Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 19: Ai Nói Cô Ấy Ngược Đãi Thằng Bé Cơ, Sủng Còn Chưa Hết Kia Kìa !


Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài – Chương 19: Ai Nói Cô Ấy Ngược Đãi Thằng Bé Cơ, Sủng Còn Chưa Hết Kia Kìa !

Rất nhiều lúc, Tiểu Trừng Quang không hề phản ứng lại với cô nhưng hôm nay khi ánh mặt trời chiếu lên da thịt trắng nõn của cậu, khuôn mặt ấy dần dần nhiễm đỏ, không biết là do ánh nắng đã chiếu vào cậu quá lâu hay là do cậu ngại ngùng nữa.

Sở Triều Dương thấy vậy liền kinh hỉ kêu lên,:”Aizoo bảo bối của mẹ, mặt con đỏ hết lên rồi, có phải do thẹn thùng không ta?” Cô cao hứng không thôi mà đem mặt lại gần rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu “Bảo bối, con thật đáng yêu nha, làm sao bảo bối nhà mình lại có thể dễ thương như vậy nhỉ, lại còn có mắt to tròn, mũi cao thẳng tắp, thật soái quá đi mà!”

Khuôn mặt vốn trắng nõn của Tiểu Trừng Quang giờ ngày càng đỏ lên, lỗ tai dường như trong suốt dưới ánh mặt trời, môi hồng kiều diễm nhẹ nhàng nhấp nhấp, đôi mắt đen to lúng liếng đang nhìn cô, ánh mắt thanh triệt, sạch sẽ.

Sở Triều Dương thực sự rất yêu cậu, vội đem đàn ghi-ta đi cất sau đó nhẹ ôm cậu lên, nâng cậu lên cao rồi đặt thật nhiều nụ hôn lên mặt cậu.

Lúc trước do bận trang hoàng phòng ở với cả chuẩn bị tập luyện cho cuộc thi ca hát nên cô cũng không có thời gian nhàn rỗi mà là cố gắng đem toàn bộ bài hát ở thế giới trước lôi lên một lượt.

Vào lúc trang hoàng nhà cửa trước đó, cô đã cố ý mua một cái két sắt có ngăn kín ở giữa, kiếp trước sau khi cô sáng tác xong một bài hát, cô đều sẽ cất bản gốc của nó vào trong đó.

Các bài hát ở thế giới này đều chưa từng xuất hiện qua ở thế giới trước kia của cô, ở đây cũng có rất nhiều bài hát kinh điển dễ nghe, làm cô thập phần vui vẻ, mỗi ngày đều đắm chìm trong âm nhạc, vừa tập hát các bài hát mới, vừa hát các bài hát thiếu nhi vui nhộn cho Tiểu Trừng Quang nghe, thỉnh thoảng còn đệm thêm vài tiếng đàn, có lần cô cười hì hì với Tiểu Trừng Quang, hỏi cậu:” Tiểu Trừng Quang thấy mẹ hát có hay không vậy?”

Cô hát cho cậu nghe rất nhiều, cũng chơi rất nhiều trò chơi vui nhộn với cậu, như trò trốn tìm này.

Có lúc Tiểu Trừng Quang là con chuột nhỏ đi trốn, sau khi bị cô tìm được, cô liền vươn móng vuốt tới muốn bắt lấy cậu, rồi ôm trọn cậu vào trong lồng ngực, hung hăng hôn một ngụm lên trán cậu: “Con đã bị mẹ tìm thấy rồi nè.”

Nhưng mà hình như cậu không có mấy hứng thú với mấy trò chơi này cho lắm, mỗi khi cô chơi vô cùng vui vẻ, cậu đều không có phản ứng gì, dùng cặp mắt to không gợn sóng nhìn cô, tựa như nhìn một con ngốc.

Cô ngược lại lại không hề cảm thấy nhàm chán, càng chơi càng thích, có đôi khi cô còn kêu tiếng mèo nhỏ chó nhỏ, hoặc là thân mật cù lét cậu.

Chỉ mấy lúc này cậu mới cười, cười rất ngây ngô, tự nhiên.


Chơi trò chơi được một lát, cô lại ôm đàn ghi-ta ra đàn hát.

Ánh mắt cậu sẽ chuyển từ khuôn mặt cô xuống chiếc đàn ghi-ta đang được cô ôm trong ngực kia, ánh mắt chuyên chú di chuyển theo tay cô.

Những lúc này, trong đầu cô sẽ tự động hiện ra các bài hát về “bảo bối”.

Cái gì mà ” Bảo bối mẹ yêu con, a di đà phật, mong ông trời mãi phù hộ con”

Lại cái gì mà ” Bảo bối bảo bối nhỏ của mẹ, mẹ dành cho con một chút ngọt ngào khiến cho con tối nay ngủ thật ngon.”

Còn cả ” Mẹ thương con, yêu con, tựa như chuột yêu gạo..”

Dù sao, mặc kệ bài hát đó có phải là bài hát về “bảo bối” hay không thì cô cũng sẽ chuyển hết lời hát về tình mẫu tử mà thôi.

Bởi vì, cô vẫn cảm thấy, lúc Tiểu Trừng Quang mở to mắt ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt không phải là không có gợn sóng.

Mấy ngày nay, Trần Đan Ni đã thấy được một Sở Y Huyên hoàn toàn không giống trước kia, cô không nghĩ tới, Sở Y Huyên lại rất có tài, thân thiện, ôn hòa và cả buồn nôn nữa.

Đúng vậy, buồn nôn.

Cô quả thật đã bị cô ấy làm buồn nôn đến chết, cô ấy luôn ôm ôm ấp ấp, hôn hôn hít hít Tiểu Trừng Quang, rồi lại nói lời ngon tiếng ngọt không ngừng, hai mẹ con nhà này thực sự ngọt quá mức.

Nếu như người ngoài giới biết được Sở Y Huyên ở chung với Tiểu Trừng Quang như nào, nhất định sẽ không có ai dám mở miệng nói cô ấy ngược đãi trẻ nhỏ.


Cô ấy mà không yêu, không thương con trai của ấy sao? Thật nực cười.

Tiểu Trừng Quang lớn lên vừa đáng yêu vừa soái khí, Sở Triều Dương lại là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, việc vui vẻ nhất mỗi ngày của Trần Đan Ni chính là cầm camera chụp lại các hoạt động sinh hoạt thường ngày của đôi mẹ con này, quả thật vui vẻ vô cùng, cũng tạm thời quên đi chuyện tìm công việc mới.

Thậm chí lúc nghe Sở Triều Dương tùy tiện đàn một vài bài hát, cô còn có dự cảm, nói không chừng sau khi Sở Triều Dương đi theo con đường ca hát sẽ có thể nổi tiếng hơn trước đây rất nhiều.

Cô không nghĩ hề nghĩ Sở Triều Dương đã xinh đẹp như vậy lại còn có tài lẻ, lúc trước cô còn không biết cô ấy còn biết đàn ghi-ta.

Mẹ Sở cũng không hoài nghi gì cả, chỉ cho rằng cô đã học được trong mấy năm xa nhà này. Hằng ngày, bà đều vui vẻ vì bây giờ con gái đã rất biết quan tâm đến cháu trai của mình.

Với cả, do ở cùng với cháu trai nên mỗi ngày bà đều đem Tiểu Trừng Quang đi dạo quanh tiểu khu, rồi nấu cơm cho con gái những lúc nó bận bịu công việc, cuộc sống này khiến bà thập phần thích ý.

Tuy nhiên, bà vẫn thấy con gái nhà mình rất gầy, vì lên ống kính mà phải ăn kiêng giữ dáng, thậm chí lúc bà nấu các loại đồ ăn tầm bổ cho nó lúc nó mang thai, nó còn chê bà làm đồ ăn quá thừa chất, tình nguyện uống nước cháo ức gà thay ăn cho đồ ăn mà bà chuẩn bị.

Tiểu khu nơi bọn họ ở rất lớn, cạnh nhà trẻ của tiểu khu còn có một quảng trường, hằng ngày có rất nhiều ông bà, bố mẹ dẫn con cháu đi chơi ở đó, mẹ Sở cũng mang theo cháu trai của mình đi xuống, rất nhanh đã làm quen được nhiều bạn bè, bằng hữu mới.

Những bạn bè, bằng hữu đó chẳng ai biết bà là mẹ của Sở Y Huyên nên đương nhiên sẽ không có thành kiến đối với bà như những người ở dưới quê kia. Bọn họ rất hay tâm sự chuyện con cái, cháu chắt trong nhà, một vài mẩu chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hay là kể cho nhau những câu chuyện vui nào đó. Mỗi buổi tối, bà cũng hay dắt Tiểu Trừng Quang đi đến quảng trường để nhảy múa một vài bài thể ɖu͙ƈ nhẹ nhàng, rất mau bà đã thích ứng được cuộc sống ở nơi này.

Chẳng qua, thỉnh thoảng bà rất nhớ chồng và cũng lo lắng cho số nợ kếch xù mà con gái đang mang phải nữa.

Bởi vì bị bôi đen, chửi rủa nhiều trêи mạng xã hội nên Sở Triều Dương rất ít khi đưa Tiểu Trừng Quang ra ngoài. Còn Tịch Nhã Dung tuy rằng trầm ổn, an tĩnh nhưng lại không phải kiểu người có thể ở mãi trong nhà do vậy Tiểu Trừng Quang thường ra ngoài cùng với Tịch Nhã Dung nhiều hơn nhưng mà hầu như cậu đều đi cùng bà lúc bà đi nhảy múa ở ngoài quảng trường cùng với một đám người già và người trung niên, làm cho Tiểu Trừng Quang, con người luôn luôn không có biểu tình gì thật khó có thể diễn đạt bằng lời, chỉ đành nhăn mày rồi chưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, làm cho Tịch Nhã Dung vô tình nhìn thấy cười đau cả bụng.


Cho nên mỗi lần ăn cơm chiều xong, bà lại càng thích mang theo Tiểu Trừng Quang ra ngoài quảng trường nhảy múa.

Trong tiểu khu cũng có một vài công viên vui chơi dành cho trẻ em, nào là cầu trượt, xích đu, bập bênh, các loại xe cộ… đều có đủ hết. Đáng tiếc, Tiểu Trừng Quang hình như không có nửa điểm hứng thú đối với việc này, bị bà ngoại đưa đi chơi thì cũng chỉ ngồi lên xích đu đu nhẹ vài cái rồi nhìn đám trẻ khác chơi còn chính mình thì ngồi nhìn.

Tịch Nhã Dung có cổ vũ cậu cũng vô dụng.

Thật ra, khi ngồi bên cạnh Sở Triều Dương, nhìn cô đánh đàn cậu còn có một vài biểu cảm sinh động, có chút bộ dáng của trẻ em.

Tịch Nhã Dung đặc biệt buồn, thậm chí còn tìm Sở Triều Dương tâm sự, nói: ” Tiểu Trừng Quang cũng đã gần hai tuổi rồi nhưng mà sao nó vẫn chưa mở miệng ra nói câu nào nhỉ? Mẹ thấy mấy đứa trẻ khác trong tiểu khu đều đã biết kêu baba, mama, gia gia, nãi nãi* cả rồi.”

*Gia gia: ông nội, nãi nãi: bà nội.

Bà sợ Tiểu Trừng Quang sẽ có vấn đề gì, nếu không đi chữa trị sớm thì sẽ làm lỡ thời gian trị liệu tốt nhất mất.

Sở Triều Dương không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô đã xem qua nguyên tác, nên nam chủ hiển nhiên không có khả năng là người câm, trừ lúc thuở thơ ấu bị bảo mẫu ngược đãi, thì thời điểm bước chân vào Đỗ gia lại vừa lúc là ngày giỗ của Đỗ đại thiếu gia nên ngay lập tức bị Đỗ lão gia tử chán ghét, Đỗ nhị thiếu gia Đỗ Cảnh Khôn lại càng hận không thể vứt thằng con trai này đi, nên bọn người làm trong nhà cũng vì vậy mà thường xuyên bỏ đói cậu, làm lơ cậu, do vậy nam chủ từ nhỏ đã bị bệnh đau dạ dày, mãi cho tới tận khi cậu lớn lên vẫn luôn không có chuyển biến gì tốt.

Nam chủ ở Đỗ gia thảm như vậy, sở dĩ về sau có thể xử lí được thế lực của vợ chồng Đỗ Cảnh Khôn, không chỉ là nhờ nguyên vào chỉ số thông minh siêu cao của hắn mà còn một phần là do Đỗ lão gia tử mất sớm, để toàn bộ tài sản lại cho con trai trưởng là Đỗ Cảnh Minh cũng mất sớm, nên mọi cổ phần của Đỗ Cảnh Minh mới có thể thuộc vào tay hắn.

Editor MelMeow: Úi úi, nam chính bắt đầu lên sàn rồi nè.

Nhưng do bây giờ cô đã xuyên đến đây nên đương nhiên không thể để Tiểu Trừng Quang bị đau dạ dày được, lần trước cô đưa cậu đi làm kiểm tra toàn bộ thân thể cũng thấy không có vấn đề gì.

Trong nguyên tác, nam chủ bởi vì bị ảnh hưởng từ thuở thơ ấu, nên khi mới trở thành một thiếu niên cậu đã bắt đầu hình thành tích cách phản xã hội, đem toàn bộ những người đã từng khinh bỉ, lăng nhục cậu giết chết toàn bộ, chính bản thân cậu cũng rất chán đời nên mới mười tám tuổi đã tự tìm cách chết trong sung sướиɠ.

Chắc bây giờ hắn chưa bị tự kỉ đâu nhỉ?


Sở Triều Dương lại nhớ tới một đoạn trong nguyên tác, có ghi là nam chủ Đỗ Cẩn Khác đã hình thành suy nghĩ riêng từ rất sớm, toàn bộ ký ức từ năm một tuổi đến sau khi lớn lên đều nhớ rõ, sự việc bị bảo mẫu bạo hành kia vẫn luôn là một ác mộng mà hắn không thể nào quên được.

Nghĩ như vậy, Sở Triều Dương quả thật đau lòng đến hỏng luôn rồi, hận không thể lúc nào cũng ôm vào trong lồng ngực, an ủi cậu thật tốt.

Lại nghĩ đến, cậu còn bé như vậy đã phải chịu đựng những ngược đãi đó, Sở Triều Dương thậm chí còn nổi lên ý nghĩ ngay lập tức giết chết bà bảo mẫu kia.

À, vụ việc kia cô đã báo cảnh sát một thời gian rất dài rồi, không biết bên kia đã xử lí đến đâu nữa, sau khi gọi điện thoại hỏi về tình hình vụ việc thì chỉ thấy bên họ bảo là vẫn chưa có chuyển biến gì tốt cả, không biết bà bảo mẫu kia đã chui vào xó xỉnh nào rồi.

Mấy ngày nay, cô càng ngày càng quan tâm Tiểu Trừng Quang, đi đâu cũng ôm hoặc là nắm tay cậu, nói chuyện ngọt gần chết, Trần Đan Ni chưa bao giờ thấy Sở Y Huyên có bộ dáng như vậy cả, hai mắt cô trợn tròn cả lên.

Sở Y Huyên thanh cao, ngạo nghễ trước kia giờ đã đi đâu?

Bây giờ cô chỉ nhìn thấy mỗi một bà mẹ điên cuồng yêu con, ngày nào cũng ôm đàn ghi-ta ngồi cạnh Tiểu Trừng Quang, vừa đàn hát vừa chú ý nhất cử nhất động của cậu.

Tiểu Trừng Quang nhìn Sở Triều Dương một cái, cô ngay lập tức buông đàn ra, đôi mắt kinh hỉ mà sáng lên: “Tự dưng Tiểu Trừng Quang nhìn mẹ, có phải là đang nghĩ đến mẹ không vậy? “

Tiểu Trừng Quang cầm đồ chơi âm nhạc lên bấm một cái, cô ở bên cạnh liền nhẹ nhàng vỗ tay: “Woa hay quá, Tiểu Trừng Quang nhà chúng ta thật giỏi, đánh đàn còn hay hơn cả mẹ a.”

Miệng Tiểu Trừng Quang nhấp một cái, một bộ dáng muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng mà khuôn mặt hồng hồng kia đã hoàn toàn bán đứng tâm tình cậu.

Phản ứng của cậu như tạo thêm động lực cổ vũ Sở Triều Dương, cô lập tức bỏ đàn ghi-ta qua một bên, đi tới bên cạnh Tiểu Trừng Quang bế cậu lên, cô giơ cậu lên cao, tâm trạng cao hứng như sắp có được cả thế giới.

Tiểu Trừng Quang cứ bị cô bế lên cao, nên có thể thu được toàn hộ ánh sáng trong mắt cô vào đáy mắt.

Cô thật sự cao hứng hay sao?

Cậu có chút nghi hoặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.