Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 136


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang – Chương 136


Chuyển ngữ: Aki
Chỉnh sửa: Sunny, Diên
.
Thấy Kỳ Tuyên đi cùng A Thất ra khỏi trúc viện, Tần Chiêu mới ngồi dậy: “Người đi rồi.”
Lúc này Cảnh Lê mới ngẩng đầu lên.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn phương hướng tiểu Hoàng đế rời đi, còn giả bộ lơ đễnh: “Đi thì đi, liên quan gì đến ta.”
Nói đoạn, tính cắn một miếng khoai lang trong tay Tần Chiêu thì hắn lại nghiêng tay tránh đi: “Nếu không phải ngươi cố tình nói thì sao cá con dám gõ cửa?”
Cá con chưa hiểu hết chuyện nhưng được dạy rất lễ phép, biết khi có người ngoài thì không được lớn tiếng ồn ào chơi đùa, càng không thể quấy rầy Tần Chiêu đang nói chuyện.
Nghĩ cái là biết do Cảnh Lê xúi.
“Là ta thì sao.” Cảnh Lê trực tiếp lấy lại khoai lang từ trong tay hắn, không vui gặm khoai, “Ai bảo hắn trò chuyện với ngươi lâu như vậy, không biết quấy rầy người ta vào giờ cơm là rất không lễ độ à?”
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười khẽ.
Hắn biết Cảnh Lê vẫn không có cảm tình gì với tiểu Hoàng đế.
Mà nguyên nhân không chỉ là hoài nghi tiểu Hoàng đế làm hại hắn mà có lẽ còn vì quan hệ thầy trò lúc xưa kia.
Nói đơn giản là tiểu phu lang đang ghen.
Hắn nhẹ nhàng lau đi một chút vết bẩn do khoai lang nướng dính trên mặt Cảnh Lê, thấp giọng nói: “Ta mới nói với tiểu Hoàng đế là ta sẽ không làm Vinh Thân vương nữa.”
Cảnh Lê ngẩn ra.
Hắn cố gắng lâu nay không phải là để đòi lại công bằng cho mình, đòi lại tất cả những gì đã mất à?
Không làm Vinh Thân vương nữa, vậy thì nỗ lực mấy năm nay để làm gì?
“Tại sao?” Cảnh Lê buột miệng hỏi.
Tần Chiêu nói: “Ta cho là ngươi muốn ta lựa chọn như thế.”
Cảnh Lê há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Không phải vậy.
Mặc dù…!Thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy khó mà tưởng tượng được Nhiếp chính vương trong truyền thuyết kia với người đàn ông trước mặt mình, nhưng cậu tuyệt đối không muốn Tần Chiêu từ bỏ quyền thế.
Thứ cậu không muốn thấy nhất là Tần Chiêu vì cậu mà buông bỏ thứ hắn vốn nên có.
Hắn đã mất đi nhiều như vậy…
Cảnh Lê rũ mi: “Ngươi…!Bởi vì ta à?”
“Tất nhiên không phải, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Tần Chiêu nói, “Ta là vì chính ta.”
Cảnh Lê lại ngẩng đầu: “Hả?”
“Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” Tần Chiêu chăm chú nhìn vào mắt Cảnh Lê, cười lên, “Cơ thể này của ta phải sớm điều dưỡng cho tốt, còn vất vả theo đuổi chính vụ, chẳng lẽ ta đang ngại mình chưa đủ đoản mệnh à?”

“Không được nói bậy.” Cảnh Lê mắng, “Ngươi phải sống lâu trăm tuổi, nói lung tung gì đó.”
“Ừ, là ta nói sai.”
Tần Chiêu chỉ lo nói chuyện với Cảnh Lê mà quên đút cá con ăn.

Bé con chờ hết sạch kiên nhẫn, quơ hai cánh tay nhỏ mập mạp giành lại nửa củ khoai lang trong tay hắn.
Gặm phần thịt khoai lang, trong miệng đều là hương vị ngọt ngào.
Tần Chiêu lấy khăn lụa ra ngồi xổm người xuống lau mặt cho nó: “Tiểu ngư, sau này ta sẽ không làm ngươi lo lắng nữa.”
Cảnh Lê trừng mắt nhìn hắn.
“…!Tất cả những chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc, ta bảo đảm.”
.
Trước giờ Tần Chiêu luôn nói được làm được, dưới sự uy hiếp của Hộ quốc Đại tướng quân, thế cục kinh thành ngày một rõ ràng.

Những năm này Thái hậu nhiều lần mượn danh nghĩa tiểu Hoàng đế muốn triệu Tiêu Việt về kinh chính là vì kiêng dè binh quyền trong tay hắn.
Mà sở dĩ ban đầu Tiêu Việt né tránh là bởi Tiêu gia trung thành với Hoàng quyền trong tay Kỳ thị, không muốn làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Bây giờ nếu biết là do Thái hậu cản trở từ trong, hiển nhiên là không cần cố kỵ cái gì nữa.
Bất luận là thời nào thì kẻ cầm binh quyền luôn là bên có ưu thế lớn nhất.
Tâm huyết Thái hậu nhiều năm dốc lòng tích lũy dưới sự chèn ép ấy chớp mắt tan rã, binh bại như núi đổ.
Duyên Quang năm thứ mười hai, mười lăm tháng giêng, ngày hội Nguyên tiêu.
Một ngọn lửa bùng lên từ tẩm cung của Thái hậu, cháy suốt một đêm, sau khi dập lửa thì tìm được hài cốt của Thái hậu và Thái giám tâm phúc từ trong phế tích.

Trên phố đồn bao nhiêu là chuyện, nào là Thái hậu ám sát vua không thành sợ tội tự sát, cũng có người nói là bệ hạ phát hiện được dã tâm của Thái hậu nên bị bí mật xử tử.
Dù chân tướng có ra sao đi chăng nữa thì tranh đấu suốt một tháng qua đã kết thúc sau trận hỏa hoạn ấy.
.
Thời tiết ngày càng ấm lên, đầu xuân, một chiếc xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà ngoài kinh thành.
Còn chưa xuống xe ngựa, Cảnh Lê đã nghe thấy một người lớn giọng la hét: “Cẩn thận một chút! Đụng hư chỗ nào lão tử chém chân ngươi.”
Ngay cả cá con cũng bị dọa rúc vào trong ngực cậu.
Cảnh Lê xoa xoa đầu nó trấn an, giương mắt nhìn sang.

Tiêu Việt đi nhanh như bay, vẻ mặt sáng láng đi tới hướng bọn họ: “Tới rồi, nào nào nào, mời vào trong, không cần khách khí với ta.”

“Vốn là nhà ta, khách khí với ngươi cái gì?” Sau đó Tần Chiêu nhảy xuống xe ngựa, trên mặt không có tí vui mừng nào.
Điền trang này chính là điều kiện Tần Chiêu đáp ứng sau khi mọi chuyện thành công sẽ giao cho Tiêu Việt.
Xưa kia Vinh thân vương gia cảnh giàu có, ở kinh thành có vô số cửa hàng sản nghiệp, cái điền trang này cũng được coi là một trong mấy sản nghiệp đáng tiền nhất của hắn.

Thế mà phải cho không Tiêu Việt, ngay cả Cảnh Lê cũng cảm thấy nhức nhối thay cho hắn.
“Nói cái gì vậy, cái này là do Hoàng đế ban cho bổn tướng quân.”
Tiêu Việt chỉ chỉ tấm biển ghi bốn chữ “Phủ Đại tướng quân” to đùng do Hoàng đế đích thân viết chưa kịp treo lên còn đang dựng cạnh cửa.
Năm đó sau khi Vinh thân vương xảy ra chuyện thì điền trang bị Thái hậu niêm phong, bây giờ bởi vì Tần Chiêu có giao hẹn với Tiêu Việt, tiểu Hoàng đế thuận thế lấy nó ban cho Tiêu Việt, danh là có công hộ giá.
Mọi chuyện kết thúc xong thì Tiêu Việt lập tức lo liệu dọn nhà, đồ còn chưa bài trí xong đã vội vàng mời Tần Chiêu và Cảnh Lê tới làm khách.
Cảnh Lê luôn cảm thấy hắn đang trả thù chuyện một tháng trước Tần Chiêu lén rời kinh ném cục diện rối rắm lại cho hắn.
Biểu hiện của Tần Chiêu ngược lại hết sức hờ hững.

Hắn không phải người đau lòng vì vật ngoài thân, huống chi hắn biết, bây giờ tỏ ra đau lòng sẽ chỉ làm cho cái đuôi của Tiêu Việt càng vểnh cao lên.
Tần Chiêu không lạnh không nóng nói mấy câu chúc mừng thăng quan rồi dắt tiểu phu lang nhà mình vào phủ tướng quân.
Cách bố trí đồ trang trí trong phủ có thay đổi, nhưng bố cục đại thể vẫn như cũ.

Tần Chiêu ôm lấy cá con trong ngực Cảnh Lê, dẫn Cảnh Lê theo đường quen đi qua sân trước trồng đầy hoa cỏ, qua cửa thùy hoa* có những cành đào rủ xuống cùng với hồ nhân tạo bên hành lang chín khúc.
*Cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.
Cảnh Lê càng đi vào bên trong càng trợn mắt hốc mồm.
Tần Chiêu trước kia…!có bao nhiêu tiền vậy trời!
Tần Chiêu từ đầu đến cuối vẫn chú ý đến phản ứng của tiểu phu lang nhà mình, thừa dịp Tiêu Việt không chú ý, lặng lẽ hỏi cậu: “Thích nơi này à?”
“Hả?” Cảnh Lê thu hồi ánh mắt.
Tần Chiêu tiếp tục nói: “Nếu như ngươi thích, ta sẽ nghĩ cách lừa gạt để lấy lại.”
Cảnh Lê: “…”
Từ sau khi bản tính bị bại lộ, Tần Chiêu không còn giấu giếm trước mặt cậu nữa, giờ đã thản nhiên nói mấy chữ lừa gạt này.
Mà Cảnh Lê cũng chẳng nghi ngờ xem hắn có làm được thật không.
Cái vị tiền Nhiếp chính vương này ý xấu đầy bụng, có gì mà không làm được chứ.
Cảnh Lê quay đầu nhìn Tiêu Việt còn đang ngu ngốc ngắm nhìn đình viện không hay biết gì, bỗng nhiên có chút đồng tình: “Ngươi để hắn sống yên ổn mấy ngày đi.”

“Được, đều nghe theo ngươi.” Tần Chiêu cười nói.
Một nhóm người đi xuyên qua hành lang quanh qua hồ nhân tạo lên một đình nghỉ mát giữa hồ.
Bên trong có người đang đợi.
Đương kim Hoàng đế mặc thường phục đang ngồi trong đình uống trà, cắn hạt dưa.

Thấy Tần Chiêu tới thì nhanh chóng thu lại toàn bộ dáng vẻ thanh thản ban đầu, thậm chí còn muốn đứng lên nghênh đón.
Toan đứng dậy thì như sực nhớ ra gì đó mà ngồi yên tại chỗ.
“Khụ…” Kỳ Tuyên hắng giọng một cái, miễn cưỡng bày ra tư thái uy nghiêm, nghiêm mặt nói, “Ngồi đi.”
Tần Chiêu khẽ nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Tại sao Bệ hạ lại ở đây, làm xong sự vụ triều chính rồi à?”
Gần đây trong kinh hỗn loạn, hẳn phải bận rộn lắm mới phải, thế mà y lại thảnh thơi ngồi uống trà ở đây à?
“…” Kỳ Tuyên tố khổ: “Trẫm đã làm việc không ngơi nghỉ mười ngày rồi!”
Tần Chiêu không hề thương tiếc bình tĩnh nói: “Là Hoàng đế đương nhiên phải vất vả.”
Kỳ Tuyên: “…”
Y quả quyết nói sang chuyện khác: “Trẫm đã tìm được người rồi, là danh y đã hành nghề nhiều năm, mấy ngày nữa sẽ dẫn tới chỗ ngươi.

Yên tâm, rất kín miệng, không biết thân phận của ngươi.”
“Đa tạ Bệ hạ.” Thái độ của Tần Chiêu vẫn lãnh đạm như cũ.
Kỳ Tuyên đương nhiên không dám so đo với Tần Chiêu, tiếp tục nói: “Còn nữa, người trước kia hạ độc ngươi…”
Y dừng lại một chút: “Những năm nay ta vẫn đang giam giữ gã vì ta thấy nếu ngươi còn sống hẳn sẽ muốn gặp mặt gã một lần.

Lần trước, lần trước ngươi nói không muốn nhắc tới những chuyện này nữa, nhưng ta nghĩ…!chắc là ngươi sẽ muốn tự mình giải quyết gã.”
“…Gã bây giờ đang bị giam trong một gian phòng ở hậu viện, nếu như ngươi muốn gặp gã, Tiêu khanh có thể đưa ngươi đi.”
Tần Chiêu không trả lời.
Cảnh Lê lặng lẽ nắm tay Tần Chiêu dưới bàn.
Chuyện năm đó Tần Chiêu đã kể hết cho Cảnh Lê, có điều cũng chỉ thuật lại như đang kể chuyện bình thường.

Hắn đồng ý với tiểu Hoàng đế không nhắc đến những chuyện trước kia nữa, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua.
Loại chuyện này ai có thể cho qua dễ dàng được chứ?
Chưa kể lúc trước hắn là người thiên chi kiêu tử như vậy..
Nhưng việc đã đến nước này, ngoại trừ quên đi thì hắn còn làm gì được đâu.
Cơ thể của hắn đã không cách nào trở lại như trước nữa, dù có tìm bao nhiêu danh y, dù có lôi kẻ đầu sỏ ra xét xử cũng không lấy lại được những gì đã mất, không đền bù nổi mấy năm khổ sở đã qua.
Bầu không khí có chút nặng nề, ngay cả Tiêu Việt cũng không nhịn được mà nói: “Nếu như ngươi không muốn gặp cũng không sao, ta giúp ngươi chém gã một đao.”
“Không.” Tần Chiêu ngắt lời nói, “Ta đi gặp gã.”
Hắn đứng dậy: “Dẫn đường đi.”

.
Hai người nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, trong đình chỉ còn lại Cảnh Lê với Kỳ Tuyên.
Hai người bọn họ có bộ dáng thiếu niên, tuổi tác cũng xấp xỉ, vốn là phải rất hợp.

Đáng tiếc thân phận khác biệt, cộng thêm việc Cảnh Lê vẫn có địch ý vô hình với Kỳ Tuyên nên tính ra hai người chưa bao giờ nói chuyện riêng.
Bên trong đình yên lặng một lúc lâu.
Cảnh Lê ngồi yên, nhưng cá con không thể bình tĩnh như vậy.

Trước mặt Kỳ Tuyên bày không ít trà bánh, đều là những món ngày thường không được ăn.
Cá con ước chừng cũng biết thúc thúc trước mặt khác với những người khác, không thể vô lễ như bình thường nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không dám mở miệng xin.
Kỳ Tuyên chú ý tới ánh mắt tràn đầy khát vọng của nó, chủ động đẩy trà bánh tới: “Muốn ăn không? Cho ngươi nè.”
Cá con ngửa đầu nhìn về phía Cảnh Lê.
Cảnh Lê trả lời: “Tạ Bệ hạ.”
“Không cần nói thế đâu, lúc không có ai cứ gọi ta A Tuyên là được.” Trên người Kỳ Tuyên hoàn toàn không có dáng vẻ của Hoàng đế, chia bánh ngọt cho cá con và Cảnh Lê rồi vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu với Cảnh Lê.
Không có Tần Chiêu với Tiêu Việt ở đây, dường như y tự tại hơn một chút, ngồi nói chuyện với Cảnh Lê hồi lâu cũng nhân cơ hội này hỏi được không ít chuyện của hai người: “Nghe nói ngươi cùng Vinh…!khụ, cùng Tần tiên sinh quen biết nhau ở trong thôn?”
“Ừ.”
“Là ngươi chủ động theo đuổi hắn hả?”
“…” Cảnh Lê trừng mắt nhìn, “Sao lại hỏi thế?”
“Thì hắn sao có thể chủ động theo đuổi người khác chứ.” Kỳ Tuyên nắm hạt dưa, “Ngươi không biết đâu, trước kia người thích hắn xếp hàng đứng hết cả dãy phố Trường An đấy.

Ban đầu trẫm còn nghĩ, nếu nhanh chóng tìm cho hắn một Vương phi thì có lẽ hắn sẽ không rảnh mà quản trẫm nữa.

Ai mà ngờ vơ vét bao nhiêu tranh họa mỹ nhân cho hắn xem mà hắn chẳng coi trọng ai cả.”
Cảnh Lê: “…”
Kỳ Tuyên hoàn toàn không nhận ra cảm xúc Cảnh Lê biến đổi, còn thở dài xa xăm: “Hắn ấy à, không hiểu phong tình lắm đâu.

Nếu sau này hắn dám bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói với trẫm.

Mặc dù trẫm cũng không dám chỉ trích hắn, nhưng dẫu sao bọn ta cũng là thầy trò, chút tình cảm ấy hẳn là có…”
“Bệ hạ lo lắng quá rồi.” Cảnh Lê nghe Kỳ Tuyên nhắc tới chuyện thầy trò thì không vui, nghiêm túc nói, “Phu quân đối xử với ta rất tốt, dịu dàng săn sóc, cái gì cũng nghe theo ta, tuyệt đối sẽ không bắt nạt ta.”
“Khụ.” Cậu vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng ho nhẹ truyền tới từ sau lưng.
Cảnh Lê: “…” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.