Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường

Chương 67: Ra Đây Ăn Vả Nào!!


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường – Chương 67: Ra Đây Ăn Vả Nào!!


Editor: Lilac | Beta: Inc
Thực ra Cảnh Từ rất thích nghe Doanh Kiêu nói lời ngọt ngào với mình.
Những lúc như thế cậu có thể cảm nhận được tình yêu của Doanh Kiêu dành cho mình một cách rõ ràng.

Mặc dù cậu sẽ xấu hổ, sẽ đỏ mặt nhưng hơn cả thế là sự vui vẻ.

Từng mảnh ghép vui vẻ ấy đều được cậu cẩn thận góp nhặt, cất giấu vào tận sâu trong đáy lòng mình để rồi khi có thời gian rảnh rỗi sẽ trộm lấy nó ra, len lén thưởng thức dư vị còn đọng lại, cho trái tim thấm đẫm mật ngọt.
Cơ mà, tuy cậu có thể làm bất cứ điều gì cho Doanh Kiêu nhưng lại chẳng thể nói ra những câu tương tự bởi tính cách cậu không cho phép.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng dù mình không nói ra nhưng chỉ cần cậu dùng tất cả những gì mình có để đối xử với Doanh Kiêu thật tốt thì hắn sẽ hiểu được.

Vậy mà giờ phút này đây, nơi quảng trường của ga tàu người đến người đi, nghe được câu hỏi lơ đãng của Doanh Kiêu xong, bỗng dưng cậu không còn cảm thấy như vậy nữa.
Có lẽ Doanh Kiêu cũng mong cậu sẽ nói câu gì đó, có lẽ khi mình nói lời âu yếm ngọt ngào thì Doanh Kiêu cũng sẽ vui vẻ giống như mình vậy…
Thế nên, chẳng màng thẹn thùng hay xấu hổ, cậu nói.
“Nhớ.”
Sao có thể không nhớ cho được, Cảnh Từ nhớ tới nỗi lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy kì thi toán không còn thú vị như trước nữa.
Doanh Kiêu nghe vậy, hô hấp hơi đình trệ trong phút chốc, không dám tin mà nhìn về phía Cảnh Từ.
Cảnh Từ vừa nói nhớ hắn sao?
Cậu…!nói nhớ hắn?
Không phải do ép buộc, cũng chẳng phải vì bị lừa từ trước mà là cậu chủ động nói ra sao?!
Lập tức, trong đầu Doanh Kiêu như có pháo hoa nổ đì đùng.
Hai tai hắn đỏ ửng hết cả lên, khóe môi giương cao thật cao, không biết mình đang nói gì nữa: “Em…!Bữa tối em muốn ăn gì? Ăn đồ Nhật nhé? Không phải hôm đó em thích Sukiyaki lắm sao?”
Chưa để cậu kịp trả lời, hắn đã nhanh chóng nói luôn: “Hay là em không thích ăn một món đó hai lần? Vậy hai chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn: “Em…”
Doanh Kiêu lại ngắt lời cậu, lẩm bẩm nói: “Ăn nhiều thịt nướng không tốt cho sức khỏe, bỏ đi, hay là đi ăn đồ Quảng Đông nhé, món Quảng Đông đều thanh đạm, hợp với bữa tối.”
Cảnh Từ vừa định bảo là mình không có nhiều thời gian lắm, không kịp ăn cơm căn tin, tìm đại một tiệm cơm ăn để kịp giờ tự học buổi tối là được thì Doanh Kiêu đã nhanh chóng nói tiếp: “Không được, đồ Quảng Đông ăn nhiều tới ngán luôn rồi, không thì ăn món Hàn nhé?”
Hắn lại lập tức lắc đầu bỏ qua ý tưởng này: “Đồ Hàn cũng không tốt cho sức khỏe, toàn là đồ muối thôi.


Không thì ăn…”
Doanh Kiêu bất chợt bật cười không ngừng được, không nói nổi lời nào nữa.
Hắn dừng bước, thả hành lí xuống đất dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cảnh Từ, đẩy cậu dựa người vào cây đa lớn bên đường.
Cảnh Từ còn chưa kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Doanh Kiêu: “Anh làm gì vậy?”
Doanh Kiêu không lên tiếng.
Giây tiếp theo, trước mắt Cảnh Từ bỗng dưng tối sầm lại, một cái áo khoác to phủ lên đầu cậu.
Khiến cậu chưa kịp hiểu rõ tình huống hiện tại, cũng chẳng kịp giãy dụa gì.
Trong bóng tối, Doanh Kiêu đưa tay nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Phía bên trái là quảng trường người đến người đi, bên phải hai người là đường xe chạy qua lại không ngừng.
Tiếng trẻ con nô đùa hét chói tai, tiếng người qua đường cười nói vui vẻ, tiếng còi xe bén nhọn cao vút không ngừng truyền tới, thậm chí thỉnh thoảng hai người còn nghe được tiếng bước chân ngay sát bên người.
Nhưng Doanh Kiêu chẳng quan tâm.
Hắn dùng sức mà hôn Cảnh Từ, chỉ hận không thể dung nhập cậu hòa làm một với máu thịt của mình.
Người ít khi biểu đạt cảm xúc thực sự của bản thân như Cảnh Từ, người mà lần đầu tiên đạt được hạng nhất trong kì thi cũng chỉ trộm vui vẻ một chút, người ấy vậy mà hiện tại lại chủ động mở miệng nói nhớ hắn.
Doanh Kiêu thực sự rất vui vẻ, vui đến nỗi muốn phát điên lên được.
“Bé cưng,” Doanh Kiêu dán lên môi cậu, khàn giọng nói: “Nói lại lần nữa đi em.”
Đầu óc Cảnh Từ trống rỗng, tim đập nhanh đến nỗi như muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.
Cậu với Doanh Kiêu, vậy mà lại hôn môi trước mặt mọi người…
Dù có áo khoác che nhưng mà người nào tinh ý một chút đều biết hai người đang làm gì.
Gò má cậu nóng bừng bừng, xấu hổ tới nỗi không dám thở luôn.
Thế mà Doanh Kiêu còn không ngừng yêu cầu…
“Nghe lời, nói lại lần nữa đi.”
Nói gì chứ? Bọn họ như vậy là không đúng.
Thực sự không nên như vậy, quá khác người rồi.
Cảnh Từ rất muốn đẩy Doanh Kiêu ra, sau đó rời khỏi chỗ này.
Cơ mà Doanh Kiêu đang vui mừng như vậy, từng lời nói đều toát lên sự vui vẻ và mong chờ.
Doanh Kiêu thích nghe cậu nói những lời này nhưng trước giờ cậu chưa từng nói với hắn…
Đầu Cảnh Từ muốn bốc khói luôn rồi, hầu kết cậu lên lên xuống xuống mấy lần mới quyết tâm nắm chặt tay, cố gắng làm lơ đi mọi thứ bên ngoài.


Hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.”
Doanh Kiêu thỏa mãn thở dài một hơi, tay hơi dùng sức ấn cậu vào lòng mình.
Tối đó, sau khi mang hành lí về nhà Doanh Kiêu, hai người cũng chỉ chọn đại một tiệm ăn bên đường, ăn qua loa vài miếng rồi nhanh chóng quay lại trường.
Cảnh Từ chẳng khác nào tướng quân đánh trận trở về, được toàn thể con dân 11-7 ồn ã đón chào.

Người này đưa mấy viên kẹo, người kia tặng túi hạt dưa, cơ mà không một ai hỏi cậu thi thế nào, có thể vào tuyển Quốc gia hay không.
Cảnh Từ cảm giác như cả lồng ngực mình đều ấm áp căng phồng, cậu phá lệ một lần, không vì sợ thiếu nợ nhân tình mà từ chối quà của mọi người nữa, vừa nói cảm ơn vừa nhận những món đồ nhỏ mà các bạn đưa.
Không khí bên trong lớp 11-7 là vậy nhưng bên ngoài thì không được hài hòa như thế.
Tuy rằng trại Đông Toán học năm nay đã kết thúc nhưng bởi vì không còn cộng điểm đại học cho thí sinh có thành tích Olympic Toán, thêm nữa là phóng viên còn để tiêu đề giật tít khiến cho nhiệt độ thảo luận trên mạng không những không hạ xuống mà còn tăng lên không ít.
Mấy trang truyền thông lớn thả tin tức ra ngoài, trên Weibo cũng có một nhóm người đang thảo luận trong diễn đàn học thuật…
【Tui có bạn học cũng tham gia trại Đông, cậu ta nói tỉnh Đông Hải là đội đầu tiên rời trại.】
【Hahahaha loại hành động hèn nhát như này, chắc là do lỡ chém gió lớn quá không làm được đúng chưa.】
【Này đúng là mất hết thể diện với cả nước luôn.】
【Không đâu, lầu trên quên là còn có đội của Singapore với Nga đến dự thi à, vậy nên không phải chỉ mất mặt trong nước thôi đâu mà mất mặt với bạn bè Quốc tế luôn!】
【Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không nhưng mà tôi cứ có cảm giác như tỉnh Đông Hải cố ý ấy.

Kiểu cố tình lăng xê một cái bình hoa vẻ ngoài không tồi, thu hút sự chú ý của mọi người á.】
【Chắc không phải đâu chứ? Tôi mới chỉ nghe qua mấy ngôi sao lăng xê thôi chứ chưa nghe các tỉnh cũng muốn lăng xê lấy tiếng bao giờ.】
【Lầu trên không biết à? Nước ngoài vì muốn giữ nhiệt độ* mà còn phải mua hotsearch của chúng ta đấy, có thể là vì thu hút khách du lịch hoặc cọ cảm giác tồn tại ấy.】
(*Nhiệt độ ở đây có thể hiểu là độ nhận diện.

VD: một nhãn hàng cần có độ nhận diện cao để mọi người biết đến nhiều hơn và mua sản phẩm của nhãn hàng đó, vì vậy nên mới cần quảng cáo và các chiến dịch marketing.)
Sau khi đội của Cảnh Từ quay trở về, việc đầu tiên Triệu Phong làm là đính chính chuyện này với mọi người xung quanh.

Không ít người xem được tin tức trên mạng nên cũng lên bài làm sáng tỏ mọi chuyện.


Nhưng hết thảy đều chẳng có tác dụng gì cả, mọi người chỉ muốn hóng chuyện còn mấy bài đính chính nghiêm túc thì chả có ma nào xem.
Thậm chí có cả người tỉnh Đông Hải cũng nhảy vào trào phúng.
【Đến phục Thực Nghiệm Tỉnh luôn đấy, tham gia trại Đông thôi mà cũng tạo ra mấy cái drama giật tít như này được, mấy người điên hết rồi à? Thấy rõ đức hạnh của Thực Nghiệm Tỉnh chưa? Mấy em khóa dưới thấy rồi thì đến ghi danh vào trường ngoại ngữ bọn anh đi.】
【Tôi cũng lớp 11 đây, đảm bảo mười phần là Cảnh Từ này cũng chẳng phải học bá gì đâu.

Giáo viên chỗ tôi năm nào cũng hỏi thăm về mấy người top 20 của tỉnh cơ mà tới giờ chưa từng thấy tên của Cảnh Từ này.】
【Cơ mà cậu ta thi được tận 226 điểm đấy.】
【Ai biết được tại sao cậu ta lại đạt 226 điểm? Ây dà, biện pháp thì nhiều, chỉ cần có gan có tài chút thôi.】
【Vãi chưởng, thím vừa nói thế, tôi đột nhiên cảm thấy đúng là Thực Nghiệm Tỉnh đã có nước đi đâm vào lòng đất*】

“Cảnh Từ”, “Thực Nghiệm Tỉnh Đông Hải” là những từ ngữ được nhắc đến nhiều nhất mấy ngày gần đây như một câu chuyện cười.
Nhưng như vậy vẫn chưa tính là gì, tất cả mọi người đều đang ủ chiêu lớn, chờ sau khi có kết quả thi thì ghim bọn họ lên đầu cột mà sỉ nhục.
Cứ như vậy, dưới lời châm chọc của cư dân mạng, hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Tối đó, Cảnh Từ vừa mới vào tiết tự học tối được nửa tiếng thì bị thầy Lưu gọi tới văn phòng.
Trên lý thuyết thì các kì thi lớn đều cho phép tra kết quả từ sáng.

Cơ mà trại Đông luôn có lối đi riêng, luôn cho tra kết quả từ khoảng tám đến chín giờ tối.
Tra thành tích cùng với phúc khảo lại chỉ giới hạn trong vòng một tiếng đồng hồ, quá thời gian thì không phản hồi nữa.
Trong văn phòng giáo viên ban tự nhiên khối 11, hầu hết các thầy cô đều đang ngồi ở vị trí của mình.

Cảnh Từ vừa bước vào, thầy cô trong phòng ngẩng đầu lên, ánh mắt đều tập trung hết lên người cậu.
“Cảnh Từ, qua đây.” Triệu Phong ngồi ở vị trí của mình, vẫy vẫy tay với cậu học trò.
Trước mặt ông là một cái laptop đang bật, mở trang web có thể tra thành tích.
Chu Siêu và Giang Sùng đang đứng cạnh ông, thỉnh thoảng bước qua bước lại hai bước, vẻ mặt căng thẳng không giấu được.
“Anh Từ, tôi hồi hộp quá.” Chu Siêu hít sâu một hơi, xòe bàn tay mình ra cho Cảnh Từ xem: “Ông nhìn này, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay luôn nè.”
“Cậu ăn không?” Cảnh Từ lấy một viên kẹo trong túi ra, cái này là Trần Miểu Miểu nhân lúc vừa hết giờ đưa cho cậu.
“Ăn ăn ăn!” Chu Siêu cũng không để ý giáo viên xung quanh, nhận lấy viên kẹo kia, xé vỏ ra, bỏ viên kẹo vào miệng nhai cộp cộp như đang phát tiết điều gì đó.
Triệu Phong cũng hồi hộp không kém, ông ho khan một tiếng, nói với mấy người Cảnh Từ: “Mấy đứa cho thầy tên đăng nhập với mật khẩu trước đi, để thầy nhớ luôn, tí nữa tra điểm cho tiện.”
Mấy người Cảnh Từ lập tức làm theo.
Kim đồng hồ càng lúc càng chạy gần đến con số 8, không khí trong văn phòng như đọng lại.

Dù trong phòng nhiều người nhưng chẳng ai lên tiếng nói chuyện, chỉ đôi khi tiếng lật trang sách bỗng dưng vang lên.

Cuối cùng thì đồng hồ cũng điểm tám giờ dưới sự trông chờ mòn mỏi, giây phút chờ đợi dằn vặt mọi người cũng đã kết thúc.
Triệu Phong chẳng kịp nói lời nào, trước hết, ông nhập thông tin đăng nhập của Cảnh Từ vào trang web chính thức.
Sau khi nhập thông tin xong, dưới ánh mắt thúc giục của thầy Lưu, ông cũng không lập tức đăng nhập ngay mà nhắm hai mắt, chuẩn bị tâm lý một hồi rồi mới nhấp chuột vào ô đăng nhập.
Có thể là nhiều người đang tra nên trang web hơi lag, chờ mãi chưa tải xong, khiến mọi người xung quanh cảm giác như tim cũng sắp vọt ra ngoài luôn.
Triệu Phong thực sự không chịu được, bực bội làm mới trang web, cứ ngỡ là lần này vẫn lag, ai ngờ chưa kịp đề phòng thì bị thành tích của Cảnh Từ nhảy ra đánh úp, hiện lên trước mắt tất cả mọi người.
Vòng 1: 50 điểm
Vòng 2: 58 điểm
Tổng: 108 điểm
Trại Đông Toán học cấp Quốc gia mỗi ngày thi có ba đề, mỗi đề 21 điểm.

Tổng cộng hai ngày phải làm sáu đề, tối đa là 126 điểm.
Năm ngoái, điểm để được lên tuyển Quốc gia là 84 điểm, còn ngưỡng để đạt huy chương vàng là 75 điểm.
Mà Cảnh Từ được tận 108 điểm.
Triệu Phong không dám tin mà khẽ dụi mắt mình, mặt cũng sắp dán vào màn hình đến nơi rồi.
Ông không nhìn nhầm chứ? Cảnh Từ được 108 điểm?! Đúng không?
Màn hình chỉ lớn có nhiêu đó, bị ông chắn như vậy, mấy thầy cô khác đều bị che hết tầm nhìn, lo lắng rối rít hỏi: “Bao nhiêu? Được nhiêu điểm?”
“Ầy, lão Triệu, ông làm sao thế? Rốt cuộc là được bao nhiêu?”
Triệu Phong trầm mặc khoảng chừng một phút đồng hồ, sau đó cười hahahaha thật to, dường như muốn đem hết thảy nín nhịn trước kia cười cho bay ra ngoài luôn: “108! Cảnh Từ được 108 điểm!!!”
Nháy mắt, văn phòng yên tĩnh trở lại.
Sau khi yên lặng hồi lâu qua đi, các thầy cô ngày thường cư xử khéo léo đúng mực lúc này cũng không nén được sự kích động, phấn khởi xoa tay cười không ngừng được.
108!!!
Cảnh Từ được 108 điểm!!!!
Cao hơn điểm chuẩn vào tuyển Quốc gia năm ngoái tận 24 điểm!
Cơ bản là chẳng cần bên phía chính phủ công bố danh sách, tất cả mọi người đều hiểu ngay cả khi ban tổ chức điên cuồng nâng điểm chuẩn lên thì Cảnh Từ vẫn cứ chắc suất được lên tuyển Quốc gia.
Mấy thập niên trôi qua, cuối cùng thì tỉnh Đông Hải cũng có người đủ năng lực xông pha vào đội tuyển Quốc gia rồi!!
Là ai nói Thực Nghiệm Tỉnh bọn họ chém gió không cần bản nháp thế?!
Ai nói Cảnh Từ là bình hoa cơ?
Hahahahahahahaha!! Ra đây chịu vả mặt đê!!!!
– —-
Tác giả có lời muốn nói: “Tới rồi, tới rồi đây!!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.