Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 115


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang – Chương 115


Chương 115
Chuyển ngữ: Be den
Chỉnh sửa: Sunny
.
Ngày cá con chính thức hóa thành hình người là mùng chín tháng tám, cũng là ngày Tần Chiêu thi đỗ Tiểu tam nguyên.

Cảnh Lê và Tần Chiêu đã chọn ngày này làm ngày sinh thần chính thức cho cá con, nhưng vì vài ngày nữa là thi Hương nên hai ngươi không có thời gian lo liệu.
Người một nhà chỉ ăn bữa cơm tối đơn giản coi như chúc mừng.
Thi Hương năm nay tổ chức vào mười ba tháng tám tại trường thi, theo lệ thường thi liên tiếp ba vòng, mỗi vòng ba ngày, tổng là chín ngày.
May mà bây giờ là mùa thu, ban đêm không quá lạnh.

Bằng không với cái thân thể quý báu của Tần Chiêu mà phải ở trong trường thi lâu như thế, Cảnh Lê chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Nhưng những thứ nên chuẩn bị thì không thể thiếu được.
Lần thi Hương này Tần Chiêu không có đồng hương đi cùng, Cảnh Lê đích thân đưa hắn đến cửa trường thi.
Trước khi tạm biệt còn cẩn thận kiểm tra đồ dùng trong giỏ trúc lần nữa: “Quần áo, mực bút, túi thơm, thịt khô…”
“Ngươi đã kiểm tra vài lần rồi đó, không có vấn đề gì đâu.” Tần Chiêu lấy lại đồ trên tay Cảnh Lê, ngăn lại hành động đã lặp lại vô số lần từ sáng tới giờ của Cảnh Lê.
Hắn đã thi mấy lần rồi, sao người này vẫn giống như lần đầu đưa hắn đến trường thi vậy chứ?
Tần Chiêu suy nghĩ, dặn dò: “Thi xong ta sẽ tự về nhà, người đừng ngốc nghếch đợi ở đây đấy, nghe rõ chưa hả?”
“Ta cũng không phải đồ ngốc.” Cảnh Lê ngập ngừng, nhỏ giọng lầm bầm, “Ai thèm ở ngoài chờ ngươi cơ chứ?”
Tần Chiêu: “Là con cá nhỏ nào đứng đợi ở ngoài cả ngày lúc ta thi Huyện hả?”
Cảnh Lê bị hắn nói cho nóng cả mặt, đẩy hắn đến trước cửa trường thi: “Ngươi đi nhanh đi, sắp gọi đến tên ngươi rồi kìa.”
Mới sáng sớm mà trước cửa trường thi đã có rất nhiều người đứng chờ.

Không ít người phát hiện Tần Chiêu và Cảnh Lê đến, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Vì thân phận Chiêu Ly, hiện tại danh tiếng của Cảnh Lê trong giới văn nhân tại phủ thành không hề thấp hơn Tần Chiêu.

Một tiểu phu lang thông minh xinh đẹp lại viết thoại bản hay như thế, không biết đã trở thành đối tượng mơ ước của bao nhiêu thư sinh nữa.
Tầm mắt của Tần Chiêu lướt qua xung quanh, vươn tay kéo Cảnh Lê vào lòng, bình tĩnh dùng ống tay áo rộng thùng thình che người lại.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán Cảnh Lê, nói: “Mau về nhà đi, nhiều người nhìn ngươi như vậy, ta ghen đấy.”

“Sắp thi đến nơi rồi, ngươi có thể tập trung vào chính sự một chút không hả?” Cảnh Lê bị hắn làm tức đến bật cười.
Ai có thể nói cho cậu biết, cớ làm sao mà Tần tiên sinh trưởng thành chững chạc nhà cậu lại càng ngày càng trẻ con được không?
Tần Chiêu mỉm cười đáp một tiếng “Được”, đúng lúc này tiếng chiêng trống trước cổng trường thi kêu vang, một viên quan gọi đến tên Tần Chiêu.
Tần Chiêu dịu dàng nói: “Chờ tin tốt của ta.”
Cảnh Lê gật đầu, ánh mắt nhìn theo Tần Chiêu quay người đi xa, bước vào cửa trường thi.
Con phố trước trường thi chật kín người, tiếng điểm danh vẫn đang tiếp tục, thí sinh nối đuôi nhau vào trường thi, không khí có phần căng thẳng.

Thi Hương ba năm mới tổ chức một lần, không khí khác hẳn lúc thi Huyện và thi Phủ.

Thí sinh tham gia thi có từ thanh niên khí thịnh cho đến lão đầu lớn tuổi, bọn họ đều đã chuẩn bị mấy năm liền, hy vọng có thể thông qua kỳ thi này một bước lên mây.
Không biết có phải do bị bầu không khí này ảnh hưởng hay không, trong lòng Cảnh Lê hơi nặng nề.
Với tài hoa của Tần Chiêu, cậu không lo đối phương có thể thi đỗ hay không, thế nhưng sau thi Hương Tần Chiêu sẽ là cử nhân, sẽ có tư cách tham gia thi Hội vào tháng ba năm sau.
Cũng chính là…!lúc bọn họ phải vào kinh.
Cảnh Lê cúi đầu, không biết đang nghĩ đến việc gì, ánh mắt hơi hơi tối sầm lại.
Cậu đứng im một chỗ thật lâu, bất tri bất giác, tất cả thí sinh đều đã lần lượt vào trong, trước cửa trường thi chỉ còn lại mình Cảnh Lê.

Mãi tới khi người đứng canh trước cửa trường thi nghi hoặc đi đến hỏi thì Cảnh Lê mới sực tỉnh lại, vội vàng rời đi.
.
Thi Hương cũng giống như thi Viện vậy, mỗi thí sinh đều có một gian phòng độc lập, thế nhưng bên trong rất chật hẹp, trên dưới chỉ có hai tấm ván gỗ, một cao một thấp dùng để làm bàn ghế.

Đêm đến nghỉ ngơi có thể hạ ván gỗ xuống, ghép lại thành một cái giường đơn sơ.
Trong phòng thi để mấy cây nến và một chậu than, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Mỗi vòng thi Hương đều phải thi trong ba ngày, lượng câu hỏi lớn hơn mấy vòng thi trước nhiều.

Sau khi Tần Chiêu ngồi xuống trong phòng thi thì bắt đầu mở đề thi ra xem.
Một bài Luận Ngữ, một bài Trung Dung, một bài Mạnh Tử, một bài thơ ngũ ngôn bát cú, bốn bài kinh nghĩa.
*Luận Ngữ, Trung Dung, Mạnh Tử: Ba trong bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa; Thơ ngũ ngôn bát cú: Một bài thơ có 8 câu, mỗi câu 5 chữ; Kinh nghĩa: Dùng một câu trong sách xưa để làm đề, thí sinh làm rõ ý nghĩa của câu đó.
Hắn đọc rất kỹ, dùng thời gian một nén nhang mới đọc xong hết đề thi.


Khi Tần Chiêu buông bài thi xuống còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lật bài thi và tiếng lạch cạch của nghiên mực từ các phòng thi khác.
Tuy rằng thời gian thi là ba ngày nhưng hoàn cảnh trong phòng thi kém vô cùng, không ai có thể đảm bảo trạng thái của bản thân mấy ngày sau sẽ không bị ảnh hưởng.
Vì vậy hầu hết các thí sinh đều cố hết sức giải đề trong ngày đầu tiên.
Tần Chiêu cũng thế.
Sức khỏe của hắn vẫn kém hơn người khác một chút, ngủ qua đêm ở một nơi tồi tàn như thế này thì không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, hiện tại hắn không thể lề mề được.
Tần Chiêu không kéo dài thêm nữa, lập tức lấy bút mực ra.

Trước giờ hắn viết văn chưa bao giờ cần nháp, đặt bút xuống là viết, chữ viết ngay ngắn lưu loát, không sai chữ nào.

Tần Chiêu viết được vài đoạn thì nghỉ một lúc, ngày đầu tiên thi Hương tổng cộng đã viết xong Luận Ngữ, Trung Dung và hai bài kinh nghĩa.
Sắc trời vừa tối thì Tần Chiêu ngừng bút.
Hắn không định thắp nến thức đêm giải đề, như thế cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, lại không tranh thủ được bao nhiêu thời gian.
Tần Chiêu hạ ván gỗ xuống ghép lại thành giường, trải thêm áo khoác ở trên rồi nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không gian phòng thi chật hẹp, Tần Chiêu tay dài chân dài chỉ đành miễn cưỡng co người lại.

Trong phòng không thông gió, lúc chính ngọ thì oi bức, đêm đến thì lại lạnh, còn phải đề phòng rắn chuột bọ kiến nữa.
Hoàn cảnh có thể nói là tồi tệ vô cùng.
Trong hoàn cảnh như thế này, không biết sẽ có bao nhiêu sĩ tử có chí hướng bị ảnh hưởng mà thi trượt.
Cách mà trường thi đối đãi với trụ cột quốc gia tương lai chính là như vậy sao?
Trước khi Tần Chiêu sắp ngủ còn cảm khái thở dài.
Nếu như có cơ hội, phải cho người đến tu sửa trường thi mới được.
.
Vận may lần này của Tần Chiêu không tồi, ngủ một đêm trong điều kiện tệ như thế mà hôm sau tỉnh dậy không phát sốt.

Trong ngày thứ hai hắn đã hoàn thành toàn bộ bài thi, tiếc là thi Hương không được nộp bài trước, chỉ có thể chờ đến giờ Thân ngày thứ ba, rời trường thi cùng tất cả các thí sinh khác.
Tần Chiêu ra khỏi trường thi, hít thở không khí trong lành bên ngoài, thế nhưng lại nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ba ngày này quả thật gian nan, càng khó khăn hơn là vẫn còn hai vòng thi nữa.
Tần Chiêu thở dài, cất bước đi về nhà, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng bên đường, còn cả bóng dáng quen thuộc cạnh chiếc xe nữa.

Đối phương cũng nhìn thấy hắn, chạy đến nghênh đón: “Tiên sinh.”
Tần Chiêu đưa đồ trong tay cho hắn ta, cười hỏi: “Ta không cho y đến nên y sai ngươi hả?”
A Thất nói: “Phu nhân lo lắng cho cơ thể của ngài nên đã cố ý bảo thuộc hạ thuê một chiếc xe ngựa chờ ở đây.”
Tất nhiên Tần Chiêu biết tiểu phu lang làm thế là vì muốn tốt cho hắn, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi không hài lòng bởi người nào đó giận dỗi vì một câu nói của hắn nên không đến đón hắn.
Chờ khi thi Hương chấm dứt phải dạy dỗ một trận tử tế mới được.
Tần Chiêu đang tưởng tượng, bỗng nhiên nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.
“Tuần phủ đại nhân đến.”
Một đội thị vệ cưỡi ngựa mở đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ nối đuôi theo sau.

Bách tính hai bên đường nhao nhao tránh ra, ai cũng tò mò đánh giá chiếc xe ngựa đó.
Tuần phủ là đại thần phụ trách quân đội lẫn chính trị được kinh thành phái tới, còn lớn hơn nhiều so với chức quan tri phủ.

Thi Hương lần này ngoại trừ hai vị chủ khảo phó khảo tới từ Hàn Lâm Viện ra, toàn bộ trách nhiệm giám thị đều do vị Tuần phủ đại nhân này phụ trách.
“Nghe nói Tuần phủ đại nhân năm đó là trạng nguyên mà Thánh thượng khâm điểm*.” Bách tính hai bên đường thì thầm thảo luận.
*Khâm điểm: Đích thân phong chức.
“Đừng nói linh tinh, khi đó Thánh thượng mới mấy tuổi chứ?” Có người nói chen vào, “Rõ ràng là do vị kia chọn mà.”
“Xuỵt, đừng để người khác nghe được! Ai mà không biết chuyện Tuần phủ đại nhân hối hận nhất chính là đã từng làm môn sinh dưới trướng của vị kia, ngươi không muốn sống nữa hả mà lại nhắc đến chuyện này trước mặt người ta.”
Những lời nghị luận này tất nhiên không thể lọt vào tai vị Tuần phủ đại nhân kia được, thế nhưng lại bị Tần Chiêu và A Thất nghe được.
A Thất làm như không nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng đứng chờ cạnh Tần Chiêu.
Tần Chiêu quay đầu lại, nhìn đội ngũ kia dừng trước cửa trường thi.

Không lâu sau một người trẻ tuổi bước xuống xe.
Người nọ mặc một thân quan phục, dáng người cao gầy, thoạt nhìn thì có vẻ còn trẻ nhưng cũng phải tầm ba mươi tuổi rồi.

Người nọ bị mọi người vây quanh đi đến trước cửa trường thi, dường như nhận thấy có người đang nhìn mình nên hắn quay đầu nhìn về phía Tần Chiêu và A Thất đang đứng.
Thế nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chậm rãi rời đi.
Bên trong xe ngựa, A Thất buông màn xe xuống, thấp giọng nói: “Hắn ta vào trong rồi.”
A Thất dừng một lát, lại bổ sung thêm: “Chắc là không nhìn thấy chúng ta.”
Tần Chiêu tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thế chỉ khẽ giọng đáp một tiếng.
Không rõ vui hay giận.
Chút chuyện nhỏ này không hề ảnh hưởng tới vòng thi kế tiếp.

Dẫu sao thì Tuần phủ cũng chỉ phụ trách việc giám sát thôi, sẽ không tiếp xúc trực tiếp với thí sinh.
Mấy ngày kế tiếp, vị Tuần phủ đại nhân này cũng không xuất hiện nữa.

Hai vòng thi Hương còn lại tất cả đều diễn ra như bình thường, có lẽ do cuối cùng cũng giải quyết xong một nỗi lo, buổi tối hôm thi Hương kết thúc Tần Chiêu bị sốt nhẹ, dọa Cảnh Lê lại một đêm không ngủ.
“Khi nào cơ thể ngươi mới đỡ hơn đây trời.” Hôm sau sau khi Tần Chiêu đỡ sốt hơn, Cảnh Lê tức giận đối diện với một đôi mắt thâm xì mà nói.
Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng Tần Chiêu vẫn điều dưỡng thân thể y như lời Tiết lão tiên sinh nói, hơn nữa giải độc cũng sắp được hai năm rồi, tại sao cơ thể của hắn vẫn không hề khởi sắc?
Phải tìm cơ hội tới huyện thành để Tiết lão tiên sinh xem thử lần nữa mới được.
Đối với sự oán giận của phu lang nhà mình, Tần Chiêu chỉ có thể ngậm miệng mà nghe thôi.
Hắn cũng tự hiểu đại khái tình trạng sức khỏe của mình, sách y nói lo âu ắt thành bệnh, Tiết lão tiên sinh cũng nói hắn lo âu quá nhiều, không tốt cho việc điều dưỡng cơ thể.
Nhưng mà tình hình hiện tại khá đặc biệt, đâu phải hắn cứ muốn từ bỏ là có thể bỏ được đâu?
Trong lòng Tần Chiêu hiểu rõ, lại nhất thời không thể nói ra sự thật, chỉ đành cố hết sức dỗ dành tiểu phu lang nhà mình để cậu đừng lo lắng như thế nữa.
Vừa hay sau khi thi Hương kết thúc có một khoảng thời gian nhàn rỗi, Tần Chiêu dứt khoát tự cho mình nghỉ phép, nhân cơ hội này đi du ngoạn giải khuây cùng tiểu phu lang và con trai, vui chơi khắp một vòng phủ thành.
Hai ba tháng trở lại đây Tần Chiêu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, Cảnh Lê bận viết thoại bản, đã rất lâu rồi hai người không trải qua những ngày ung dung nhàn nhã như vậy.
Thế nên khi trường thi phái người đến chúc mừng Tần Chiêu đỗ đầu bảng, cả nhà bọn họ đang thuê xe ngựa định ra ngoại thành ngắm lá phong.
Viên quan đến đưa thiệp chúc mừng đối mặt với người mới đứng đầu kì thi Hương trong chốc lát, sau đó nói ra suy đoán trong lòng: “Đại nhân đây là…!vội vàng về nhà tế tổ sao?”
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê: “…”
Chuyện này thật ra không thể trách Tần Chiêu và Cảnh Lê được.
Từ trước đến nay, thời gian công bố danh sách thí sinh thi đỗ thi Hương chưa bao giờ cố định, nếu có bài thi khó nhận xét thì kéo dài mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường.

Gần đây Tần Chiêu và Cảnh Lê luôn đi chơi bên ngoài, không chú ý thông tin của trường thi, cũng không biết ngày công bố kết quả.
Tất nhiên Tần Chiêu sẽ không thừa nhận bản thân hắn sao nhãng, chỉ bình tĩnh cảm ơn vị quan đến chúc mừng, trà ngon nước mát tiếp đãi một hồi.
Vị quan đó ở nhà hắn không lâu lắm, có điều trước rời khi đi không yên tâm mà dặn dò: “Đại nhân đựng vội về quê.

Theo quy định thì Tuần phủ đại nhân sẽ tổ chức Lộc Minh yến sau khi thi Hương kết thúc, hai ngày nữa sẽ có thư mời gửi đến, ngài là Giải nguyên*, nhất định phải tham gia mới được.”
*Giải nguyên: Thí sinh đỗ cao nhất trong kỳ thi Hương.
Tần Chiêu gật đầu nói được, tiễn người đi.
A Thất nhìn theo vị quan tới nọ rời đi, sau đó nói: “Tiên sinh, Lộc Minh yến kia…”
Nếu đã do Tuần phủ tổ chức thì vị Tuần phủ đại nhân kia tất nhiên sẽ đến, nhưng người đó…
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì bước không qua.”
Vẻ mặt Tần Chiêu vẫn bình tĩnh như trước, thong thả nói: “Đi bước nào tính bước đó vậy.”
Hắn vừa nói thế xong, quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy tiểu phu lang nhà mình đang bế cá con, một lớn một nhỏ quần áo chỉnh tề, đáng thương tội nghiệp mà nhìn hắn: “Còn đi ngắm lá phong…!nữa không?”
Tần Chiêu khẽ bật cười.
Mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dỗ dành tiểu phu lang và con trai nhà mình mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.
Tần Chiêu nghiêm túc nói: “Đi, tất nhiên phải đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.