Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài – Chương 26: “Đến Cả Gương Mặt Cô Cũng Không Dám Lộ Thì Còn Đi Thi Làm Gì ?”
Ngày hôm sau, khi Sở Triều Dương chuẩn bị qua chỗ Cổ Duệ Chính luyện hát thì cô bỗng thấy trêи bàn vẫn còn rất nhiều thức ăn, căn bản là ăn không hết, nghĩ một lúc, cô liền đi lấy hộp đựng cơm lại, gắp một phần thức ăn vào, định chốc nữa sẽ mang qua
cho Cổ Duệ Chính.
Ở nơi đó mấy ngày nhưng cô cơ hồ chưa từng thấy hắn ăn một món đồ ăn nào gọi là bình thường cả, ngoài mỳ gói thì vẫn là mỳ gói, cả người hắn đã gầy đến rơ xương, cô chưa từng thấy có người nào lại không biết tự chăm sóc cho bản thân mình đến vậy
Cô mang cơm cho hắn, cũng không có ý gì khác, chỉ là kết thiện duyên thôi.
Kiếp trước, sở dĩ sau khi sự nghiệp đã xuống dốc mà cô vẫn còn có thể đi đóng phim cũng một phần là do cô luôn mang thái độ khiêm tốn và có khá nhiều thiện duyên.
Mặc kệ người khác có nói cô tâm cơ hay như nào đi chăng nữa thì đối với cô chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì nhiều, nhưng đôi khi những chuyện nhỏ này lại có thể mang đến những hiệu quả không ngờ đấy.
Có lẽ là do xuất thân đã hạn chế suy nghĩ của cô đi? Cô vẫn luôn không tự giác mà suy nghĩ theo chiều hướng nhất định.
Đã tới phòng làm việc của Cổ Duệ Chính, cô đem hộp giữ ấm thức ăn đặt ở trêи bàn rồi hướng Cổ Duệ Chính vừa mới rửa mặt xong nói: “Tôi có mang theo cơm cho anh này, tay nghề của mẹ tôi khá tốt đó, mau nếm thử xem.”
Cổ Duệ Chính cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn lười biếng đi tới bên cạnh bàn, mở hộp giữ ấm ra, một tầng đựng thức ăn phía trêи là tôm giấm đường cùng với bông cải xanh, một tầng phía dưới là canh xương củ từ*, còn tầng cuối cùng là ngăn đựng cơm ấm áp.
* Ôi mẹ ơi, tui không biết nấu ăn đâu đó, chỉ biết nấu bắp cải với canh trứng cà chua thôi, đừng hỏi tui mấy món này là qq gì ⊙﹏⊙
Mọi thứ vẫn còn hơi ấm tỏa ra.
Đã hai năm, hắn đã đần độn như vậy hai năm rồi, kỳ thật hai năm trước hắn luôn hướng ngoại, không hề u buồn, trầm mặc như bây giờ.
Hắn uống từng ngụm từng ngụm canh rồi yên lặng ăn xong.
Trong lúc hắn ăn cơm thì Sở Triều Dương luyện hát ở bên trong.
Hắn thế mới biết, cô có bao nhiêu xa lạ với các bài hát của thế giới này.
“Trước kia cô không bao giờ nghe nhạc sao?” Cổ Duệ Chính không thể tưởng tượng nổi mà hỏi cô.
Sở Triều Dương trầm mặc một lúc, vô tội nhìn hắn.
Cô biết nói như thế nào đây? Cái gì cô cũng không thể nói.
Sau một hồi vật lộn, cô không còn biện pháp nào khác, đành phải nhờ hắn chọn bài hát dự tuyển hộ cô.
Mỗi bài hát hắn chọn, cô đều không biết hát, tựa như cô mới nghe lần đầu, bất kể có là nhạc Trung hay nhạc nước ngoài.
“Tôi thật hoài nghi làm thế nào mà cô có thể viết ra được những bài hát kia.” Cổ Duệ Chính nói.
‘Không phải tôi viết.’ Sở Triều Dương thầm nói trong lòng. Nhưng cô còn chưa thân với Cổ Duệ Chính đâu nha, không thể nói vậy được.
Đây là bí mật của cô, chẳng lẽ cô gặp ai liền nói với họ ‘Bài hát này không phải tôi viết, tôi chỉ là người hát lại thôi’ à. Tuyệt đối không có khả năng.
Cổ Duệ Chính rất khó có thể tin được, một người không hề biết bất cứ bài hát nội ngoại kinh điển nào sẽ là người viết ra [ Yên lặng là vàng ], [Nhân gian ],.. Đều là các bài hát tuyệt đỉnh như vậy.
Mấy bài hát kia chỉ cần tùy tiện chọn ra một bài cũng đã để để trở thành bài hát chủ đề cho một album âm nhạc mới.
Nhưng hắn lại không thấy kỳ quái, cô không hiểu biết các ca khúc của thế giới này nhưng năng lực lý giải âm nhạc và ngộ tính của cô lại cực kì cao, đàn ghi-ta cô cũng đàn rất khá, theo như cô nói cô còn biết cả dương cầm.
Kết hợp với những điều mà trước đây cô trải qua thì mấy bài hát này xác thật rất phù hợp với tâm trạng của cô, còn nếu như không phải cô viết thì mấy bài hát tốt như này chỉ sợ đã nhanh chóng hot mất rồi.
Sở Triều Dương không có thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô chỉ cười cười.
“Bây giờ thời gian có hơi gấp một chút.” Hắn chọn mấy bài hát ra: “Những bài hát này đều là tôi căn cứ vào giọng ca của cô để lựa chọn cho phù hợp, cô tạm thời cứ cầm về trước đã.”
Từ hôm Sở Triều Dương trở về muộn bị Tiểu Trừng Quang giận dỗi thì cô luôn cố mỗi ngày về sớm hơn một chút.
Cô đi phía trước, cầm hộp giữ ấm thức ăn về, hắn bỗng dưng lại ở phía sau nói một câu “Cảm ơn.”
Sở Triều Dương vẫn chỉ cười cười, mấy ngày sau đó, chỉ cần tới chỗ Cổ Duệ Chính thì cô sẽ luôn mang cơm cho hắn, còn mua cho hắn rất nhiều bánh kem, bánh mì, chà bông, trái cây linh tinh nữa.
Cô không còn nhiều tiền trêи người lắm, nhưng mua những thứ này thì chắc hẳn vẫn đủ.
Cổ Duệ Chính không quen với việc được người ta quan tâm mình cho lắm, hắn vẫn thích ứng với việc bị người khác đối xử lạnh lùng xa cách hơn =)))
Buổi sáng, hắn nhìn bao đồ ăn vặt cùng với các loại trái cây đặt ở trêи bàn, rồi lại nhìn tấm rèm dày nặng có một vài tia sáng chiếu qua, không biết tại sao mà hắn lại duỗi tay kéo ra tấm rèm chưa hề được vén lên gần hai năm này.
Nắng sớm mang theo hạt bụi nhỏ, xuyên qua cửa kính pha lê đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng.
**
Cuộc thi được người người ngóng đợi [ Siêu cấp tân tiếng ca] đã bắt đầu tổ chức vòng dự tuyển. Các đài truyền hình tuyên truyền hừng hực trước đó đã bắt tay vào ghi hình.
Vòng dự tuyển tổng cộng được tổ chức tại mười khu vực, khu vực Sở Triều Dương đăng kí là tại Kinh Thị, địa điểm tổ chức là ở triển lãm trung tâm của tập đoàn Mỹ Toa.
Dự tuyển diễn ra tổng cộng mười lăm ngày, mỗi ngày đều có mấy trăm người tham gia.
Sở Triều Dương báo danh sớm nên cô được xếp dự thi vào ngay hôm sau, cô cũng rất dễ dàng đã đủ điều kiện tham gia dự tuyển.
Vòng dự tuyển cũng được phát sóng trêи TV nhưng lại không phát ở kênh truyền hình Quả Táo mà là phát ở kênh trực thuộc truyền hình Quả Táo – Quả Táo Âm Nhạc.
Bởi vì năm trước đã từng tổ chức qua cho nên năm nay có rất nhiều người canh giữ trước TV để xem phần phát sóng trực tiếp của vòng dự tuyển. Hiện trường phát sóng trực tiếp hỗn loạn ầm ĩ, có tận mấy ngàn vị nữ tuyển thủ trẻ tuổi, người nào người nấy đều xinh đẹp, ưa nhìn, có người thì đang chờ đến lượt dự thi, có người thì đang chờ lấy số xếp hàng,.. Rất nhiều người ngày thường rất có khả năng ca hát nhưng vừa đến trước màn ảnh hoặc đến trước mặt ban giám khảo lại thảm không nỡ nhìn, hát sai giai điệu, sai lời hát, sai cao độ,..liên tục, các loại lỗi sai chồng chất, ba vị giám khảo nghe đến mức cạn lời, họ đều cảm thấy các vị tuyển thủ này đúng là đến để diễn trò khôi hài, càng xem nhiều bọn họ càng mất kiên nhẫn, lời nhận xét cũng vì vậy mà rất thẳng thắn, không hề khách khí.
Dự tuyển trước Sở Triều Dương là một nữ sinh có biểu hiện không được tốt cho lắm, cô ở khá xa mà nghe được lời nhận xét không chút lưu tình nào của một vị nữ giám khảo “Cô rốt cuộc là đang hát hay đọc thơ thế? Lại còn nhảy phụ họa theo cái điệu gì kia, đây là cô đăng ký diễn một tiết mục tiểu phẩm à?
Cô đứng ở khu vực chờ nên có thể thấp thoáng thấy được nữ sinh kia vì quá xấu hổ đã bật khóc ngay tại chỗ.
Các vị giám khảo chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, rót xong một ly nước, nữ giám khảo kia đều đều mà kêu: “Người tiếp theo.”
Sở Triều Dương đeo mặt nạ, lọn tóc xoăn ngắn tới cằm được cô đơn giản mà vén ra sau, trêи đầu còn đội mũ lưỡi trai, chân dài eo nhỏ, nhìn qua tràn đầy vẻ thanh xuân tươi đẹp, có thể hình dung, phía sau chiếc mặt nạ kia là một cô gái có một năng lượng thanh xuân mãnh liệt.
“Chào các vị giám khảo, tôi là thí sinh số 9 của ngày hôm nay- Vô Danh” Cô tự giới thiệu chính mình và ca khúc dự tuyển, “Tiết mục mà hôm nay tôi muốn biểu diễn là [Một hôm khác].