Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hotboy Trường – Chương 101
Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Ánh mắt chạm nhau, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tiếng bước chân giữa các hành lang, tiếng còi bên ngoài, tiếng đóng mở thang máy, vạn vật đều nhanh chóng mờ nhạt, dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.
Cũng không biết là ai động trước, nhưng khi kịp phản ứng, cả hai đã hôn nhau.
Nhịp tim dồn dập lớn gần như lấn át tiếng thở gấp gáp, Cảnh Từ ngẩng cao đầu, đặt tay lên vai Doanh Kiêu, vừa ra sức hôn trả hắn vừa bị Doanh Kiêu kéo loạng choạng về phía trước.
Cánh tay Doanh Kiêu giữ chặt gáy Cảnh Từ, ấn cậu vào lòng mình.
Nụ hôn mãnh liệt và tàn nhẫn, lực mạnh đến mức như thể muốn nuốt chửng cậu.
Hô hấp dồn dập, ánh nhìn nóng rực, trong mắt trong tim chỉ có mỗi người trước mặt.
Chiếc cúc áo bị gãy rơi xuống sàn kêu cạch cạch.
Giống như tín hiệu trước khi châm lửa, ngay lập tức tăng nhiệt độ trong phòng lên cao hơn.
Không có kỹ xảo gì, không có trò đa dạng gì.
Hai người giống như dã thú đã đói khát từ lâu, chỉ muốn liều mạng đến gần nhau để giải tỏa những nhớ thương tuôn trào trong lòng.
Từ phòng khách đến cửa phòng ngủ, quần áo vương vãi trên mặt đất.
Chân Cảnh Từ nhũn ra, vô thức trượt xuống một chút.
Doanh Kiêu tinh tường nhận ra, trực tiếp ôm ngang eo cậu, đá mở cửa phòng ngủ chính.
“Anh…” Cảnh Từ nằm trên giường, thở hổn hển nghiêng đầu, mò mẫm với tay để nắm lấy tay Doanh Kiêu.
Cảm giác được mất đi rồi tìm lại được thật quá quý giá, đến tận bây giờ cậu vẫn không dám tin.
Dù đôi mắt có thể nhìn thấy hắn, cơ thể có thể cảm nhận được hắn, cậu vẫn đang cố gắng nắm bắt lấy một thứ gì đó.
“Anh ở đây.” Doanh Kiêu nắm lấy tay cậu, các ngón tay đan xen, dùng nhiệt độ cơ thể và động tác để xoa dịu trái tim Cảnh Từ.
Ngoài nhà, đèn đã sáng.
Ánh đèn và ánh trăng bên ngoài hắt vào qua cửa sổ rộng tung bay, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người đang triền miên dây dưa trên giường.
……………………
Mọi việc xong xuôi là đã sáng sớm.
“Bụng có khó chịu không?” Doanh Kiêu vươn tay sờ bụng dưới của Cảnh Từ, nhẹ giọng hỏi.
Ký ức quá khứ thực sự quá xa xôi, khi đeo bao, Doanh Kiêu đã quên bóp hết không khí ở phía trước.
Hơn nữa, mặc dù hắn cố gắng hết sức để kiềm chế, nhưng động tác vừa rồi của hắn vẫn hơi kịch liệt, khiến bao bị vỡ vài lần, bắn không ít vào bên trong.
Dù đã xử lý sạch sẽ cho Cảnh Từ song hắn vẫn có chút lo lắng.
Cảnh Từ nhắm mắt nằm trên giường, khóe mắt đỏ bừng, lông mi khẽ nhúc nhích khi nghe thấy lời của Doanh Kiêu, nhưng lại không lên tiếng.
“Ngủ rồi à?” Doanh Kiêu vén tóc trán của cậu sang một bên rồi hỏi lại.
Cảnh Từ vẫn không đáp lại.
Doanh Kiêu bật cười, nghiêng người dùng một tay chống mặt, tay kia nhẹ nhàng miêu tả đường nét của Cảnh Từ.
Ánh mắt thèm thuồng nhìn cậu, đôi mắt không nỡ chớp.
Thật tuyệt, người này, người mà hắn mong muốn đánh đổi bằng cả mạng sống của mình, cuối cùng cũng đã trở về bên hắn.
Cho dù đã mất đi tất cả, cậu vẫn ngoan cường lớn lên ở một thế giới khác.
Một lần nữa trở nên xuất sắc và tỏa sáng, sau đó vượt qua thời không và gặp lại hắn.
Doanh Kiêu khó có thể kìm chế được tình yêu và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng.
Hắn chống hai tay bên người Cảnh Từ, cúi đầu bắt đầu hôn từ trán cậu, từng chút từng chút xuống.
Hắn rất yêu cậu, không biết nên yêu cậu thế nào mới tốt.
“Anh?” Cảnh Từ từ từ mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Doanh Kiêu, giọng cậu khàn khàn: “Anh gọi em à?”
Cậu thực sự mệt mỏi, thể lực tiêu hao quá độ.
Ngón tay không muốn cử động, ngay cả ý thức cũng có chút chùng xuống.
Ban nãy mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy Doanh Kiêu nói chuyện với cậu, nhưng là không thể tỉnh lại.
“Ừ.” Doanh Kiêu cúi đầu hôn cậu: “Sao giọng em khàn thế?”
Cảnh Từ cụp mắt vì xấu hổ thẹn thùng, chuyện này… Còn cần phải hỏi à?
Lúc bắt đầu thực sự ước rằng mình sẽ không bao giờ phải xa Doanh Kiêu, muốn hắn sâu hơn một chút, sâu hơn chút nữa, cách mình càng gần càng tốt.
Tuy nhiên cậu vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, thể lực không theo kịp nên phải cầu xin Doanh Kiêu cho mình làm vào lần sau.
Nhưng càng cầu xin, Doanh Kiêu càng hưng phấn và bắt nạt cậu ác hơn…
Doanh Kiêu trầm thấp cười, đầu ngón tay quét qua hầu kết của cậu: “Bé cưng, vừa nãy rên rỉ rất êm tai, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh cứng rồi.”
“Anh!” Cảnh Từ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh có thể đứng đắn hơn được không hả?”
“Đứng đắn thì làm sao có thể làm em thoải mái được?” Doanh Kiêu nhướng mày: “Trước đó là ai xin anh nhanh lên?”
Nhớ lại lúc Cảnh Từ gần lên đỉnh, hai mắt rã rời và cơ thể đỏ bừng, nắm lấy cánh tay hắn van xin trong vô thức, máu của Doanh Kiêu không khỏi lại xao động.
Hắn ho khan, biết Cảnh Từ không thể chịu giày vò thêm nữa, đứng dậy vặn nước khoáng trên bàn: “Biết rồi, nghe lời em, uống chút nước trước đi.”
Cảnh Từ cũng hơi khát, chống nửa thân trên dậy uống hai hớp.
Sau khi cậu uống xong, Doanh Kiêu nhận lấy và tự mình nhấp vài ngụm.
Rồi hắn nằm xuống và kéo Cảnh Từ vào trong vòng tay mình, hỏi lại, “Bụng có khó chịu không?”
Cảnh Từ lắc đầu: “Không có.”
“Ở đây thì sao?” Doanh Kiêu tay sờ sờ phía dưới: “Đau không?”
Bị chạm vào nơi đó, cơ thể nhạy cảm của Cảnh Từ run lên, song cậu không tránh né, đỏ mặt đáp, “…Không đau.”
Thật ra vẫn hơi đau, nhưng không phải là không chịu nổi, không cần phải cho Doanh Kiêu biết, đỡ khiến hắn lo lắng.
“Vậy là tốt rồi.” Doanh Kiêu vươn tay kéo chăn lên: “Ngủ đi.”
Cảnh Từ quả thực vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, nhưng cậu không muốn ngủ.
“Anh ơi.”
“Hả?”
Cảnh Từ chỉ đơn thuần muốn gọi Doanh KIêu, không phải là muốn nói gì.
Nghe được câu trả lời của hắn, cậu mơ mơ màng màng kéo chủ đề: “Hôm qua anh trốn tiết à?”
Doanh Kiêu: “…”
Doanh Kiêu nghiến răng, đưa tay nhéo mặt của cậu một cái: “Thích ăn đòn, đúng không? Ban nãy làm em còn chưa đủ ác hả?”
“Không phải…” Tai Cảnh Từ có chút đỏ lên, cậu muốn nói thêm nhưng đột nhiên hai mắt sáng lên: “Anh à, bây giờ anh chạm vào em cũng không đau lắm!”
“Giờ mới phát hiện à?” Doanh Kiêu cười búng trán cậu: “Cảnh thần, phản ứng thật chậm ha.”
“Tại sao?” Cảnh Từ khó hiểu: “Tại sao Kiều An Ngạn lại có ảnh hưởng lớn đến em như vậy?”
Trước đây Cảnh Từ luôn tưởng rằng Kiều An Ngạn là nhân vật chính, mới có thể vô thức quấy nhiễu cậu.
Nhưng sau khi hiểu rõ tất cả, cậu mới phát hiện căn bản không phải.
“Không phải cậu ta, là hệ thống.” Hàng mi rũ xuống của Doanh Kiêu che đi sự lạnh lùng trong mắt hắn, kể cho cậu biết tất cả những điều hệ thống đã phun ra khi mình đe dọa tự tử.
Hệ thống đó vốn dĩ là phế phẩm hỏng đã được xử lý, trong code có chương trình format.
Nhưng nó không cam tâm bị phá hủy như thế, vì vậy nó khẩn cấp cần rất nhiều năng lượng để tự cường hóa và loại bỏ chương trình format.
Và cách thu được nhiều năng lượng nhất là nâng đỡ nhân vật chính mới của một thế giới thượng vị.
Kiều An Ngạn là người có ác ý nhất với Cảnh Từ và cũng dễ thao túng nhất, nghiễm nhiên trở thành vật chủ được hệ thống lựa chọn.
Kiếp thứ nhất, nó thất bại trong tình huống mình có ký ức.
“Nó và Kiều An Ngạn bị trói buộc không thể hủy bỏ cũng không có cách nào rời đi, trừ khi Kiều An Ngạn thành công.” Doanh Kiêu ngoài miệng đang nói, nhưng tay hắn chẳng hề nhàn rỗi, không ngừng tác quái ở phần nhiều thịt nhất trên người Cảnh Từ: “Cho nên tiến hành thiết lập lại thời gian.”
Chính mình đã không còn ký ức về Cảnh Từ nữa, Cảnh Từ đã thay đổi dáng vẻ khác.
Về phần Kiều An Ngạn, y từng là một bản sao của Cảnh Từ, hệ thống chắc chắn hắn sẽ thích y, mới có thể bí quá hóa liều và tiêu hao phần lớn năng lượng hiện có.
Eo Cảnh Từ bị hắn sờ mềm nhũn.
Cậu ấn tay Doanh Kiêu lại, giọng nói có chút thở hổn hển: “Đang nói, nói chính sự đấy…”
“Cũng không cần dùng tay để nói.” Doanh Kiêu nhếch môi xấu xa, còn cố ý xoa xoa eo cậu, hài lòng nhìn Cảnh Từ run một cái, nghiêm nghị nói: “Còn muốn biết không?”
Cảnh Từ yên lặng gật đầu.
Doanh Kiêu cười khẽ và tiếp tục: “Nhưng nó đã tính sai.”
Kiếp thứ hai, Kiều An Ngạn đã nắm giữ bàn tay vàng, đại sát tứ phương, có tất cả những gì Cảnh Từ từng có, chỉ không chiếm được tình cảm của hắn.
“Thế giới đó đình trệ sau khi Kiều An Ngạn đứng đầu toàn trường.” Doanh Kiêu nhìn vào mắt Cảnh Từ, ánh nhìn càng ngày càng dịu dàng: “Tiếp đó em trở về, chính là bây giờ.”
Lúc này, năng lượng của hệ thống vốn đã rất yếu, ngay cả ý thức của bản thân cũng không thể duy trì được.
Không biết tại sao Kiều An Ngạn chẳng nhớ gì về nó nữa.
Nhưng dù sao y cũng là vật chủ của hệ thống, từng nhốt Cảnh Từ trong không gian hệ thống.
Tiềm thức sẽ tự động sử dụng năng lượng của hệ thống để rút ra những thứ từ Cảnh Từ.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Cảnh Từ đau đầu khi nhìn thấy y.
“Em càng ngày càng mạnh, năng lượng của hệ thống càng ngày càng ít.” Giọng Doanh Kiêu trầm thấp: “Cho nên sau này khi gặp lại Kiều An Ngạn, triệu chứng đau đầu cũng nhẹ dần.”
“Về việc chúng ta không thể tiếp xúc cũng không thể…” Nhắc đến chuyện này là Doanh Kiêu ngứa răng: “Việc đó hẳn là do Kiều An Ngạn dùng chút năng lượng hệ thống cuối cùng.”
Chút năng lượng này cuối cùng cũng tiêu tan sau khi hai người ngày càng thân thiết, Cảnh Từ đoạt huy chương vàng cuộc thi quốc tế, quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn trùng lặp với kiếp đầu tiên, bọn họ đã lấy lại thế giới của mình.
Cảnh Từ không kìm được câu hỏi, “Thế bây giờ nó đã được format lại rồi à?”
“Ừ.” Doanh Kiêu gật đầu: “Đừng lo lắng, từ ngày em nhìn thấy Kiều An Ngạn mà không đau đầu, nó đã được format rồi.”
Nếu không format thì dù phải đập nát đầu Kiều An Ngạn, hắn cũng sẽ tiêu hủy thứ khốn kiếp đó.
“Xin lỗi, lúc đó anh không nhận ra em.” Doanh Kiêu nhẹ nhàng vuốt tóc Cảnh Từ, trong lòng đau nhói khôn nguôi.
Cảnh Từ của hắn lẽ ra có một tương lai tươi sáng, sống một cuộc đời tốt đẹp và hạnh phúc, đã bị hủy hoại trong tay hai kẻ rác rưởi.
Trong kiếp đầu tiên, cậu bị nhốt trong không gian hệ thống, rút cạn sinh mệnh và trí tuệ.
Đến kiếp thứ hai, cậu bị gậy sắt đập vào đầu, lẻ loi cô độc chết trong ngõ nhỏ.
Dù ở kiếp thứ hai, đó chỉ là một phần nhỏ trong linh hồn của cậu, nhưng tiềm thức Cảnh Từ vẫn có cảm giác đấy chứ?
Vì thế hiện tại cậu bảo vệ đầu của mình không cho ai khác được phép chạm vào.
“Là lỗi của anh.”
Cảnh Từ ngây ngẩn, mới nhận ra rằng hắn đang nói về đời thứ hai.
“Không phải.” Cậu chủ động nắm tay Doanh Kiêu, chân thành nói: “Anh à, anh đừng nghĩ linh tinh, không liên quan gì đến anh hết.”
Không có Doanh Kiêu là sẽ không có cậu bây giờ.
Cậu sẽ cô độc trong một thế giới khác, tiếp tục làm một người trong suốt, đến một lúc nào đó sẽ chết bởi linh hồn không trọn vẹn.
Doanh Kiêu cười cười không nói gì.
Hắn hiểu mọi đạo lý, song hắn không khỏi cảm thấy đau khổ và hối hận.
Cảnh Từ sợ hắn sẽ tự trách nên ngáp dài và chuyển chủ đề: “Vậy em quay lại bằng cách nào? Theo lý thuyết, linh hồn của em không hoàn chỉnh, em hẳn là bị mắc kẹt trong thế giới đó mãi mãi.”
Nhưng họ đã có kiếp thứ ba.
Doanh Kiêu siết chặt tay cậu, trong lòng chợt dấy lên một nỗi sợ hãi.
Nếu Cảnh Từ không trở về…
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi mới nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Doanh Kiêu thấy hai mắt cậu díp chặt lại mà vẫn còn cố gượng, hắn phì cười: “Đừng nghĩ nữa, những chuyện này sau đó nói sau.
Nếu em thật sự không muốn ngủ…”
Doanh Kiêu lưu manh huých hông vào người cậu: “Thêm một lần nhé?”
“Đi… Đi ngủ ngay đây.” Cảnh Từ thu mình vào chăn và lập tức nhắm mắt.
Không hiểu vì sao, Cảnh Từ luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó.
Cậu muốn nghĩ về nó, nhưng lại không thể cưỡng được cơn buồn ngủ mãnh liệt, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Cảnh Từ đột nhiên bừng tỉnh sau giấc mộng của mình.
Cậu đã nhớ ra chuyện bị lãng quên! Mình và Doanh Kiêu vẫn còn trong trạng thái xa nhau!
Cảnh Từ mở mắt ra, vừa nhìn lên là đối diện với của Doanh Kiêu.
Bấy giờ mới nhận ra trong phòng có ánh đèn mờ ảo.
Doanh Kiêu đang dựa vào đầu giường với điếu thuốc còn chưa tắt trong miệng, nhìn cậu không chớp mắt, không hề ngủ.
Trái tim Cảnh Từ nhất thời nhói lên, Doanh Kiêu… Không dám ngủ ư? Anh ấy cứ ngồi như thế cả đêm?
“Anh dọa em sợ à?” Doanh Kiêu bỏ điếu thuốc xuống, đưa tay sờ mặt cậu, dịu dàng hỏi.
Cảnh Từ lắc đầu.
“Thế làm sao…”
Giọng Doanh Kiêu đột ngột dừng lại.
Cảnh Từ thình lình bật dậy khỏi giường, ôm mặt hắn rồi ngẩng đầu lên hôn lên môi hắn.
“Anh ơi.” Mặt cậu hơi đỏ, cậu học lời tỏ tình của Doanh Kiêu lúc trước, nhẹ giọng hỏi: “Anh… Có muốn một người bạn trai không?”
Giữa hai người xưa nay luôn là Doanh Kiêu chủ động.
Chủ động tiếp cận cậu, chủ động tìm kiếm cậu, chủ động theo đuổi cậu, chủ động tỏ tình…
Vì vậy lần này, đổi thành cậu mở miệng trước.
Doanh Kiêu sững sờ một chốc, sau đó dùng sức kéo cậu vào lòng, trầm thấp cười nói: “Tha thiết mong mỏi.”
————————–.