Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường

Chương 30


Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường – Chương 30

“Không cần.” Cảnh Từ hít thở gấp gáp, cậu nắm chặt tay nắm cửa, nhấn mạnh thêm một câu: “Không cần đâu.”
Doanh Kiêu nhíu mày: “Sao lại không cần?” Hắn giữ cạnh cửa không chịu buông, nhìn về phía Cảnh Từ: “Trước đó không phải cậu còn muốn cùng Ngô Vĩ Thành kỳ cọ cho nhau à, sao tôi lại không được?”
Cảnh Từ cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Rõ ràng lúc bảo Ngô Vĩ Thành việc kỳ cọ tắm rửa, cậu tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy. Nhưng đến Doanh Kiêu, chỉ cần hơi nghĩ chút là cậu đã cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
“Tôi…” Cậu lắp bắp: “Cậu lại không định tắm rửa mà…”
Doanh Kiêu lập tức bày tỏ: “Vậy hiện tại tôi cởi đồ tắm cùng cậu luôn nhé.”
Mặt Cảnh Từ xoạt đỏ bừng.
Thấy thế, ý cười trong mắt Doanh Kiêu càng đậm. Hắn đưa tay nhéo má Cảnh Từ rồi lùi lại một bước, thả tay xuống: “Được rồi, không trêu cậu nữa. Đi tắm đi.”
Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, chẳng kịp so đo việc nhéo má với hắn, mà vội vàng đóng cửa lại.
Doanh Kiêu liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, sau đó đi ra ngồi xuống sofa.
Hai người hết tiết đã ra, đến giờ còn chưa ăn gì. Doanh Kiêu lấy điện thoại, mở phần mềm đặt đồ ăn ngoài, lần lượt xem từng cửa hàng.
Trong phòng tắm, hình như Cảnh Từ đã bắt đầu, tiếng nước róc rách không ngừng.
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, đổi chỗ ngồi sang góc sofa cách phòng tắm xa nhất, tiếp đó mới tiếp tục xem điện thoại.
Nhưng tiếng nước ấy dường như muốn chống lại hắn, luôn mạnh mẽ chui vào trong tai hắn, hắn không muốn nghe cũng không được.
Doanh Kiêu cầm điện thoại, nhưng ánh mắt dần phiêu lãng.
Suy nghĩ trong đầu như ngựa hoang mất cương, lúc thì nghĩ giờ Cảnh Từ tắm rửa đến chỗ nào, lúc thì nghĩ liệu có phải Cảnh Từ đang dùng bồn tắm mà hắn đã từng dùng không…
Lão lưu manh miệng lưỡi trơn tru muôn đời phóng đãng bất kham, nay vành tai lại dần đỏ lên.
Doanh Kiêu ho một tiếng, sau đó lấy điều khiển TV chỉnh lớn âm lượng.
TV đang phát một ca khúc được ưa thích với giọng nam đang hát: “Cháy lên đi…”
Hắn rũ mắt nhìn quần mình, thấp giọng chửi một câu rồi vươn tay mò chai nước khoáng vừa lấy từ tủ lạnh ra, áp nó lên mặt.
“Uiiiiii ——” Doanh Kiêu lập tức lạnh run lên, nhưng nhiệt độ trong lồng ngực chẳng những không giảm xuống mà còn càng trở nên xao động hơn.
“Mịa.” Doanh Kiêu bực bội ném chai nước đi, bước đến bên cửa sổ với dáng dấp mất tự nhiên, sau đó mở cửa ra.
Gió lạnh ẩm ướt tức khắc phả vào, Doanh Kiêu nghiêng người sụp xuống, móc trong túi ra một điếu thuốc lá, vừa hút vừa gọi thức ăn ngoài. Đến tận khi hút xong điếu thuốc, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Doanh Kiêu ấn tắt đầu thuốc lá vào gạt tàn, đặt điện thoại xuống và đóng cửa sổ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang tiếp tục, thường xuyên khiêu khích hắn. Doanh Kiêu cười gằn, ném điện thoại vào sofa và đi đến cạnh cửa phòng tắm, giơ tay gõ gõ.

Tiếng nước đột ngột dừng, sau đó truyền đến thanh âm bối rối của Cảnh Từ: “Có việc gì không?”
“Có chứ.” Doanh Kiêu lơ đãng tựa lên tường, giọng nói ẩn chút khàn khàn: “Tôi đang đặt thức ăn ngoài, muốn hỏi cậu có ăn thịt cừu không.”
“Có.” Cảnh Từ lau nước trên mặt, đáp: “Tôi không kén ăn, cái gì cũng được.”
“Phải có thứ yêu thích hơn chứ.” Doanh Kiêu sắp bị lửa nóng trong thân thể thiêu cháy, không chịu bỏ qua: “Cậu mở cửa ra, tôi đưa điện thoại cho cậu xem. Tự cậu chọn đi.”
Cảnh Từ sặc nước, lập tức bày tỏ: “Không cần đâu, cậu ăn gì tôi ăn nấy.”
“Thật sao?”
“Thật thật.” Cảnh Từ bị hắn ép, nói liên tiếp hai từ “thật”, chỉ sợ hắn chờ không nổi mà trực tiếp mở cửa vào.
Tắm ở nhà người khác, Cảnh Từ không thể tự ý khóa cửa, bất lịch sự.
“Được.” Doanh Kiêu cười: “Tôi biết rồi, cậu tắm tiếp đi.”
Sau khi trêu chọc Cảnh Từ một phen, Doanh Kiêu cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn. Hắn rút một điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên miệng. Vừa chuẩn bị châm lửa thì bỗng nhớ lát nữa Cảnh Từ sẽ ra, hắn bèn hơi khựng lại rồi ném chiếc bật lửa đi.
Phòng tắm nhà Doanh Kiêu được trang trí tinh xảo, hệ thống nóng lạnh tự động chỉnh độ ấm. Nước từ vòi sen khá mạnh, chảy đều đều. Nếu không nghĩ đến người bên ngoài kia thì lần tắm này vô cùng thoải mái với Cảnh Từ.
Cậu không dám kéo dài quá lâu, thứ nhất là sợ trễ lớp Olympics, thứ hai là nghĩ đến Doanh Kiêu luôn khiến cậu mất tự nhiên. Cảnh Từ vội vàng kỳ cọ một lần, bóp ít dầu gội ra lòng bàn tay để chuẩn bị gội đầu.
Lúc tắt vòi sen, ánh mắt cậu lơ đãng liếc lên giá, động tác nhất thời ngừng lại.
Giữa một loạt đồ dùng cá nhân là một chai dầu gội đầu giống chai trong tay mình như đúc. Xem ra Doanh Kiêu đã từng dùng qua, miệng chai còn dính ít chất lỏng màu lam nhạt.
Cảnh Từ mấp máy môi rồi dời mắt. Cậu nhớ tới câu nói của Doanh Kiêu, “Toàn thân hai ta từ trong ra ngoài đều mang một mùi hương”, gương mặt phát nóng lâm râm.
Qua nửa tiếng, Cảnh Từ hoàn toàn tắm sạch sẽ. Cậu lau khô nước trên người, ăn mặc chỉnh tề, gấp gọn quần áo bẩn vào túi nilon.
Phòng tắm nhà Doanh Kiêu được trang bị thiết bị gạt hơi nước ở viền gương, vì thế dẫu Cảnh Từ vừa tắm xong, trong phòng ngoài sự ẩm ướt thì không hề có chút hơi nước nào.
Ánh mắt Cảnh Từ lướt qua phòng tắm, tìm một chiếc giẻ lau từ góc xó xỉnh nào đó, giặt sạch rồi bắt đầu lau chùi từng chút một.
Doanh Kiêu đã sớm chú ý tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, nhưng đợi thời gian rất lâu vẫn chưa thấy có ai ra. Hắn nhẫn nhịn một chút, cuối cùng cũng không nhịn nổi, bèn đi qua gõ cửa một cái.
“Xong ngay đây.” Cảnh Từ trả lời, sau đó tiếp tục lau chùi.
Doanh Kiêu nghe thấy giọng cậu không đúng, nhíu mày hỏi: “Cậu đang làm gì thế? Tôi vào nhé.”
Dừng vài giây không thấy Cảnh Từ phản đối, hắn vặn tay nắm kéo cửa ra, bắt gặp Cảnh Từ đang ngồi xổm trên sàn.
Nghe thấy tiếng động, Cảnh Từ quay đầu, cười với hắn: “Cũng sắp xong rồi.”
“Cậu…” Nhất thời Doanh Kiêu nói không nên lời, vẻ mặt phức tạp nhìn Cảnh Từ: “Không cần dọn dẹp đâu, ngày mai sẽ có cô giúp việc tới.”

Cảnh Từ đang lau hàng gạch men cuối cùng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Tiện tay thôi.”
Doanh Kiêu nhìn lướt qua nhà tắm. Hắn cầm lên bình sữa tắm vốn không đậy nắp nay được nắp chặt chẽ. Cạnh chai dầu gội cũng được dọn sạch, gạch lát sàn cũng vậy, đã được lau chùi gần như phát sáng, đến một giọt nước đọng cũng không tìm thấy.
Trái tim Doanh Kiêu đập nặng nề, trong lòng khó chịu nói chẳng thành câu.
Cảnh Từ thật sự quá ngoan, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Tới nhà hắn tắm rửa, còn phải dọn dẹp sạch sẽ nhà tắm mình vừa dùng, chỉ sợ phiền phức hắn.
Không có ai sinh ra đã hiểu chuyện, đứa trẻ bị nuông chiều lớn lên sẽ không kiêng dè gì cả. Nhưng từ trên người Cảnh Từ, Doanh Kiêu nhìn không ra chút yếu đuối nào.
Cậu cứng cỏi, nỗ lực, hiểu chuyện, khả năng thích ứng mạnh. Tựa như một gốc cỏ nhỏ, dù trải qua gió táp mưa sa, vẫn kiên cường sống sót.
Khuyết thiếu hạt mưa ánh nắng và thổ nhưỡng phì nhiêu cũng không sao, cậu chưa từng dựa vào sự bố thí của người khác, chỉ cố gắng nắm bắt tất cả mọi thứ có thể, tích lũy chất dinh dưỡng trong chút xíu đất, yên lặng trưởng thành.
Doanh Kiêu tiến một bước, vươn tay dùng sức kéo Cảnh Từ lên.
Cảnh Từ không hề đề phòng nên bị hắn kéo lảo đảo, phải vịn bồn rửa tay mới đứng vững. Cậu nghi hoặc: “Sao thế?”
Doanh Kiêu nhắm mắt, ráng sức giữ mình bình tĩnh lại: “Không cần cậu lau.”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ cụp mắt nhìn thoáng qua: “Chỉ còn một ít, tôi cũng sắp…”
Lời chưa dứt, giẻ trong tay bỗng bị Doanh Kiêu đoạt mất.
“Là chỗ này đúng không.” Doanh Kiêu ngồi xổm xuống, chỉ vào mấy miếng gạch gần vòi hoa sen, cười khẽ: “Để tôi, loại việc nặng này sao có thể để cậu làm chứ.”
Nói xong, hắn cầm chặt giẻ, cúi đầu bắt đầu chùi.
Động tác của hắn vụng về không thành thạo, lau chỗ này một chút, cọ chỗ kia một chút, vừa nhìn đã biết là chưa hề làm việc này bao giờ.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn hắn, vài giây sau mới chậm rãi nói: “Đã sạch sẽ rồi.”
Doanh Kiêu thở hắt một hơi, đứng dậy giơ tay định ném chiếc giẻ sang một bên. Trong khoảnh khắc nó sắp tuột khỏi tay, hắn chợt nhớ đến chứng cưỡng chế của Cảnh Từ.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động thu lại.
Hắn giặt giẻ, vò mấy lần, vụng về gấp thành hình vuông vức, lúc ấy mới đặt vào trong góc.
“Đến đây.” Doanh Kiêu vẫy tay với Cảnh Từ, sau đó mở vòi nước: “Rửa tay rồi chúng ta ăn cơm.”
Doanh Kiêu dùng sức hơi lớn, dòng nước nháy mắt chảy ào xuống, giọt nước rơi vào trong bồn rửa, văng tung tóe ra ngoài rìa.
Cảnh Từ thoáng lùi một bước, vươn tay đóng vòi nước lại.

Doanh Kiêu không hiểu ra sao, nhìn cậu: “Sao vậy?”
Cảnh Từ không nói gì.
Cậu cúi đầu, tay trái không cầm giẻ đang nắm chặt ống tay áo đồng phục, xắn lên từng lớp ngay ngắn bằng nhau. Mãi đến khi xắn đến khuỷu tay, cậu mới dừng.
Doanh Kiêu bật cười, giơ tay, vừa định qua loa vén tay áo lên thì bỗng có một đôi tay thon dài trắng nõn từ bên cạnh đưa qua.
Động tác của hắn khựng lại.
Cảnh Từ vẫn im lặng như cũ, chẳng hề nói chữ nào, chỉ dùng phương pháp tương tự, xắn tay áo Doanh Kiêu lên từng chút một.
Lúc hai người ra khỏi nhà tắm, thức ăn vừa vặn được đưa tới.
Doanh Kiêu không bày vẽ nhiều thứ, chỉ chọn hai suất thịt dê chưng sủi cảo, một suất salad trộn kèm hai xiên dê nướng.
Đang là giữa trưa, hai người đã sớm đói lả. Sau khi quét sạch sành sanh tất cả các món, Doanh Kiêu xem đồng hồ rồi cầm lấy chìa khóa xe: “Về trường thôi.”
Cảnh Từ đang bỏ hộp đựng thức ăn cuối cùng vào trong túi, nghe vậy thì gật gật đầu: “Ừ.”
Một tay cậu xách túi đựng thức ăn ngoài, một tay cầm quần áo bẩn của mình, chuẩn bị ra ngoài.
“Chờ đã.” Doanh Kiêu nắm cổ áo kéo cậu về: “Để quần áo bẩn lại, chỗ tôi có cô giúp việc chuyên giặt giũ, cậu đỡ phải tự mình làm. Chờ sau đó tôi đem tới cho cậu.”
“Không cần.” Cảnh Từ từ chối, “Tự tôi giặt là được rồi.”
Doanh Kiêu không nghe cậu, dứt khoát giật lấy túi nilon trên tay trái của cậu rồi ném xuống đất. Tiếp theo hắn nắm chặt cổ tay Cảnh Từ: “Đi thôi.”
“Khoan…” Cảnh Từ giãy giụa muốn trở về.
Doanh Kiêu xì một tiếng: “Sao lại không nghe lời vậy hả.” Hắn vừa kéo cửa vừa đẩy Cảnh Từ ra ngoài.
“Tôi…” Mặt Cảnh Từ ửng đỏ, mất tự nhiên quay đầu, nhỏ giọng nói: “Đồ lót của tôi ở đó…”
“Khụ.” Doanh Kiêu ho một tiếng, không biết nghĩ tới điều gì mà gương mặt không khống chế được, cũng hơi nóng lên.
Hắn buông Cảnh Từ ra: “Cậu có thể lấy đồ lót đi, nhưng phải để lại áo khoác, nghe chưa?”
Dừng một chút, hắn lại cười nhẹ, tiếp thêm một câu: “Không thì đừng cầm gì cả.”
Cảnh Từ mím môi, khẽ gật đầu một cái.
Nhà Doanh Kiêu gần trường, đạp xe mất không đến mười phút. Khi hai người đến cổng trường, Doanh Kiêu dừng lại, phất tay với văn phòng bảo vệ: “Bác ơi, cháu về rồi.”
Bảo vệ nghe thấy thanh âm bèn ngẩng đầu, trông thấy hắn thì lập tức cười: “Được, đã biết.” Ông lục lọi trong ngăn kéo mấy lần, móc ra một túi táo nhỏ rồi đưa cho Doanh Kiêu: “Cầm ăn đi. Vợ bác đã rửa qua rồi.”
“Úi chà, còn chuyện tốt này nữa ạ.” Doanh Kiêu vươn tay nhận lấy không khách khí, nhét vào miệng Cảnh Từ một miếng, sau đó mới cầm một miếng cho mình ăn, nhai kêu răng rắc: “Lần sau mang thuốc lá cho bác nhé. Cháu đi đây.”
“Đi đi. Về học cho giỏi.”
Thời gian còn sớm, Cảnh Từ mang đồ dùng cá nhân về ký túc xá trước, sau đó mới tới phòng học nhỏ.
Trước khi vào cửa, cậu quay đầu dặn Doanh Kiêu: “Tối nay phải làm xong bài tập Khoa học tự nhiên tổng hợp, thời gian còn lại…” Cậu trầm ngâm, nói với vẻ tiếc rẻ: “Làm mấy đề Toán nghỉ ngơi chút đi.”
Doanh Kiêu: “…”

Sao làm đề Toán lại liên quan đến việc nghỉ ngơi rồi?
Hắn bất đắc dĩ tựa lên tường, nhìn Cảnh Từ: “Đã biết, bạn học nhỏ. Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đi vào đi.”
Cảnh Từ gật gật đầu, đẩy cửa vào.
Hôm nay Cảnh Từ đến hơi trễ, ngoài cậu, tất cả các học sinh đội tuyển Olympics đều đã tới cả.
Chu Siêu đang ngồi đọc sách tại chỗ, vừa thấy cậu là giống như gặp người nhà, túm một phát lấy cánh tay cậu: “Aaa phải làm sao bây giờ, tớ hơi hồi hộp!”
Tâm trạng của Cảnh Từ không tệ lắm, cười với cậu ta: “Hội hộp cái gì?”
“Kết quả thi ấy!” Chu Siêu ngó ra cửa lớp, nhỏ giọng nói: “Tớ bảo cậu cái này, đừng trông thầy Triệu bình thường cười hay tủm tỉm, mắng người khác là hơi bị hung ác đó! Đề lần này khá khó, có vài câu tớ làm lung tung linh tinh, ngộ nhỡ không thi tốt thì biết làm sao bây giờ?!”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ an ủi y: “Cậu cảm thấy khó thì những người khác cũng vậy thôi.”
Chu Siêu thấy cũng phải, thoáng yên tâm hơn.
Y là đàn ông thi lọt top ba toàn trường, y không sợ!
Mấy phút sau, chuông vào tiết một reo vang. Thầy Triệu ôm sách và bài thi đi tới.
Trong phòng, trái tim của mười mấy người lập tức lơ lửng.
Trên mặt thầy Triệu không nhìn ra vui buồn, ông đặt bài thi lên bục giảng, nói ngay vào điểm chính: “Tiếp theo sẽ công bố kết quả kiểm tra!”
Chu Siêu nuốt nước bọt ực một tiếng.
“Lý Uyển: 35, điểm này còn cần tiếp tục cố gắng, dù sao mục tiêu của chúng ta không phải là giải nhì hay giải ba của tỉnh.”
“Vương Cẩn: 40. Vương Cẩn, đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này em đi cà kheo à? Bay lợi hại như vậy!”
“…”
“Giang Sùng: 75. Kết quả này lọt top mười của tỉnh vẫn có chút nguy hiểm, phải tiếp tục cố gắng.”
“Chu Siêu: 80. Em cười cái gì mà cười? Lộ hết răng ra rồi kìa! Có phải là em cảm thấy điểm số này rất cao không hả?”
Thầy Triệu hừ lạnh, giơ tay phải, quơ quơ bài thi cuối cùng trên tay, gương mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi vào cửa: “Cảnh Từ, 82!”
Cả lớp nổ bùm!
Chu Siêu mới vừa rời khỏi bục giảng chưa được mấy bước, nghe thấy điểm của Cảnh Từ thì dứt khoát xoay trở lại, cướp lấy bài làm trong tay thầy Triệu, lật trái lật phải để xem.
Không sai, đúng là 82! Không hề sai chút nào!
Y mang vẻ mặt ngây ngốc về chỗ mình, đặt bài thi lên trên bàn Cảnh Từ. Sau một phút, y xoay cần cổ cứng ngắc, nhìn Cảnh Từ: “Không phải là trước đây cậu chưa từng luyện Olympics à?”
“À.” Cảnh Từ đang nghiên cứu bài thi, cậu vô cùng không hài lòng với điểm số này của mình. Nghe thấy Chu Siêu hỏi, cậu ngẩng đầu đáp: “Có học.”
Chu Siêu nghe thế, rốt cuộc cảm xúc sôi sục cũng thăng bằng chút. Y vừa chuẩn bị nói gì đó thì nghe thấy Cảnh Từ nói tiếp: “Tớ tự học nhiều năm rồi.”
Chu Siêu: “….”
Hận đời!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.