Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường – Chương 14
Mãi đến khi giờ tập thể dục buổi sáng kết thúc, các lớp lần lượt trở về theo thứ tự, mặt Cảnh Từ vẫn phiếm đỏ. Bất kể Doanh Kiêu trêu thế nào thì cậu cũng không lên tiếng nữa.
Cậu thật sự không nghĩ ra, vì sao có người chỉ chạy vài bước thôi mà cũng làm lắm trò như vậy.
Cảnh Từ đến cạnh máy đồ uống và lấy một cốc nước. Cậu uống nửa cốc để bình ổn hơi thở, rồi lôi sách Toán ra.
Cậu dùng cốc thủy tinh, sau khi bỏ ngón tay xuống, hiển nhiên trên thành cốc xuất hiện vài dấu tay.
Cảnh Từ liếc mắt phát hiện thấy, lập tức rút giấy cẩn thận lau sạch sẽ dấu vết bên trên. Bấy giờ cậu mới cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Doanh Kiêu trông thấy toàn bộ động tác của cậu, không biết nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên nhếch môi cười.
Đúng lúc đó Hà Chúc đi ngang qua, trông thấy nụ cười này của hắn, y lập tức không còn gì để nói.
Y lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn trong nhóm:
[Hà gia là ông lớn]: Nói xem, có đứa nào cảm thấy giống tao không?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: ???
[Hà gia là ông lớn]: Sao gần đây anh Kiêu luôn bám Cảnh Từ thế? Giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó chúng ta không biết à?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: A a a a quả nhiên! Tao đã sớm cảm thấy bọn họ không bình thường, vẫn luôn không dám nói gì.
[Hà gia là ông lớn]: Dạo này anh Kiêu thật không nỡ nhìn.
[Bành Trình Trình]: Anh Kiêu cảm nắng Cảnh Từ?
[Hà gia là ông lớn]: …
[Trịnh Khuyết không chính xác]: …
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Lão Bành, dâng hương cho mày, đi đường cẩn thận, tiết Thanh minh sang năm tao sẽ vẫn nhớ rõ mày.
[Hà gia là ông lớn]: Có lẽ là mùa xuân sắp đến… Anh Kiêu cũng bắt đầu xao động.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Mùa xuân cái quái gì, mùa thu còn chưa qua đâu.
[Kiêu]: Rảnh quá hả? Báo cho lão Lưu biết nhé?
Hà Chúc sợ tới nỗi suýt chút nữa đánh rơi điện thoại. Y nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, giả bộ như không có gì xảy ra.
Trịnh Khuyết thì phản xạ có điều kiện mà ném di động vào ngăn bàn, phát ra một tiếng “bịch”.
Bành Trình Trình vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như trước, nhưng nhìn kỹ là có thể thấy mắt cậu ta chớp chớp khe khẽ.
Doanh Kiêu cười nhạo, gõ chữ ——
[Kiêu]: Ít tưởng tượng vớ vẩn, làm thêm chuyện đứng đắn đi. Việc tao cho bọn mày tra hai ngày trước sao rồi?
Nhắc đến cái này, Hà Chúc thu hồi vẻ bỉ ổi trên mặt. Y suy nghĩ chốc lát, sau đó chạy ra chỗ cửa sổ ngó ngó hành lang. Thấy thầy Lưu chưa có dấu hiệu sắp tới, y khom lưng, lanh lẹ chạy đến cạnh Doanh Kiêu rồi thấp giọng nói: “Gõ chữ không dễ nói lắm, để tao nói thẳng với mày đi.”
Doanh Kiêu nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
Việc Doanh Kiêu nhờ Hà Chúc tra chính là sự kiện Lệ Sư khiêu khích hắn trước đó.
Tuy đầu óc Lệ Sư chẳng thông minh lắm, nhưng cũng không phải là thiểu năng trí tuệ. Huống hồ, hôm ấy gã có thể chuẩn xác chặn ở nhà vệ sinh, đã đủ để thấy gã có chuẩn bị trước.
Doanh Kiêu luôn cảm thấy nguyên nhân không chỉ đơn giản có mỗi việc Lệ Sư muốn ra oai.
Hà Chúc cân nhắc câu từ trong lòng, cẩn thận mở miệng nói: “Trước ngày hôm đó, Lệ Sư đã gặp Doanh Thắng Quân một lần…”
Sắc mặt Doanh Kiêu bỗng dưng trở nên rét lạnh.
Doanh Thắng Quân, anh trai cùng cha khác mẹ của Doanh Kiêu, lớn hơn hắn hai tuổi, là con riêng của ông Doanh. Có điều, từ khi ông Doanh tái hôn vào năm năm trước, con riêng biến thành con hợp pháp.
Mẹ Doanh Kiêu tên là Thời Quân, hàm nghĩa của cái tên Doanh Thắng Quân rất đáng để ngẫm nghĩ.
“Anh Kiêu, việc này mày không cần ra mặt, đỡ phải vướng phiền toái. Tao và Trịnh Khuyết tìm người trị anh ta.” Hà Chúc nhìn Doanh Kiêu, cười lạnh: “Ngấm ngầm ra tay ác độc? Ai so được với mập mạp tao đây chứ?”
Đừng thấy Hà Chúc béo mập trắng trẻo mà nhầm, bàn tới việc tâm ác tay độc, mười Trịnh Khuyết cũng chẳng bằng một mình y.
“Không cần.” Doanh Kiêu giễu cợt: “Anh ta muốn chơi, tao sẽ cùng anh ta chơi.”
Doanh Kiêu cúi đầu, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
Chạm phải sự lạnh lẽo trong mắt hắn, Hà Chúc đột nhiên rùng mình một cái, run lẩy bẩy rón rén rời đi.
Doanh Kiêu cất điện thoại, sau đó nhìn về phía Cảnh Từ ngồi ngay ngắn bên cạnh. Hắn duỗi cặp chân dài, đụng vào chân cậu dưới bàn.
Động tác lật sách của Cảnh Từ khẽ ngừng lại. Cậu không ngẩng đầu, chỉ nhích nhích sang một bên.
Doanh Kiêu được voi đòi tiên, càng duỗi chân qua, trực tiếp chiếm hơn phân nửa không gian dưới bàn của Cảnh Từ.
Cảnh Từ nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu được, sầm mặt xoay đầu: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Doanh Kiêu giả vờ không trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu. Hắn rút một quyển Ngữ văn từ giá sách, lật lung tung: “Không phải đã nói là buổi sáng muốn giảng cho tôi bài “Tỳ bà hành” à, có định giảng không đấy?”
Cảnh Từ hơi sửng sốt, hình như không ngờ hắn cũng có lúc đứng đắn.
Cậu ngẩng đầu xem đồng hồ treo tường thấy sắp đến tiết học thứ ba, bèn ôn hòa nhã nhặn thương lượng với Doanh Kiêu: “Sắp vào lớp rồi, không kịp giảng toàn bộ đâu…”
“Không sao.” Doanh Kiêu cười khẽ, đẩy sách Ngữ văn đến trước mặt cậu, “Giảng được bao nhiêu thì cứ giảng bấy nhiêu.”
Hắn đã nói thế thì Cảnh Từ không tiện từ chối nữa, cậu đành nghiêng người qua: “”Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách, quạnh hơi thu lau lách đìu hiu.(1)” Câu này có ý là…”
(1) Nguyên gốc: Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt. Là hai câu đầu của bài “Tỳ bà hành”, bản dịch của Phan Huy Thực.
Thanh âm của cậu truyền vào trong tai, không nhanh không chậm, lãnh đạm thong dong.
Doanh Kiêu nghiêng mắt nhìn cậu.
Mười rưỡi sáng, ánh nắng vừa phải, ấm áp rạng rỡ, xuyên từng tia rắc rải rác trên người Cảnh Từ. Từ góc độ của Doanh Kiêu, thậm chí còn có thể trông thấy lông tơ nhỏ xíu mượt mà trên mặt cậu.
Đôi môi đỏ thắm đang khép khép mở mở, thi thoảng lộ ra hàm răng trắng bóc.
Bầu không khí xung quanh dần im ắng xuống, nỗi táo bạo và phẫn nộ chậm rãi đi xa.
Doanh Kiêu cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống ngón tay thon dài đặt trên trang sách của cậu, lệ khí trong mắt tan biến từng chút một.
Tiết thứ ba là lớp số học của thầy Lưu, một phút trước khi vào học, thầy Lưu kẹp giáo án và sách giáo khoa, hùng hùng hổ hổ bước đến.
“Lật đến chương ba mục hai, tiếp theo bắt đầu giảng về bất đẳng thức!” Thầy Lưu mắt sáng như sao, sắc bén hơn dao, giơ miếng mút lau bảng đập bộp bộp hai cái: “Mấy đứa đang gà gật dưới kia mau chú ý cho tôi! Còn nhắm mắt là tôi cho các cậu lên ngủ trên bục giảng đấy!”
Ông lại nhìn lướt qua bên dưới một lượt: “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng xem phương pháp thường dùng để chứng minh bất đẳng thức…”
Giọng thầy Lưu vang dội, dẫu có đứng trên hành lang thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc nghe giảng tiết của ông.
Cảnh Từ vừa nghe vừa ghi chép tóm tắt các trọng điểm cần lưu ý.
Phần ghi chép này không dành cho cậu dùng, mà là cho Doanh Kiêu.
Chuyện mình đã nhận, dù có cắn răng thì cũng phải tiếp tục kiên trì.
Cảnh Từ viết hí hoáy, đồng thời cũng âm thầm trấn an bản thân.
Sau khi tổng kết toàn bộ kiến thức chính, cậu không cần tiếp xúc với Doanh Kiêu nữa.
Đang nghĩ ngợi, mu bàn tay bỗng bị chạm nhẹ.
Cảnh Từ nhìn Doanh Kiêu đầy cảnh cáo. Cậu chỉ về phía bảng đen, ra hiệu hắn mau nghe giảng.
Doanh Kiêu không nghe theo mà cứ ngắm tay phải của cậu, nhỏ giọng nói: “Đây là tư thế viết chữ gì thế hả?”
Chữ của Cảnh Từ sạch đẹp uyển chuyển, nhưng tư thế viết lại vô cùng kỳ quặc. Doanh Kiêu ngồi cạnh xem chốc lát, càng nhìn càng thấy lạ, nhịn không được mới lên tiếng nhắc nhở cậu: “Ngón tay cái của cậu duỗi dài như vậy làm gì, co vào trong một chút.”
Cảnh Từ biết tật xấu của mình, lắc đầu: “Quá nhiều năm rồi, không sửa được đâu.”
Doanh Kiêu khẽ cười: “Không sửa được?”
Hắn vươn tay nắm chặt tay phải của Cảnh Từ, cạy từng ngón tay của cậu ra khỏi bút, sau đó đặt chúng vào vị trí chính xác cho cậu: “Cứ viết thế này này.”
Gò má Cảnh Từ hơi nóng lên: “Cậu đừng đụng chạm, để tôi tự làm.”
Doanh Kiêu không thể hiện thái độ gì, chỉ tươi cười và dõi theo bàn tay phải của cậu.
Cảnh Từ bị hắn nhìn chăm chú như vậy hồi lâu, toàn thân đều trở nên mất tự nhiên.
Cậu co ngón giữa tay trái lại rồi gãi gãi lòng bàn tay, lần đặt bút thứ hai qua quýt hơn hẳn.
“Đây là cái tật xấu quái quỷ gì vậy?” Doanh Kiêu nhíu mày xì một tiếng: “Sao tư thế trở về như cũ rồi? Sửa lại.”
Tư thế viết sai vô cùng tốn sức, viết chưa bao lâu, ngón giữa tay phải của Cảnh Từ đã có một vết dẹt.
Nước da cậu trắng trẻo khiến dấu vết ấy trông càng chướng mắt.
Doanh Kiêu duỗi ngón tay thon dài, khẽ chọc chọc tay cậu, nói bâng quơ: “Bạn học nhỏ, cố tình hả? Nhất định muốn tôi nắm tay cậu lần nữa mới chịu sửa?”
Hai má Cảnh Từ ửng đỏ, cậu hung ác trợn mắt nhìn hắn, ngón tay lại sửa thành tư thế chính xác một cách vụng về.
Còn Doanh Kiêu thì cứ thích bộ dáng thẹn quá hóa giận này của cậu, thấy thế bèn định tiếp tục trêu đùa, song giọng nói sang sảng của thầy Lưu đã truyền vào lỗ tai: “Doanh Kiêu! Cảnh Từ! Hai em đang làm gì đó?!”
Thầy Lưu ném quyển sách Toán lên bục giảng, đen mặt quát: “Hai em mấy tuổi rồi? Học sinh tiểu học à? Lên lớp mà còn phải tay cầm tay?!”
“Hai em đứng dậy cho thầy! Doanh Kiêu, em cười cái gì mà cười?! Lại đây, em nói cho thầy biết, hai em lên lớp thì thầm cái gì?!”
Doanh Kiêu lười nhác đứng lên, áo khoác đồng phục lỏng lẻo choàng trên người, nhưng chẳng hề lôi thôi mà lại mang vẻ đẹp trai biếng nhác. Hắn nhếch môi: “Xin lỗi thầy, quan hệ của hai bọn em tốt quá nên không nhịn được.”
Thầy Lưu tức giận đến nỗi xém hộc máu: “Hai em có quan hệ tốt?!”
Hai người đều là học sinh ông dạy được một năm, ông còn không hiểu bọn họ chắc?
Ông nghi ngờ Doanh Kiêu đang cố ý bắt nạt Cảnh Từ, ngay cả việc đổi chỗ ngồi trước đó cũng thế.
Doanh Kiêu thở một hơi thật dài: “Từ nhỏ mẹ đã dạy em không được nói dối, không ngờ rằng bây giờ nói thật thì căn bản chẳng ai tin.”
Hắn thả lỏng tay một cách bất đắc dĩ, tay phải khoác hờ lên vai Cảnh Từ: “Em đặc biệt thích bạn ấy, thật đó, bạn ấy vô cùng giống em.”
Thầy Lưu nén lửa giận: “Giống chỗ nào?”
Ông vừa định bảo dạo này Cảnh Từ người ta rất nỗ lực vươn lên, vốn dĩ chẳng giống hắn chút nào.
Chợt nghe thấy Doanh Kiêu nói: “Đều cực kỳ đẹp trai.”
Thầy Lưu: “…”
Thầy Lưu không kiềm chế được nữa, dưới cơn nóng giận, ông đuổi cả hai bọn họ ra hành lang.
Lần đầu tiên Cảnh Từ bị phạt đứng, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp. Doanh Kiêu khẽ kéo cậu một cái, cậu mới lơ ngơ rời khỏi phòng học.
Thầy Lưu cười lạnh nhìn hai người: “Không phải là hai em quan hệ tốt à? Không phải là lên lớp nghịch ngợm hả? Được thôi, hai em cứ thế cầm tay nhau đứng đó cho thầy! Tan học cũng đừng buông ra!”
Mặt Cảnh Từ tức khắc đỏ bừng.
Phạt đứng thì coi như thôi, nhưng tại sao còn phải cầm tay?
Cậu vừa định kháng nghị với thầy Lưu, Doanh Kiêu đã nhanh chóng kéo tay cậu rồi nắm chặt vô cùng tự nhiên. Sau đó hắn quay đầu, thật lòng thật dạ cảm ơn thầy Lưu: “Cảm ơn thầy đã hiểu cho chúng em.”
Bây giờ hắn cực kỳ muốn chọn bài “Tác thành(2)” gửi cho thầy Lưu.
(2) Tác thành: bài hát của Lưu Nhược Anh.
Thầy Lưu cáu giận đến nỗi xanh mét mặt mày. Ông đi thẳng vào phòng học không hề ngoái đầu, còn đóng cửa “rầm” một cái.
“Sao lửa giận lớn thế nhỉ.” Doanh Kiêu bật cười quay đầu, thấy Cảnh Từ nhíu mày thì cảm thán: “Giận à? Không phải anh đây là muốn tốt cho cậu đó sao.”
Doanh Kiêu nâng lên bàn tay đang nắm của hai người, dùng ánh mắt ra hiệu Cảnh Từ cúi đầu nhìn: “Cậu xem ngón tay của cậu đã bị đè ép thành dạng gì đi. Thôi, đừng giận nữa, không là anh đây…”
“Tôi không giận.” Cảnh Từ ngắt lời hắn, cậu không đến nỗi không hiểu được rằng Doanh Kiêu chỉ muốn tốt cho mình, nhưng mà ——
Cậu nhìn Doanh Kiêu, cau mày hỏi: “Thiếu một tiết Toán, liệu tiết tiếp theo cậu nghe hiểu được không? Không thì sau khi trở lại tôi sẽ giảng cho cậu một lần? Cậu xem chừng nào cậu có thời gian…”
Doanh Kiêu ngắm vẻ lo lắng nhàn nhạt trên mặt cậu, trong lòng bỗng như bị đâm một chút.
“Được rồi, tôi không sao.” Khóe môi hắn hơi nhướng, giọng dịu dàng: “Bạn học nhỏ, đừng nghĩ ngợi lung tung, trước hết cần nghe lời thầy đã, nắm chặt tay tôi vào.”
Đoạn, hắn buông Cảnh Từ ra rồi vươn tay về phía cậu, ra hiệu cậu cầm tay mình trước.
Tầm mắt Cảnh Từ khựng lại, tai hơi đỏ lên.
Doanh Kiêu nhìn xuống, cười khẽ: “Sao thế? Bây giờ đến giáo viên cũng không chịu nghe hả?”
Cảnh Từ cụp mắt, hàng mi rung rung: “Không phải.”
Doanh Kiêu thấp giọng kề sát tai cậu: “Thế có cầm không?”
Cảnh Từ im lặng.
Chốc lát sau, cậu rốt cuộc khẽ gật đầu một cái.
Doanh Kiêu cười. Khi bàn tay nhỏ nhắn kia tới, hắn lật tay nắm thật chặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Cảm ơn thầy Lưu đã góp một viên gạch cho tình yêu thần thánh vĩ đại của bọn em, gửi thầy bài “Tác thành”.
Thầy Lưu: ….
Thầy Lưu: Cút cho tôi!!!