Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 92


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường – Chương 92


Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Những ngày tập luyện của đội vẫn tẻ nhạt như mọi khi, thậm chí lần này còn vất vả hơn đợt đầu.
Mãi mới xông tới cửa ải cuối cùng, chỉ còn lại có mười chín người.

Không ai muốn mình là người bị loại nên người người đều nỗ lực hết mình, cố gắng hết sức để lao về phía trước.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn Cảnh Từ là từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, giữa chừng có giờ nghỉ trưa dài một tiếng rưỡi.

Nhưng thực tế thì hầu như không có ai nghỉ ngơi.
Ngay cả trước khi đi ngủ vào ban đêm.
Dù đã mệt mỏi cực kỳ song sau khi tắm rửa sạch sẽ, cơ thể vẫn theo bản năng ngồi trước bàn học, tự động tiến vào trạng thái học tập.
Cảnh Từ ngủ chưa đến sáu tiếng một ngày, thời gian học tập trung bình của cậu là gần mười sáu giờ.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã gầy đi trông thấy.
Cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn khởi và thoải mãn.
Bởi Doanh Kiêu đã ở bên cậu suốt thời gian qua, bất kể cậu có học muộn thế nào, chỉ cần gọi một tiếng với đầu bên kia điện thoại là sẽ luôn nhận được phản hồi.
“Cảnh Từ, anh trai cậu cùng cậu học tập mỗi ngày cơ à?” Trong bữa trưa, Vương Quỳnh vừa nhét miếng gà vào miệng vừa tò mò hỏi cậu.
Ban đầu nghe thấy Cảnh Từ thỉnh thoảng nói một hai câu, Vương Quỳnh còn tưởng cậu học đơ não và bắt đầu nói một mình rồi.

Cho đến khi nhìn thấy chiếc tai nghe không dây trên tai, cậu ta mới hiểu ra rằng, người ta là đang gọi điện thoại.
Cảnh Từ nhất thời sặc một cái, che miệng ho khan một tiếng: “Ừm.”
“Nhìn cậu kìa, kích động cái gì chứ?” Vương Quỳnh không hiểu ra sao, đẩy bát canh đến trước mặt cậu: “Mặt đỏ cả lên rồi, uống một ngụm canh hòa hoãn một chút.”
Cảnh Từ ậm ờ cảm ơn, bưng bát canh lên như muốn che đậy điều gì đó, hớp một hơi cạn sạch nửa bát.
“Đối với cậu tốt như vậy,” Vương Quỳnh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: “Là anh ruột của cậu à?”
“…Không phải.”
“Trời.” Vương Quỳnh không dám tin: “Không phải anh ruột mà có thể làm đến mức này, cũng quá tốt rồi.”
Cậu ta lắc đầu cảm thán: “Làm sao tớ lại không có người anh trai thế này nhỉ, hâm mộ cậu.”
Quả thực rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.
Cảnh Từ bất giác dùng đầu ngón tay chạm vào điện thoại trong túi quần, nhớ tới Doanh Kiêu, cả trái tim ấm áp.
Sau khi tách nhau ra, Doanh Kiêu sử dụng các phương pháp của mình để khiến cậu an tâm.


Dẫu bây giờ chia xa hai nơi, dẫu không thể gặp nhau, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Doanh Kiêu trong từng khoảnh khắc.
Hoặc cuộc gọi mỗi đêm, hoặc một thẻ kẹp sách nhỏ trong một cuốn sách, hoặc một chiếc vòng tay chưa bao giờ được tháo ra khỏi cổ tay.
Vì mối quan hệ của họ, hắn đã làm tất cả những gì có thể.
Cảnh Từ nuốt miếng cuối cùng của bữa ăn vào miệng, cất đi rồi vội vã cất bước về phía phòng học.
Cho nên, hãy giao phần còn lại cho cậu.
Thế là trong vài ngày tiếp theo, Vương Quỳnh kinh hoàng phát hiện ra rằng Cảnh Từ đã nỗ lực đến mức có thể gọi là bạt mạng.
Cậu ta vốn nghĩ, dù sao huấn luyện cũng chỉ có mấy ngày, đấu tranh nhất thời là vô nghĩa, chi bằng vò mẻ chẳng sợ nứt.

Nhưng mỗi khi cậu ta quay đầu lại nhìn thấy Cảnh Từ, suy nghĩ này sẽ tan biến ngay lập tức.
Không chỉ Vương Quỳnh, hai người khác trong ký túc xá cũng bất giác cảm thấy khủng hoảng khi có bạn cùng phòng như Cảnh Từ.
Đặc biệt là Sầm Hải, y lọt vào đội dự bị với kết quả hạng nhất, đồng thời được chọn làm tuyển thủ đại diện phát biểu trong lễ khai mạc.

Áp lực lớn hơn nhiều so với các thành viên khác trong đội, lúc này bị Cảnh Từ kích thích, suýt nữa là học thâu đêm.
Cứ như vậy, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện trong phòng ngủ thứ hai lẻ bảy ——
Cứ đến nửa đêm, bốn người trong ký túc xá lại ôm sách ngồi trước bàn không nhúc nhích, vùi đầu khổ đọc, như thể ai đứng dậy trước sẽ thua.
Thời gian chín ngày kéo dài vô tận, vất vả chịu đựng cho đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, mọi người như mất hết sức lực, ngã quỵ trên ghế.
Mặc dù Vương Quỳnh và Cảnh Từ có mối quan hệ tốt, nhưng đồng thời cũng là đối thủ của nhau.

Trong lúc huấn luyện có một số điều khó nói song bây giờ không thành vấn đề.
Cậu ta ngồi bên cạnh Cảnh Từ, cảm thán: “Lần này cậu liều thật.”
Cảnh Từ nhìn một vòng quanh lớp học nơi cậu ấy ở trong chín ngày lần cuối, cất đồ đạc vào cặp sách và kéo khóa: “Dù gì thì cũng là cửa ải cuối cùng rồi.”
“Cậu không biết đó thôi, Sầm Hải đã bị cậu ép thành cái dạng gì.” Vương Quỳnh nhấc đồ đạc của mình lên, vừa theo Cảnh Từ ra ngoài vừa nói nhỏ, “Cậu ta vốn đã gầy rồi, nhưng bây giờ lại càng thêm giống cây que.

May mắn không phải là mùa đông, không là cảm giác gió thổi qua sẽ ngã lăn ra luôn.”
Cảnh Từ ngạc nhiên: “Bị tớ ép á?”
Những ngày này cậu dành toàn bộ sức lực cho việc học, thậm chí đôi khi cậu còn quên rằng mình đang nói chuyện điện thoại với Doanh Kiêu, đeo tai nghe ngủ gật.

Ngày hôm sau đi rửa mặt mới phát hiện, huống chi là để ý đến tình trạng của người khác.
“Cậu không biết à?” Vương Quỳnh nghẹn lời, cười vỗ vai cậu: “Cậu học rất chăm chỉ, lại còn khiến chúng tớ cũng sốt sắng theo.

Không đúng, cậu không phát hiện ký túc chúng ta tắt đèn càng lúc càng muộn à?”

Cảnh Từ bật cười: “Thật đúng là không có.”
“Phục cậu.” Vương Quỳnh trợn mắt nhìn cậu, sau đó nhìn chung quanh không thấy ai, thấp giọng nói: “Thế nào? Có nắm chắc không?”
“Không rõ nữa.” Cảnh Từ lắc đầu, trả lời rất chính thức: “Chờ kết quả.”
Vương Quỳnh chẹp một tiếng, biết mình hỏi không có đáp án nên nên không ép cậu nữa.
Ngoài họ, cha mẹ, bạn bè, giáo viên và những người khác của các thành viên trong đội huấn luyện cũng đang chờ đợi kết quả.
Dựa theo thời điểm danh sách tuyển chọn đầu tiên được đưa ra, rất nhiều người bên ngoài đều phỏng đoán rằng kết quả lần này cũng sẽ được công bố vào buổi lễ bế mạc, cho nên ngày hôm đó cũng không có mấy ai chờ.
Tuy nhiên, có lẽ muốn bất ngờ khiến họ trở tay không kịp, lần này ban giám khảo có hiệu suất cực kỳ cao.

Sau giờ ăn trưa, kết quả tuyển chọn đã được công bố.
Dưới tiêu đề ngắn gọn là “Danh sách đội tuyển quốc gia IMO Trung Quốc”, người đầu tiên là ——
(1) IMO: International Mathematical Olympiad
Tỉnh Đông Hải – Trung học phổ thông Thực nghiệm tỉnh Đông Hải – Cảnh Từ
Chẳng ai ngờ rằng Cảnh Từ cuối cùng sẽ áp đảo Sầm Hải và bước vào đội tuyển quốc gia với vị trí đầu bảng.
“Đệt! Đỉnh!” Sau khi đọc danh sách, Vương Quỳnh nhảy lên người Cảnh Từ và ôm chặt lấy anh, phấn khích nói: “Chúc mừng nhé! Thành tích này quá tuyệt vời!”
Cảnh Từ bị cậu ta va loạng choạng, lùi lại mấy bước mới đứng vững, cười đáp: “Hẳn là cùng vui.”
Dù là vị trí xếp chót nhưng Vương Quỳnh cũng đã chen chân vào đội tuyển quốc gia.
Vào tháng Bảy, cả hai sẽ cùng nhau đại diện cho đất nước sang nước ngoài để tham gia cuộc thi quốc tế.
“Suýt chút nữa là tớ tưởng mình nhìn nhầm rồi.” Vương Quỳnh dừng lại một lúc mới nói, “Vậy mà cậu lại đè ép Sầm thần!” Cậu ta lắc đầu thở dài, “Đáng sợ, quá đáng sợ.”
Cảnh Từ cũng kích động không kém, phản ứng đầu tiên của cậu chính là gọi điện cho Doanh Kiêu.

Nhưng gọi qua mới nhận ra rằng Doanh Kiêu lúc này đang nghỉ trưa.

Cậu vội vàng ngắt cuộc gọi và thay vào đó mở wechat.
Đầu ngón tay của cậu run lên, nhấp vài lần mới trúng tên của Doanh Kiêu, gửi danh sách cho hắn.
Thấy vậy, Vương Quỳnh ở bên cạnh cũng hiểu ra: “Thông báo tin mừng cho anh trai à?”
“Ừm.”
“Cậu vẫn bình tĩnh nhất, tớ vui vẻ đến ngốc luôn rồi, hoàn toàn không nhớ chuyện này!” Vương Quỳnh lấy điện thoại ra nói với Cảnh Từ, “Cậu ở đây chờ tớ một lát, tớ đi gọi cho mẹ.”
Cảnh Từ gật đầu: “Ừ.”
Sau khi Vương Quỳnh rời đi, cậu thật sự không thể kìm nén được nữa, hào hứng xoay vòng vòng với chiếc điện thoại trên tay.
Lần trước tham gia đội huấn luyện, khi gặp lại Kiều An Ngạn thì đầu của cậu không đau lắm.

Còn lần này thì sao? Cậu đã trở thành thành viên chính thức của đội tuyển quốc gia, liệu điều đó có triệt để xóa bỏ ảnh hưởng của Kiều An Ngạn đối với cậu và Doanh Kiêu không?
Cảnh Từ càng nghĩ về điều đó thì tâm trạng của cậu càng trở nên kích động.

Ước gì mình không cần tham dự lễ bế mạc, có thể chạy thẳng về tỉnh Đông Hải.
Đúng lúc đó điện thoại rung, cậu sững sờ vài giây, định thần lại, nhìn vào màn hình.
Người gọi là Doanh Kiêu.
“Anh à?” Cảnh Từ nhấn nút nhận một cách nghi hoặc: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, sao anh…”
“Anh đang đợi tin tức của em.” Ở góc hành lang, Doanh Kiêu dựa vào tường, trong mắt đượm ý cười: “Bé cưng, chúc mừng.”
Một mạch nhìn Cảnh Từ tiến tới, chỉ Doanh Kiêu mới biết cậu đã khó khăn thế nào.
Không chỉ đối mặt với những đối thủ có thực lực mạnh mẽ mà còn cả sự ảnh hưởng từ Kiều An Ngạn.

May mắn thay, tất cả những nỗ lực đều được đền đáp.
Lần đầu tiên trong lịch sử tỉnh Đông Hải có một thí sinh lọt vào đội tuyển quốc gia…
Trái tim của Doanh Kiêu nhảy lên mạnh mẽ, một Cảnh Từ lợi hại như vậy là người hắn thích.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, niềm tự hào và hãnh diện trong lòng hắn gần như trào ra.
“Lúc nào em về?”
“Chiều mai.” Cảnh Từ thở gấp, nóng lòng nói: “Em sẽ mua vé sớm nhất! Anh, anh chờ em, chờ em về rồi hai ta thử lại lần nữa, ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ lần này được thì sao!”
Nhóc ngốc này.
Cổ họng Doanh Kiêu có hơi nghẹn ứ, sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia, điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là vinh dự, cũng chẳng phải danh vọng, mà là hắn.
Sao Cảnh Từ có thể khiến người ta yêu thương thế nhỉ.
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, không dám trêu chọc Cảnh Từ, sợ cậu càng vội vàng quay về hơn, khàn giọng nói: “Không vội, đừng gấp.

Ngoan nào, cứ bình thường trở lại là được rồi, đừng làm anh lo lắng cho em”.
“Ừ.” Cảnh Từ cũng nhận ra cảm xúc của mình có chút quá mức, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, nói với micro: “Anh à, anh đừng lo lắng, em sẽ chú ý an toàn.”
Hai người nói chuyện một lúc, mãi tới khi Vương Quỳnh tới mới cúp điện thoại.
Sáng hôm sau, lễ bế mạc đội huấn luyện được tổ chức đúng giờ.
Là một trong những thành viên của đội được chọn, Cảnh Từ cần chụp ảnh lưu niệm trên sân khấu.

Sắc mặt cậu lạnh nhạt, trông vô cùng nghiêm túc và điềm tĩnh, nhưng thật ra không biết trái tim mình đã sớm bay đi đâu mất rồi.
Hợp tác với các nhân viên để hoàn thành toàn bộ quá trình, chụp ảnh với các giáo viên khác nhau xong xuôi.

Lễ bế mạc kết thúc, cậu còn chưa ăn cơm trưa đã vội vàng chào tạm biệt Vương Quỳnh, bước chân lên tàu trở về.
Trong quãng thời gian này, cậu vốn dĩ rất mệt mỏi, tâm trạng lên xuống thất thường.

Lúc đầu chỉ dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao lại chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ lần đầu thấy.
Lần này, Cảnh Từ cuối cùng cũng mơ thấy nguyên nhân cái chết của mình ở kiếp trước.

Đó không phải là cái chết theo nghĩa truyền thống, mà là biến mất khỏi thực tại, đi vào không gian của cái gọi là hệ thống đổi mệnh trong miệng Kiều An Ngạn, biến thành bàn tay vàng của y.
Ngày qua ngày, cậu bị vắt kiệt sức sống, trí tuệ và mọi thứ có thể nghiền ép.
“Ông trời phù hộ cho tao, để tao có được thứ này khi đang cận kề cái chết.” Nhìn thấy cậu đang suy yếu từng chút một trong không gian, đôi mắt của Kiều An Ngạn tràn ngập niềm vui: “Mày là nhân vật chính của thế giới này thì sao? Chẳng phải bây giờ còn rơi vào trong tay tao à.”
“Đến lúc đổi mệnh thành công, nhân vật chính của thế giới sẽ trở thành tao, mà mày… Sẽ không còn ai nhớ đến mày nữa.”
Đầu của Cảnh Từ rất đau, ý thức ngày một mờ đi, nhưng cậu luôn nhớ rằng Doanh Kiêu đang đợi mình.
Cậu muốn chạy trốn, muốn phá vỡ xiềng xích trong không gian, song bất luận thế nào cũng không làm được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều An Ngạn dựa vào mình mà trở nên ngày càng tốt.
Những dấu vết về sự tồn tại của cậu bị xóa đi từng chút một, thầy cô, bạn học, bạn bè bình thường,… Tất cả mọi người dần dần quên lãng cậu.
Ngoại trừ một người duy nhất ——
Doanh Kiêu.
Từ đầu đến cuối, bạn trai của cậu vẫn luôn nhớ rõ cậu.
Cảnh Từ nhìn thấy Doanh Kiêu dốc toàn lực để tìm tung tích của cậu, nhìn thấy hắn hỏi khắp xung quanh.
Ban đầu, câu trả lời hắn nhận được là ——
“Không biết, có phải là có việc ở ký túc xá không? Chờ buổi tối cậu thử gọi cho cậu ấy xem sao.”
Sau đó ——
“Cái tên Cảnh Từ nghe quen quen.

Là lớp chúng ta à? Rất xin lỗi, không hiểu sao đột nhiên quên mất, không gặp ở đâu cả.”
Cuối cùng ——
“Cảnh Từ? Đây là ai? Không biết, thực sự không có người nào như vậy trong ký túc xá của chúng tôi.

Chiếc giường trống đó? Nó bị bỏ trống ngay khi khai giảng rồi.”
Mặc dù Cảnh Từ đang ở trong không gian hệ thống, nhưng cậu có thể chứng kiến tất cả những thứ này.

Cậu ở bên trong liều mạng hét lên, gần như chảy máu…
Anh ơi, nhìn em này, em ở đây!
Xin anh, hãy nhìn em đi!
Nhưng Doanh Kiêu nhìn không thấy, nghe không ra.
Hắn đã đi ngang qua Kiều An Ngạn vô số lần, cũng đã không biết bao nhiêu lần lướt qua….

Cậu.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần, tháng qua tháng.

Doanh Kiêu vẫn luôn tìm kiếm cậu, chưa từng buông bỏ, cũng chưa từng tìm thấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.