Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường – Chương 60: Đừng Nhìn
Editor: spring | Beta: Inc
Cảnh Từ không hiểu ý tứ của Doanh Kiêu, chỉ cảm thấy câu trả lời của hắn không khớp với câu hỏi của Trịnh Khuyết.
Cậu hơi chần chờ, quyết định không lập tức gửi lại cho Trịnh Khuyết.
“Anh Từ, tôi vào lớp đây.” Lớp 11-2 ở ngay đầu cầu thang, Chu Siêu dừng bước, lên tiếng chào cậu.
Cảnh Từ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chốc nữa cậu thu dọn đồ đạc xong thì cứ đi trước đi, không cần chờ tôi đâu.”
Cậu không biết chỗ Doanh Kiêu có bao nhiêu câu hỏi cần giảng, không thể tính ra cần phải dùng bao nhiêu thời gian.
“Được.” Chu Siêu thấy dọc đường đi cậu toàn nhìn điện thoại, tưởng cậu có việc riêng nên sảng khoái đồng ý, đẩy cửa tiến vào phòng học.
Cảnh Từ cúi đầu, ngón tay chọc chọc màn hình, đang muốn hỏi Doanh Kiêu thêm một câu, bả vai bỗng nhiên bị ôm lấy.
Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt lập tức hồng lên: “Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Doanh Kiêu chứa ý cười, đáp: “Anh vừa đi ra khỏi phòng giáo viên thì nghe thấy đằng sau có người gọi tên em.
Không nghĩ tới là em thật, duyên phận giữa hai chúng ta…”
Trong lòng Cảnh Từ ngọt ngào, cậu bỏ điện thoại xuống, đang định hỏi hắn có trả lời tin nhắn của Trịnh Khuyết không, Doanh Kiêu bỗng quơ quơ tờ giấy trắng trong tay, nói: “Đơn xin đổi ký túc xá, thỏa mãn yêu cầu của em.”
Cảnh Từ nghe không hiểu: “Yêu cầu của em?”
Doanh Kiêu gật đầu, nụ cười trên mặt sâu hơn: “Không phải em muốn kiểm hàng sao?” Thấy gương mặt Cảnh Từ mịt mờ ngây thơ, hắn tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói mấy câu.
Cảnh Từ: “…”
Tay Cảnh Từ run run, suýt chút nữa cầm rớt điện thoại.
Sắc mặt cậu đỏ lên, thấp giọng quở trách: “Anh…!Anh đừng có nói bậy bạ.”
“Chẳng phải em hỏi anh trước sao?” Doanh Kiêu trả đũa, chẳng biết xấu hổ đáp: “Sao lại không được nói? Bạn học nhỏ, em cũng quá bá đạo rồi, ỷ vào anh là vợ quản nghiêm đúng không?”
Trịnh Khuyết chắc chắn không có ý này, Cảnh Từ thừa biết Doanh Kiêu đang trêu chọc mình.
Cậu nhấp môi, gắng sức làm bản thân thể hiện tự nhiên hơn một chút, nói lảng sang chuyện khác: “Anh, anh hôm nay có đề không biết làm không?”
Doanh Kiêu bật cười: “Tranh cãi nửa ngày, tình địch lớn nhất của anh vẫn là học tập.”
Hắn vươn tay mở cửa phòng học lớp 11-7, để Cảnh Từ đi vào trước, nói: “Có, đều nhớ kỹ đây.”
Cảnh Từ ngồi xuống chỗ mình, lấy một cây bút từ trong hộp bút ra: “Anh lấy ra cho em xem một chút.”
Trịnh Khuyết thấy hai người họ đồng thời trở về thì giơ điện thoại xông lên muốn chất vấn.
Nhưng sau khi bị Doanh Kiêu cho một cái nhìn cảnh cáo, lại ảo não chạy về.
Doanh Kiêu quay đầu, lật hai quyển sách luyện tập, tìm đến đề làm sai bị đánh dấu, đẩy tới trước mặt Cảnh Từ.
Đối với Cảnh Từ, những câu hỏi này đều rất đơn giản, cậu đọc đề một lần liền lập tức nghĩ ra cách giải.
Tính toán trên giấy nháp một chút, viết ra kết quả xong, cậu chuyển mắt nhìn về phía Doanh Kiêu: “Anh lại…”
Giọng Cảnh Từ chợt im bặt.
Bên cạnh cậu, Doanh Kiêu đan tay chống cằm nhìn cậu không chớp mắt, mặt mày hắn dịu dàng, trên mặt là nụ cười không che giấu được.
Cảnh Từ dời ánh mắt sang chỗ khác, nhịp tim thịch thịch thịch bắt đầu tăng tốc.
Cậu lén lút hít thở sâu, ngước mắt lần nữa, ánh mắt Doanh Kiêu vẫn dừng ở trên người cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Từ cũng không khỏi vô ý thức nhếch khóe môi.
“Nhìn…! Nhìn vào đề đi.” Cảnh Từ cụp mắt, ngăn chặn ánh mắt nóng bỏng của Doanh Kiêu ngoài tầm mắt mình, cố gắng đè nén rung động trong lòng: “Sắp đến kỳ thi rồi.”
Lúc này, Doanh Kiêu đặc biệt muốn ôm cậu xoa xoa, hôn một cái rồi một cái.
Hắn quả thực nghĩ mãi mà không ra, trên thế giới này tại sao lại có thể có một người đáng yêu như Cảnh Từ chứ, ngay cả độ cong của cọng tóc vểnh lên cũng ưa nhìn hơn người khác.
Nhưng trong khoảng thời gian bận rộn Cảnh Từ vẫn không quên quan tâm việc học tập của hắn, Doanh Kiêu không nỡ cô phụ tâm ý của cậu.
Doanh Kiêu kiềm chế lại, nắm chặt tay, ngăn chặn tình cảm mãnh liệt trong lòng, gật đầu: “Được.”
Hơn ba tháng khắc khổ học tập, Doanh Kiêu đã tiến bộ nhanh chóng, rất nhiều đề cơ bản không còn làm khó được hắn.
Trong lòng Cảnh Từ hơi thỏa mãn lại hơi kiêu ngạo.
Sau khi giảng một lượt tất cả đề cho hắn, chắc chắn hắn đều nghe hiểu, trong lòng cậu thầm nghĩ qua một đoạn thời gian nữa sẽ phải đổi bài tập khó hơn một chút cho hắn làm.
“Toàn bộ giải quyết xong.” Doanh Kiêu viết xuống một chữ cuối cùng, khép lại sách luyện tập, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đi, anh dẫn em đến phòng luyện tập.”
“Không cần đâu.” Cảnh Từ đẩy ghế ra, đứng lên, kiên định từ chối: “Anh tự học đi, đừng lãng phí thời gian.”
Doanh Kiêu không lay chuyển được cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng: “Được, nhà chúng ta em nói mới tính, tất cả đều nghe em.”
Ba chữ “nhà chúng ta” đâm thẳng vào trong lòng Cảnh Từ.
Cậu tưởng rằng, suốt hai đời cậu sẽ không có khái niệm “nhà”, nhưng Doanh Kiêu nói với cậu, nhà chúng ta…
Trong lòng Cảnh Từ ấm áp đến tràn đầy, cậu đeo cặp sách, nói khẽ: “Em đi đây.”
“Chờ chút đã.” Doanh Kiêu để bút xuống.
Cảnh Từ nghi ngờ nhìn hắn.
Mượn cái bàn che chắn, Doanh Kiêu mỉm cười chìa một tay ra với cậu, có ý gì không cần nói cũng biết.
Cảnh Từ mím môi, mặt đỏ lên.
Do dự một hồi, ngó nghiêng hai bên, thấy không ai chú ý đến bọn họ, cậu nhanh chóng chạm vào tay hắn, sau đó quay người rời khỏi phòng học.
Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau chỉ ngắn chừng một giây, như chiếc lông vũ nhẹ nhàng làm rối loạn trái tim Doanh Kiêu.
Trong lòng hắn tê tê dại dại, cụp mắt nhìn lòng bàn tay của mình một lúc lâu, rồi mới vứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, bắt đầu chăm chú làm bài.
Trong sự chờ mong và lo lắng của đám học sinh, kỳ thi cuối kỳ cuối cùng đã tới.
Học sinh lớp 11-7 sửa sang lại bộ dáng nhàn nhã những ngày qua, có người bắt đầu điên cuồng học thuộc bài văn, có người thì đến nhờ Cảnh Từ đánh dấu trọng điểm, có người thậm chí còn chạy đi nghe ngóng tin tức của người có thành tích tương đối khá trong phòng thi của mình, hy vọng đến lúc đó có thể chuyền tờ giấy nhỏ gì đó.
Dù sao cũng là thi cuối kỳ, chẳng những liên quan đến việc toàn bộ kỳ nghỉ đông có thể trôi qua tốt đẹp hay không, mà còn móc nối với độ dày tập tiền lì xì Tết.
Mấy người Hà Chúc học gấp cả đêm, mãi khi đến phòng thi vẫn ngáp ngắn ngáp dài, sau cùng thật sự không chịu nổi, chạy đến nhà vệ sinh giáo viên rửa mặt.
Doanh Kiêu không đi cùng bọn họ, tiện đường đưa Cảnh Từ đến phòng thi số 1 xong, hắn tiếp tục đi về phòng thi số 21.
Lần thi tháng trước, mặc dù điểm số của hắn tăng lên không ít nhưng về cơ bản thứ tự không có thay đổi gì, vẫn ở phòng thi ban đầu.
Doanh Kiêu móc từ trong túi ra một cái kẹo dừa, bóc giấy gói kẹo, đang muốn bỏ vào trong miệng, vừa nhấc liền thấy Kiều An Ngạn đâm đầu đi tới.
“Anh, anh Kiêu.” Kiều An Ngạn dừng bước, đứng đối diện Doanh Kiêu, mặt đỏ bừng chào hỏi hắn.
Đời trước, mặc dù gã thích Doanh Kiêu nhưng không có can đảm thổ lộ.
Bây giờ, có cơ hội sống lại thêm một lần, gã không muốn lưu lại tiếc nuối.
Cho nên gã mới mượn lễ Giáng Sinh, nhét thư tình vào trong giấy gói quả bình an, đưa cho Doanh Kiêu.
Nhưng không ngờ, bức thư tình kia cuối cùng lại vào trong tay chủ nhiệm lớp gã, còn làm kinh động đến bố mẹ gã.
Khoảng thời gian trước, gã đã chịu đựng như thế nào, gã không muốn nhớ lại lần nữa.
Gã đã từng oán trách Doanh Kiêu, nhưng về sau gã tra ra được Doanh Kiêu không hề cố ý, cảm xúc cũng bình thường lại.
Doanh Kiêu nhíu mày, hắn vừa trông thấy gã này liền cảm thấy chán ghét.
Không phải bởi vì gã là kẻ đầu sỏ khiến Cảnh Từ đau đầu, mà trước kia đã như vậy.
Hắn vốn định đá bay Kiều An Ngạn ra chỗ khác, nhưng nhớ đến lời nói của Lý Trụ, hắn cố nén sự không kiên nhẫn trong lòng: “Lần trước người đưa thư tình cho tôi chính là cậu?”
Kiều An Ngạn chợt trừng to mắt, trái tim đập thình thịch, Doanh Kiêu còn nhớ gã!
Đầu óc của gã trong nháy mắt nóng lên, gật đầu: “Đúng, đúng!”
Doanh Kiêu cà lơ phất phơ dựa vào bệ cửa sổ hành lang, thờ ơ hỏi: “Thích tôi?”
Hô hấp Kiều An Ngạn dồn dập, không thể chờ đợi gật đầu một cái.
Tại sao Doanh Kiêu muốn hỏi gã như vậy, chẳng lẽ là…
Doanh Kiêu ngậm viên kẹo dừa tròn trịa, nhìn chằm chằm Kiều An Ngạn vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Thế Vận hội Olympic tại thành phố Dương diễn ra lúc nào?”
Kiều An Ngạn bị hắn nhìn đến mức đầu óc gần như không thể suy nghĩ gì, vô ý thức trả lời: “Tháng tám…”
“Anh Kiêu!” Sau lưng đột ngột truyền đến tiếng gọi của Trịnh Khuyết, cắt đứt lời Kiều An Ngạn.
Trịnh Khuyết đi tới, hết nhìn Doanh Kiêu lại nhìn Kiều An Ngạn, kỳ quái hỏi: “Mày ở đây làm gì thế?”
“Mày…” Doanh Kiêu nhắm mắt, suýt chút nữa không khống chế được mà cho cậu ta một đạp ngay tại chỗ, bực bội đáp: “Chân sau khỏe như vậy, mẹ nó mày là người kéo xe chuyển thế à?”
Trịnh Khuyết lúc này mới nhận ra hình như mình vừa làm hỏng chuyện, cậu ta ngượng ngùng nở nụ cười, chột dạ kéo Hà Chúc và Bành Trình Trình lẻn đi.
Có điều, mặc dù Kiều An Ngạn chỉ nói được một nửa nhưng Doanh Kiêu đã moi ra tin tức mình cần.
Hắn đoán không sai, lần trước Kiều An Ngạn quả nhiên không phải nói lầm, gã biết thành phố Dương sẽ đăng cai Thế Vận hội Olympic thành công, thậm chí còn nhớ rõ ràng Thế Vận hội diễn ra vào ngày tháng nào.
Hoặc là gã là người bị bệnh thần kinh, hoặc là…
Nghĩ đến khả năng còn lại, Doanh Kiêu cụp mắt cười lạnh.
Muốn gây ra ảnh hướng trái chiều cho Cảnh Từ? Bất luận dùng phương pháp gì, hắn cũng phải đánh cho tên yêu ma quỷ quái này cút về nơi sản xuất.
Doanh Kiêu không hề nhận thấy mình đang áp đặt tiêu chuẩn kép.
Cùng là người có điểm khác thường, Cảnh Từ chính là cậu vợ nhỏ dành riêng cho hắn, người khác thì lại là yêu ma quỷ quái.
Hắn nhìn lướt qua Kiều An Ngạn sắc mặt trắng bệch, cười nhạo, nhấc chân đi vào phòng số 21.
Hù chết thứ quỷ quái này!
Cảnh Từ vốn cho rằng lần thi này mình sẽ lại đau đầu, nhưng không thể tưởng tượng nổi, suốt hai ngày nay cậu không hề đau một lần nào, mỗi một môn đều thuận lợi thi xong.
Lúc còn thừa 20 phút nữa là hết giờ thi môn Tiếng Anh, Cảnh Từ thu dọn đồ đạc của mình rồi nộp bài.
Vừa ra khỏi cửa, cậu liền thấy Doanh Kiêu đang chờ trong hành lang.
“Đúng giờ như vậy.” Doanh Kiêu duỗi tay cầm lấy cặp sách của cậu, khẽ cười nói: “Đếm từng phút một hả?”
Cảnh Từ gật gật đầu, hỏi hắn: “Có chuyện gì không?”
Trước khi thi, Doanh Kiêu cố ý hẹn thời gian hai người nộp bài thi sớm.
Thành tích Tiếng Anh của Doanh Kiêu ngang ngửa với cậu, cho nên Cảnh Từ không từ chối, chỉ là không rõ hắn muốn làm gì.
“Dẫn em đi ăn cơm.” Doanh Kiêu đặt túi đựng bút trong suốt của mình vào trong cặp của Cảnh Từ, kéo khóa lại rồi đeo lên vai: “Có nhớ quán trà lần đầu tiên chúng ta ăn cơm cùng nhau không?”
“Muốn đến nơi đó ăn?”
“Ừ.” Doanh Kiêu gật đầu: “Lần trước có nói muốn nếm thử chè xoài bưởi* của quán đó, đi cùng anh đi?”
“Được.”
Thời điểm này, trong quán gần như không có người nào, hai phòng ăn nhỏ đều trống không, Doanh Kiêu muốn căn phòng sát bên trong, nói chuyện với Cảnh Từ xong thì họ gọi đồ ăn.
Sau khi mang lên tất cả các món ăn, nhân viên phục vụ lại gõ cửa, đưa cho bọn họ một bát chè xoài bưởi.
Cảnh Từ đang định gọi lại nhân viên phục vụ, hỏi xem có phải bọn họ mang lên thiếu một bát không, chợt bị Doanh Kiêu nắm lấy tay dưới gầm bàn.
“Anh chỉ gọi một phần.”
Lông mi Cảnh Từ run rẩy, cố nén không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi Doanh Kiêu: “Chẳng phải anh muốn ăn sao?”
Doanh Kiêu không trả lời, hắn duỗi tay múc một thìa chè xoài bưởi đưa đến bên miệng Cảnh Từ, khẽ nói: “Nếm thử hộ anh xem có phải vẫn là hương vị ban đầu không?”
Cảnh Từ đỏ mặt, đưa tay muốn tự mình làm, lại bị Doanh Kiêu tránh đi.
Doanh Kiêu không nói lời nào, chỉ giơ thìa mỉm cười nhìn cậu.
Hầu kết Cảnh Từ giật giật, rốt cuộc vẫn há miệng ra.
Doanh Kiêu nhìn chằm chằm đôi môi cậu bị đồ ngọt thấm ướt, thấp giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Cảnh Từ nuốt miếng chè xoài bưởi trong miệng xuống: “Ngon.”
“Vậy làm anh nếm một chút nhé?”
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn.
Thấy hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm môi mình, cậu lập tức hiểu ý của hắn.
Doanh Kiêu nhích lại gần bên cạnh cậu, giọng nói dịu dàng lại mang chút khàn khàn: “Được không?”
Cảnh Từ đỏ mặt đến kỳ cục, hô hấp dồn dập rõ ràng lên.
Doanh Kiêu đưa tay, khẽ nâng cằm cậu lên, lại hỏi: “Nói chuyện đi, em yêu, được hay không?”
Cảnh Từ cụp mắt, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Doanh Kiêu cúi đầu hôn cậu.
Hoàn thành một nụ hôn thật dài, Doanh Kiêu liếm liếm môi, nhìn vào đôi mắt Cảnh Từ, khẽ cười nói: “Quả nhiên rất ngọt.”
Hô hấp của Cảnh Từ cứng lại, suýt chút nữa đã bùng cháy.
Mãi cho đến khi ăn xong, đi ra phòng ăn, bị gió lạnh tạt vào người, nhiệt độ trên mặt cậu mới chậm rãi hạ xuống, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Cuối cùng cậu nhớ đến, lần trước, lúc Doanh Kiêu nói với cậu muốn nếm thử chè xoài bưởi, quả thật có lấy tay chạm vào môi cậu.
Lúc đó cậu không cảm thấy có gì, hiện tại xem ra, lúc ấy…!hắn đã có loại tâm tư này đối với mình sao?
Cảnh Từ vừa không thể khống chế suy nghĩ, vừa đi sóng vai với Doanh Kiêu về trường học.
Đi ngang qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, vừa mới quẹo vào, một hiện trường tai nạn xe cộ hỗn độn đột ngột đập vào mắt.
Chiếc xe con màu đen đâm vào đèn đường, đầu xe đã hoàn toàn bẹp xuống.
Bên cạnh là một chiếc xe ôm gần như vỡ nát, xung quanh xe ôm có những vết máu lớn.
Cảnh sát giao thông đang kéo băng cảnh báo* bao quanh hiện trường, người đi ngang qua rối rít tránh đi chỗ đó, dẫn đến hiện trường thảm thiết lại càng trở nên bắt mắt.
Con ngươi Cảnh Từ bỗng nhiên co rụt lại, không kịp suy nghĩ gì cả, duỗi tay che đi đôi mắt Doanh Kiêu trước tiên.
Mà trong khoảnh khắc tay cậu đặt lên mắt hắn, một đôi tay lạnh như băng, lòng bàn tay ẩm ướt cũng che kín tầm nhìn của cậu.
“Đừng nhìn.” Hắn ghé vào tai cậu nói.
Giọng nói yếu ớt, tiếng hô hấp phập phồng.
Doanh Kiêu tựa vào cậu, thở hổn hển, hơn nửa trọng lượng cơ thể đè ép lên người cậu, bàn tay che mắt cậu hơi run run, nhưng từ đầu đến cuối luôn cản trở cảnh tượng đáng sợ ở đằng trước thay cậu, một giây cũng không buông ra.
Cái người sợ máu kia.
Cái người nhìn thấy máu giả trong phim cũng sẽ choáng một hồi kia.
Phản ứng đầu tiên của người ấy sau khi thấy hiện trường tai nạn xe cộ lại là liều mạng cắn răng, gắng gượng không để bản thân ngã xuống, sau đó che đi đôi mắt của cậu..