Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 77: Chỉ Cần Em Đứng Đó Đợi Nhất Định Anh Sẽ Vượt Sóng


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường – Chương 77: Chỉ Cần Em Đứng Đó Đợi Nhất Định Anh Sẽ Vượt Sóng


Editor: Lilac | Beta: lnc
Chương 77: Chỉ cần em đứng đó đợi, nhất định anh sẽ vượt sóng, vượt gió mà tới.
Nhà Doanh Kiêu được thiết kế theo kiểu ban công nối liền với phòng khách, ngăn cách bởi một lớp cửa kính sát đất.
Lúc này là thời điểm ánh sáng mặt trời tốt nhất trong ngày, những tia nắng xuyên qua lớp cửa kính, đáp xuống sàn phòng khách, chiếu sáng mọi vật bên trong.
Cảnh Từ nửa nằm nửa ngồi, bị Doanh Kiêu đè trên sô pha, mép áo cuốn lên để lộ một phần da trắng nõn, mịn màng ở eo.
Không phải cậu không hiểu ý Doanh Kiêu, chuyện quá đáng hơn thế cậu cũng từng chấp nhận.

Nhưng bây giờ trời vẫn sáng, lại còn đang trong phòng khách.
Mặt cậu đỏ ửng, tim đập loạn, miễn cưỡng giữ lại một tia lí trí, muốn rút tay mình ra khỏi tay Doanh Kiêu: “…Không được.”
“Không được gì cơ?” Doanh Kiêu khẽ đặt nụ hôn lên cổ cậu, hơi thở ấm nóng chạm vào làn da mềm mại kia: “Cảnh thần, anh chợt phát hiện càng ngày em càng khó hầu hạ đấy nhé.”
Hắn cười khẽ: “Không phải lúc trước em thắc mắc à? Anh chứng minh một chút cho em xem nhé?”
Hầu kết Cảnh Từ giật giật, khẽ nuốt nước miếng.

Bị Doanh Kiêu quậy như vậy, cậu cũng có chút chịu không nổi, chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc: “Em, em không.”
“Vậy ý em là anh đang bắt nạt em à?” Doanh Kiêu khẽ nắm lấy tóc Cảnh Từ, hơi ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, cười như không cười: “Đúng không?”
Giọng Doanh Kiêu vốn đã trầm, lúc này còn mang theo hương vị tình dục mà trở nên khàn khàn, ấm áp nhẹ nhàng quét qua tai, khiến Cảnh Từ cảm thấy sau cổ mình như tê dại.
Cậu quay mặt thở gấp, lắc đầu rồi lại rút tay mình ra.
“Nhìn anh.” Doanh Kiêu nắm cằm, xoay mặt cậu qua.

Lúc Cảnh Từ ngước mắt lên còn cố ý chơi xấu, ấn tay cậu lên thắt lưng mình.
“Muốn anh bỏ qua cho em hả?”
Lòng Cảnh Từ hốt hoảng không thôi, nhanh chóng gật đầu.
“Nói cái gì dễ nghe đi.” Tay Doanh Kiêu lướt nhẹ qua mặt, mò xuống xương quai xanh của cậu, trầm giọng nói: “Nói mấy lời dễ nghe thì sẽ bỏ qua cho em.”
Hô hấp Cảnh Từ như ngừng lại, bờ mi run nhẹ, sau một hồi lâu mới cố nén cảm giác thẹn thùng xuống, lời thốt ra nhẹ tựa lông hồng, khó nghe thấy được: “Anh…”
(Ở đây Cảnh Từ gọi Doanh Kiêu là 哥 – Anh trai)

Gân xanh trên trán Doanh Kiêu giật giật, mắt cũng đỏ lên.
Hắn nhắm mắt, cánh tay dùng sức kéo cậu lên rồi ấn xuống lưng ghế, hôn lên sườn mặt và vành tai cậu: “Đáng ra nó không cứng đâu nhưng giờ bị em kêu đến cứng rồi, giờ anh phải làm sao đây?”
Cảnh Từ không tin nổi, tròn mắt nhìn hắn, không ngờ rằng hắn đã không giữ lời lại còn trả đũa ngược lại.
Doanh Kiêu thở dốc bên tai cậu, khàn giọng nói: “Em không cho anh làm cũng được, này là đợi lát nữa anh tự xử sẽ nghĩ đến em à?”
Loại chuyện này sao lại hỏi ra miệng vậy chứ?
Cả người Cảnh Từ đỏ lên, tựa như muốn bốc cháy vậy.
Vậy mà Doanh Kiêu còn cố tình ép sát từng bước một: “Có thể không?”
Cảnh Từ cắn chặt răng, vất vả lắm mới phun ra được một chữ: “Được…”
Doanh Kiêu cười khẽ, hôn nhẹ lên tai cậu như khen thưởng: “Nghĩ em muốn cho anh…” Hắn thấp giọng, ngả ngớn nói: “Cũng được à?”
Cảnh Từ thực sự không chịu nổi nữa, tự vùi đầu vào hõm vai hắn, không mở miệng.
Doanh Kiêu duỗi tay vuốt nhẹ phần tóc sau đầu cậu: “Không nói gì ý là sao đây? Đồng ý hay không?” Hắn nắm tay Cảnh Từ kéo lên, cụp mắt như đang nghĩ gì đó: “Vậy anh thấy tay em…”
Cảnh Từ như hỏng mất: “…Được.”
Cậu nhắm mắt, không thèm để ý đến nữa, nhỏ giọng nói: “Anh…!anh muốn làm gì cũng được.”
Những lời này làm ngọn lửa trong lòng Doanh Kiêu càng bùng cháy dữ dội hơn nữa, hắn dùng sức xoa eo Cảnh Từ hai cái rồi cố gắng khắc chế buông cậu ra, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cảnh Từ đưa một tay lên che mặt, an tĩnh dựa vào sofa bình tâm lại hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy đi mở cửa tủ lạnh, thò đầu vào trong.
Lần này suýt nữa thì cướp cò trên sofa khiến quan hệ giữa hai người có gì đó lén thay đổi.
Những phút giây lơ đãng chạm mắt ấy như có đốm lửa khẽ bật sáng trong không khí.
Cứ như vậy, vài ngày sau, trước sinh nhật Cảnh Từ một hôm, Doanh Kiêu lại ra ngoài một lần nữa.
“Hẹn ở quán cà phê mà chúng ta hay mua trà sữa nhé.” Hà Chúc nói với Doanh Kiêu: “Cậu ta vừa gửi tin Wechat cho tao bảo đến rồi.”
Doanh Kiêu gật đầu tỏ ý đã biết.
Sáng nay, hắn đã lấy được chứng nhận bất động sản mang tên Cảnh Từ rồi.
Nhưng muốn dời hộ khẩu thì chỉ có chứng nhận bất động sản là chưa đủ, còn cần hộ khẩu gốc lúc trước nữa.
Xuống tay chỗ ông Cảnh nhất định là không thể, bởi vậy nên Doanh Kiêu chuyển hướng mục tiêu lên người Cảnh Miểu.
Vừa thấy mấy người Doanh Kiêu, Cảnh Miểu lập tức đứng dậy, co rúm người chào hỏi từng người một.
Doanh Kiêu kéo ghế đối diện cậu ta ra ngồi xuống, lười chẳng buồn đối phó với cậu ta mà vào thẳng việc chính luôn: “Đồ đâu?”
Cảnh Miểu xoay người, lấy một cái sổ hộ khẩu từ trong cặp ra đưa cho Doanh Kiêu.

Hôm qua, lúc Hà Chúc liên lạc với cậu ta để cậu ta trộm hộ khẩu trong nhà mang đến đây, Cảnh Miểu chẳng những không miễn cưỡng mà còn vui mừng khôn xiết.
Gần đây ba cậu ta từ chức ở nhà, nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngày nào cũng canh việc học của cậu ta, luôn miệng nói Cảnh Từ tốt như nào để cậu ta lấy đó làm gương.
Cảnh Miểu nhạy cảm phát hiện ra rằng, người mà ba cậu ta coi trọng lúc này là Cảnh Từ chứ không phải là cậu ta.
Cái này khiến cậu ta hoảng loạn cực kì.
Đúng, hiện tại Cảnh Từ không muốn về nhà.

Nhưng rốt cuộc thì vẫn còn quan hệ huyết thống nằm chình ình ở đó, lỡ đâu có một ngày nào đó anh ta đổi ý thì phải làm thế nào?
Đến lúc đó cậu ta liệu có còn vị trí nào trong căn nhà này nữa không?
Vậy nên sau khi nghe xong yêu cầu của Hà Chúc, Cảnh Miểu chẳng nói hai lời đã lập tức gật đầu đồng ý.
Cảnh Từ lặng lẽ chuyển ra khỏi hộ khẩu thì trước hết anh ta sẽ không còn là người nhà bọn họ nữa.

Thứ hai, chờ sau này ba biết, nhất định sẽ sinh ra khúc mắc với Cảnh Từ, cơ hội làm dịu mối quan hệ gần như là bằng không.
Doanh Kiêu mở hộ khẩu ra xem, xác nhận không có gì sai sót mới cất vào túi: “Dùng xong tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”
Cảnh Miểu vội vã gật đầu.
Đã đạt được mục đích, Doanh Kiêu không định phí thời gian thêm nữa, ly trà sữa cũng chưa uống hết đã rời khỏi quán.
“Cảm ơn nhé.” Hắn ném bao thuốc trong tay cho Trịnh Khuyết, nói với mấy người bọn họ: “Hôm nào qua nhà tao ăn cơm.

Muốn ăn gì thì nhắn Wechat trước, lúc đấy tao sẽ nhờ dì làm.”
“Được được được!” Hà Chúc gấp không chờ nổi, nói: “Cái khác thì không cần, nhiều thịt chút là được.”
Trịnh Khuyết lấy điếu thuốc ra ngậm, hỏi: “Anh Kiêu, ngày mai bọn này định đi Hoan Nhạc Cốc, mày đi không?”
“Không, tao còn chút việc, chúng mày đi chơi đi.” Doanh Kiêu nhấp hai cái vào màn hình để xem giờ rồi noi: “Tao về trước đây.”
Hắn vẫy tay gọi một chiếc taxi, cúi người lên xe.
Hà Chúc nhìn theo bóng hình hắn, cảm thán: “Anh Kiêu đúng là cợt nhả thật đấy, cơ mà đối xử với anh Từ thì tốt miễn chê.”
Trịnh Khuyết gật đầu: “Trước giờ chưa từng thấy người nào có thể khiến nó để tâm đến như vậy.”
Hà Chúc cười cười, vui sướng khi người gặp họa: “Không để tâm thì Cảnh Từ có thể nhìn trúng nó à? Nghe nói người muốn theo đuổi anh Từ đã xếp hàng ra đến ngoài cổng trường rồi.”

“Nói cũng phải.” Trịnh Khuyết cười ha ha, kề vai sát cánh cùng Hà Chúc rời đi.
Hôm sau là sinh nhật Cảnh Từ.
Trước đây Cảnh Từ chưa từng đón sinh nhật bao giờ, vốn dĩ chỉ là ngày sinh thôi, chẳng có gì đáng chúc mừng cả.
Hơn nữa cậu còn chưa thích ứng với chuyện sinh nhật đổi từ ngày 19 tháng 2 sang 31 tháng 1 nên lúc Doanh Kiêu lấy quà sinh nhật ra, cậu không khỏi bất ngờ.
“Đây là…!gì?”
“Sinh nhật vui vẻ.” Doanh Kiêu dịu dàng nhìn cậu: “Mở ra xem có thích không?”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Từ nhận được quà sinh nhật, hơn nữa còn là do người mình thích tặng.

Cậu cẩn thận nâng niu hộp quà nhỏ kia trong tay, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Bên trong là một đôi vòng tay bên bằng dây đen.
Mặt trên phối với hoa văn màu vàng kim, một cái nhìn như bánh lái, một cái nhìn như thanh kiếm vậy.
“Bánh lái và mỏ neo.” Doanh Kiêu giải thích cho cậu: “Mỏ neo là của em còn bánh lái là của anh.”
Nói rồi, hắn kéo tay Cảnh Từ lại đeo vòng lên cho cậu rồi khẽ cài chốt lại: “Đẹp lắm.”
Cảnh Từ giơ tay lên, nhìn chiếc vòng trên tay không chớp mắt.

Sau đó cậu phát hiện trên chiếc mỏ neo nho nhỏ kia có khắc một dòng chữ nhỏ.
J≡C
Nếu là người khác chắc chắn sẽ nghĩ ba gạch ngang ở giữa là chữ “tam” nhưng Cảnh Từ lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Kiêu: “Hàm hằng*?”
(≡ kí hiệu trùng, ví dụ a≡b là đường thẳng a trùng với đường thẳng b.
恒等于: hàm hằng.

Là hàm số mà giá trị đầu ra luôn không đổi với mọi giá trị đầu vào.

VD: ta có hàm số f(x)=7 thì f(3)=7 hay f(-10) vẫn sẽ bằng 7.

Ở trên dùng dấu “=” là được mà không rõ là dụng ý của tác giả hay do editor dốt toán nên không giải thích được tại sao nó lại là dấu “≡”)
Doanh Kiêu gật đầu, hắn biết nhất định Cảnh Từ sẽ hiểu được.
Hàm hằng, kí hiệu trùng nhau, ý nghĩa chính là: Dù thế gian có vô thường đến đâu thì đôi ta vẫn giống như hai vế của hàm hằng, vĩnh viễn trùng nhau.
Cảnh Từ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, lời Doanh Kiêu muốn nói với cậu, cậu hiểu.
Mặc kệ ngoài kia xảy ra chuyện gì, tình cảm giữa hai người vĩnh viễn vẹn nguyên.

“Qua đây,” Doanh Kiêu đưa tay về phía trước mặt Cảnh Từ, khẽ cười: “Em cũng đeo lên cho anh đi.”
Đầu ngón tay Cảnh Từ khẽ run, cậu nắm chặt tay, vươn tay nhấc chiếc vòng kia lên một cách thành kính rồi đeo vào cổ tay Doanh Kiêu.
Cổ tay hai người song song sánh bên cạnh nhau.
Một mỏ neo, một bánh lái, một J≡C, một C≡J.
“Em…” Cảnh Từ tựa trán lên vai Doanh Kiêu, cảm xúc trong lòng cuộn trào mãnh liệt: “Em thích lắm, cực kì thích.”
Doanh Kiêu vuốt nhẹ mái tóc cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên sợi tóc mềm: “Vậy là tốt rồi.”
Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, Cảnh Từ đột nhiên mở miệng nói: “Doanh Kiêu.”
“Ừ?”
“Vì sao…!em là mỏ neo, anh lại là bánh lái?”
Doanh Kiêu siết chặt vòng tay mình lại, tựa như muốn khảm người trong lòng vào cơ thể mình.

Hầu kết hắn khẽ động, giọng nói vang lên hơi khàn: “Anh cảm thấy…”
Anh muốn nói cho em biết rằng.
Hắn hít sâu một hơi, tận lực khiến mình bình tĩnh lại: “Mỏ neo đẹp hơn chút.”
Dù cho sau này em có đi về đâu, nơi đó là vùng đất như thế nào thì anh vẫn luôn tìm được em.
Chỉ cần em đứng đó đợi, nhất định anh sẽ vượt sóng, vượt gió mà tới.
“Ò.”
“Còn nữa,” Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, kéo ngăn bàn ra lấy ba quyển sổ nhỏ đưa cho Cảnh Từ: “Cho em.”
Cảnh Từ nghi hoặc: “Cũng là quà sinh nhật à?”
Doanh Kiêu lắc đầu cười: “Đây là lễ trưởng thành.”
Cảnh Từ mở ra xem, lập tức giật mình.
Hai quyển sổ, quyển màu đỏ là chứng nhận bất động sản đứng tên cậu.

Một quyển màu nâu sậm là sổ hộ khẩu nhà họ Cảnh.
Doanh Kiêu khẽ nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: “Chúc mừng ngày lễ trưởng thành của em, tự mình lập môn hộ, không còn bị trói buộc nữa.”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Sang tên bất động sản không đơn giản như vậy nhưng vì cốt truyện cần nên mọi người xem như là tình huống hư cấu nha~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.