tán gẫu, ngươi nhìn xem buổi sáng ngươi đã sớm hỏi thăm! Ôi trời, đây là thủ đoạn trò truyện của thế kỷ 21 trên trái đất!
Tu Đình Vân ngứa tay muốn đánh 187.
Gần đây, hệ thống trừ bỏ nói chuyện cùng hắn thì vẫn chưa cho các loại bàn tay vàng mà thái độ còn đặt mũi lên trên đầu.
Cảm giác được nguy hiểm, 187 trong nháy mắt, đóng pop-up, lanh lẹ mà trốn đi.
Quên đi, thay vì so đo với một mạch não nhị phân không có sinh mệnh, Tu Đình Vân tiếp tục lật lại bách khoa toàn thư về dị thú, chờ câu trả lời của Khê Khê.
Lúc này, cửa ký túc xá loảng xoảng mở ra, Hứa Chấn Lâm không muốn về nhà để bị quản thúc, đã lựa chọn tiếp tục ở lại trường học, lúc này Hứa Chấn Lâm hoảng loạn chạy tới, hai tay ấn vào mép bàn của Tu Đình Vân, nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
“Làm sao vậy? Đột nhiên phát hiện ra Vân ca đã trở nên đẹp trai?” Hắn lên tiếng trêu chọc.
Hứa Chấn Lâm rất phối hợp, giọng điệu và biểu cảm khoa trương: “Cái kia, cậu không chỉ đẹp trai, mà đệ nhất giáo thảo của Học viện quân sự trung ương, chính là Vân ca!” Còn không quên giơ ngón tay cái lên cho hắn.
“Được rồi, biết sự ngưỡng mộ của cậu dành cho ca.
Qua!” Tu Đình Vân ngăn lại màn trình diễn kém cỏi của anh.
“Ca, cậu thật sự là ca! Hiện tại đại danh của cậu đã truyền khắp học viện và diễn đàn trên Mộng võng.
Thành tích mô phỏng chiến đấu cá nhân, chỉ dùng 51 phút, đạt được 95 điểm! Cậu là thần a!” A Lâm bộc lộ sự hưng phấn ra ngoài, quơ chân múa tay bùm bùm nói chuyện không ngừng.
Tu Đình Vân thuần thục mà nhéo hai cánh môi của tiểu A Lâm để anh không thể tiếp tục thổi phòng, “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”
Tiểu A Lâm nắm lấy cổ tay của Tu Đình Vân, cứu lấy môi của bản thân: “Lúc đó tôi chỉ nghe lời cậu nói, không có thực sự cảm nhận được điều đó.
Bây giờ, nhìn thấy kết quả chữ đen nền trắng được công bố trên diễn đàn của trường, sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến vậy!”
Nhìn Tu Đình Vân vẫn bình tĩnh lật giở trang sách, Hứa Chấn Lâm nhịn không được, kéo cái ghế xoay một bên tới, ngồi xuống: “Vân ca, đại ca, hiện tại đại danh của cậu đã vang vọng cả năm cấp, không đúng, từ năm nhất đến năm bảy, đều đã biết truyền thuyết về cậu, nói cậu quá trâu bò!”
Tu Đình Vân nga một tiếng.
Lúc này, trong đầu não có một tin nhắn đến từ Khê Khê, hắn vội vàng click vào xem.
【?? 】
【Khủng long.jpg Thanh lọc một chút đôi mắt của anh đã bị ô nhiễm bởi dị thú】
Tu Đình Vân nhìn thấy tin nhắn trả lời, trên khuôn mặt của hắn hiện lên một nụ cười.
Dị thú của tinh tế có lẽ bị nhiễm phóng xạ quá nhiều, hình thù kỳ quái thật sự rất cay mắt.
Hứa Chấn Lâm thấy toàn bộ quá trình hắn nhìn chằm chằm vào đầu não mỉm cười, nghi hoặc: “Đình Vân, cậu trúng tà sao?”
“Đừng quấy rầy tôi nói chuyện phiếm, nghe lời, đi học đi!”
A Lâm thoái thác, “Tu Đình Vân, cậu có chịu mang theo tôi tìm tiểu O không, mau giao ảnh ra, tha cho cậu không chết!”
【 Rất đáng yêu! So với dị thú bên ngoài đẹp hơn một trăm lần! 】
Sau khi trả lời tin nhắn của Khê Khê, Tu Đình Vân đã chú ý đến cậu tiểu đệ ngốc nghếch này: “Trước mắt là bí mật, hiểu không?”
“Hừ.
Mới năm nhất mà tình yêu và sự nghiệp đều thu hoạch xong!” Đánh vỡ bí mật, tiểu A Lâm ở một bên chua chua mà nói thầm.
Người so với người, tức chết người.
“Hâm mộ không?” Tu Đình Vân tiếp tục thêm chanh.
“Hâm mộ!”
“Hâm mộ thì còn không mau đi học tập, mỗi ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời.” Tu Đình Vân vươn tay ấn tiểu A Lâm đến ngồi trước bàn học, mở ra lý thuyết chiến đấu cho anh, “Học cho tốt, chờ lát nữa tôi kiểm tra.”
“Học, tôi nhất định sẽ học.” Hứa Chấn Lâm ngồi xuống lật vài trang, rồi lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu với chính mình, “Không được, hiện tại mình phải lên Mộng võng khoe khoang một chút.
Lão đại là bạn cùng phòng của mình! Bỏ lỡ ngôi làng này, sẽ không còn cửa hàng như vậy nữa.”
Tu Đình Vân bất đắc dĩ lắc đầu,s tính cách như một con khỉ.
Khi nào mới có thể ổn định hạ quyết tâm học tập.
Hắn cũng dứt khoát mở ra diễn đàn của trường, để xem thành tích được tiết lộ như thế nào.
Hóa ra là một vị giáo viên đã lên tiếng trên diễn đàn, nói sinh viên năm nhất năm nay có một thiên tài hoàn thành khảo hạch cá nhân trong vòng một giờ.
Sau đó để cho mọi người đào sâu, tất cả tân sinh hạng nhất đều xuất hiện ở khu bình luận.
Trong số đó, hắn và một bạn học khác An Nạp Hiến là được suy đoán nhiều nhất.
Khi giáo viên nhìn vào khu bình luận đang cãi nhau, liền nhấn thích xuống một bình luận suy đoán về thành tích và thời gian hoàn thành của Tu Đình Vân.
Diễn đàn của trường lần thứ hai nổ tung.
Bây giờ thông tin về bản thân được truyền đi điên cuồng trên diễn đàn của trường, Tu Đình Vân nhìn những bức ảnh ngày đầu nhập học của nguyên chủ được lan truyền trên mạng, nên nói không hổ là trường quân đội, một đám đều thích đào tin tức.
Qua mấy ngày, đến ngày xuất phát đi Hối Xuyên Tinh.
Tu Đình Vân dựa theo thông báo đi đến trước cổng trường tập hợp.
Khi đến nơi, mọi người đã tụ tập thành từng tốp hai tốp ba đứng trước cổng.
Tiêu Dương thấy Tu Đình Vân đến, nhiệt tình vẫy tay: “Đình Vân, bên này!”
Tu Đình Vân bước tới, nhìn xung quanh đánh giá, dò hỏi: “Thành Tố học trưởng năm hai không đi sao?”
Tiêu Dương đến gần, nhỏ giọng đáp lại: “Thành Tố là tiểu thiếu gia của quân đoàn số 1.
Nghe nói gia đình cậu ấy đích thân sắp xếp tập trận mùa hè, cho nên cậu ấy sẽ không tham gia vào tổ chức của trường chúng ta! ”
Tu Đình Vân tỏ vẻ đã hiểu, Thành Tố thực sự được bảo vệ rất tốt bởi vị trí nhỏ trong gia đình, chịu đủ sự sủng ái.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, Thành gia vẫn luôn có ý thức giữ Thành Tố tránh xa hiện thực của xã hội tinh tế, dẫn đến anh ta trong nguyên tác rất ngây thơ.
Muốn cân bằng mâu thuẫn giữa thế gia quý tộc và bình dân, để không bên nào phải đổ máu.
Tiêu Dương chụp hắn một cái cười hì hì: “Lợi hại, mấy ngày này đi đến nơi nào cũng đều có thể nghe thấy tên của cậu!”
“Tôi cũng không nói nên lời, giống như động vật trong vườn bách thú, đến nơi nào cũng bị vây xem bàn tán!” Nghĩ đến trải nghiệm trong mấy ngày này, Tu Đình Vân liền sợ hãi.
Có những người đuổi theo để tham thảo kinh nghiệm, có người hạ chiến thư muốn đấu với hắn, còn có một số người quấy rầy hắn để thành lập tổ đội, điều đó rất khó chịu.
“Người anh em, là chuyện tốt, điều đó chứng mình cậu rất mạnh! Nếu tôi có bài khảo hạch mô phỏng chiến đấu cá nhân 90 điểm, tôi cũng sẽ kiêu ngạo tổ chức một buổi fan meeting trong trường!” Tiêu học trưởng nhiệt tình trêu chọc.
Tu Đình Vân vừa định trả lời, quay đầu liền chú ý tới vài tên Alpha đang tới gần.
Một trong số họ giơ tay ôm vai hắn, mang theo biểu tình đầy ác ý cười nói: “Đây không phải là Tu học đệ sao? Đến đây xem đi, niềm tự hào từ một ngôi sao rác rưởi!”
Quê quán của nguyên chủ Tu Đình Vân là ở sao Khải Tháp.
Lấy việc vận chuyển hàng hóa là ngành trụ cột, lúc trên đường vận chuyển, xuất hiện hàng hóa bị tổn hại dẫn tới không cần phải tiếp tục vận chuyển.
Người dân địa phương phải ra mặt thu mua, sau đó giao dịch với việc bán lại đồ cũ.
Vì vậy, Khải Tháp được các nhóm thương thuyền mệnh danh là tinh cầu mà toàn các thành viên đi thu đồ rách nát.
Nghe lời châm chọc của Tôn Hoài Sơn, mấy tên Alpha tùy tùng ghé vào một bên cười to.
Hầu hết mọi người đều đứng tại chỗ xem diễn, muốn nhìn xem tiểu học đệ mạnh mẽ nổi bật này đối phó với Tôn Hoài Sơn như thế nào.
Loại sỉ nhục bằng lời nói như vậy chẳng có ích gì đối với Tu Đình Vân.
Hắn bình tĩnh giơ tay bắt lấy cánh tay của đối phương đang trên vai mình, Tôn Hoài Sơn muốn dùng sức áp chế, nhưng đã bị Tu Đình Vân một phen xốc lên, thậm chí còn không kịp né tránh loạng choạng một cái suýt chút nữa té ngã.
Tôn Hoài Sơn chật vật đến cực điểm tức giận muốn chửi thề.
Nhưng lại bị Tu Đình Vân bóp chặt quai hàm không thể mở miệng.
Ý hắn bảo Tôn Hoài Sơn không được nói chuyện, từ trên cao nhìn xuống giễu cợt nói: “Học trưởng, khả năng thực chiến của anh kém hơn nhiều so với khả năng miệng lưỡi của anh!”
Tôn Hoài Sơn chỉ có thể dùng tròng mắt còn dư lại có thể hoạt động trừng hắn.
Mấy tên tuỳ tùng thấy Tôn Hoài Sơn rơi xuống thế hạ phong, vội vàng chạy đến để giúp đỡ.
Tiêu Dương cùng một vị học trưởng khác ở một bên ngăn chặn.
Vị học trưởng kia một bên ngăn người, một bên lớn giọng hô: “Không biết xấu hổ! Năm ba 1 chọi 1 đánh không lại năm nhất, bây giờ còn muốn đánh hội đồng, mặt dày!”
“Làm gì!” Từ xa một đạo âm thanh uy nghiêm quát lớn!
Những người hóng chuyện lần lượt giải tán, ngay cả Tôn Hoài Sơn, vẫn luôn dùng lực giãy giụa cũng an tĩnh trở lại.
“Các ngươi đang làm gì? Chuẩn bị lên xe còn không chịu xếp hàng! Một đám dáng vẻ lưu manh, nghiêng lệch vặn vẹo, thành bộ dáng gì!” Giáo viên một người điên cuồng lớn tiếng quát, lông mày thô to như đèn pha rọi vào nhóm Alpha không an phận.
Các học sinh khối trên nguyên bản còn rải rác đều đã ngoan ngoan đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn, lên xe theo đúng chỉ dẫn.
Tu Đình Vân trong nháy mắt, học theo những người khác, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo phía sau Tiêu Dương.
Chờ sau khi lên xe, Tiêu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, “Trường học đúng là một tên trộm gà thật, cư nhiên không nói người dẫn đầu là Hùng Bá Bá!”
Nghe đến cái tên này, Tu Đình Vân nhịn không được phụt cười ra tiếng: “Ba Ba?”
“Đó là biệt hiệu bên ngoài!” Tiêu Dương chuẩn bị phổ cập cho hắn kiến thức về vị Hùng Bá Bá vừa nghe tên đã khiến các học sinh trường quân sự khiếp sợ.
“Tên thật là Hùng Bá, Bá Bá là biệt danh do các học trưởng đã trải qua cực khổ đặt cho Hùng Bá!”
Trên ghế trước, vị học trưởng đứng ra giúp đỡ lúc trước cũng quay đầu lại, “Học sinh năm nhất còn chưa trải qua sự khủng khiếp của Hùng Bá Bá.
Sau khi đến khảo hạch năm thứ hai, cậu sẽ hiểu nguồn gốc sự sợ hãi của tôi!”
Tu Đình Vân nhận ra vị học trưởng này, vừa rồi ra mặt giúp hắn cản người: “Sự việc lúc trước, cảm ơn học trưởng!”
“Không cần để ý.
Tôi chỉ là không quen nhìn việc lấy nhiều khi ít.
Nhân tiện nói cho cậu biết một tin tức, Tôn Hoài Sơn cùng Lưu Thương là anh em họ.”
Tiêu Dương ở một bên cười lạnh: “Cho dù không có quan hệ với Lưu Thương, loại người như Tôn Hoài Sơn cũng sẽ ngáng chân cậu.
Gặp trên đường, tốt hơn hết nên đề phòng cậu ta!”
“Tại sao?” Tu Đình Vân khá chắc chắn rằng nguyên chủ trước đây chưa từng nhận biết Tôn Hoài Sơn.
“Thế gia cao quý được người quỳ bái, coi thường chúng ta là người nghèo, ở trong mắt hắn, những kẻ xuất thân từ khu bình dân đều phải quỳ sụp dưới chân hắn, ngước lên mà nhìn hắn!” Tiêu Dương vẻ mặt khinh thường, lấy quan hệ thân thích của mẹ với đám người kia, ỷ vào bối cảnh của thế gia, mỗi ngày ở trước mặt bọn họ khoa tay múa chân, ngại đông ngại tây..