Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài – Chương 153
Editor: Mel*Meow
Chương trình talkshow này được rất nhiều nhân sĩ trong nghề tán thành, khác với các fans điên cuồng sùng bái thần tượng, cho rằng Vô Danh có thể đoạt giải, đại đa số nhân sĩ trong vòng âm nhạc đều rất khách quan bình tĩnh đối với vấn đề này.
Tuy nhiên, lần này Vô Danh đi Grammy, mọi người vẫn đều nhiệt liệt cổ vũ.
“Vô Danh chính là người gần giải thưởng Grammy nhất từ trước đến này.
”
“Nếu lần này Vô Danh có thể đoạt giải, như vậy cô ấy chính là người thay đổi vị thế của âm nhạc Hoa Quốc trên toàn thế giới.
”
Trừ bỏ một số đối tượng cá biệt như đám người Lư Du Nhiên, Mễ Kiều, thì người làm âm nhạc trong nước, truyền thông, fans, người qua đường, tất cả đều hy vọng Vô Danh đoạt giải, bởi vì đây không chỉ là vinh quang của một mình cô, mà còn là vinh quang của người Hoa và vinh quang của người làm âm nhạc Hoa Quốc.
Thậm chí thời điểm Vô Danh nghiêm túc chuẩn bị bài phát biểu nhận giải, Dương Vân Lam, người đã quá hiểu quy tắc ngầm trong vòng cuối cùng cũng không phân tích cho cô nghe.
Mọi thứ còn chưa đến hồi kết, chị hà tất gì phải đả kích tính tích cực của cô cơ chứ?
Ít nhất cô còn chờ đợi giải thưởng này, có hu vọng mình sẽ đoạt giải, đây cũng không phải chuyện xấu gì đúng không?
Đặc biệt là Dương Vân Lam biết trước kia Sở Y Huyên dùng thái độ gì đối với sự nghiệp, hiện tại cô khó được mới nguyện ý đem tâm tư đặt ở trên sự nghiệp, rốt cuộc cũng đã có dã tâm và tình cảm mãnh liệt đối với sự nghiệp, Dương Vân Lam lại càng không thể đả kích tính tích cực của cô.
Kỳ thật Sở Triều Dương cũng không biết tại sao mình lại kiên trì học thuộc bài phát biểu nhận giải.
Tuy bài hát này ở thế giới cũ của cô đạt được tận ba giải thưởng lớn nhất thế giới.
Nhưng đồng thời cô cũng biết, thế giới cũ kia có thể đoạt giải, không đại biểu cho việc thế giới này cũng có thể đoạt giải, cô không phải nghệ sĩ BEE có nhân mạch trải rộng khắp thế giới như ở thế giới kia, cô cũng không phải người lớn lên ở Mỹ, thậm chí trong các đối thủ cạnh tranh với cô, liệu có đối thủ nào có bài hát kinh điển hơn không, liệu có ai có thể phù hợp khẩu vị với giám khảo hơn không, cô cũng không biết được.
Tựa như ở trong giới điện ảnh, bộ phim [The Shawshank Redemption]*, ai cũng đều không thể phủ nhận mức độ kinh điển của bộ phim này cùng với địa vị của nó trong làng điện ảnh, nhưng xui xẻo thay nó lại cạnh tranh giải Oscar với [Cuộc đời Forrest Gump].
*Bộ phim The Shawshank Redemption là một bộ phim kinh điển của Mỹ, được coi là một trong những bộ phim vĩ đại nhất mọi thời đại, tuy nhiên lại không thắng giải Oscar và bị gắn một cái danh là “Kẻ thất bại thế kỷ”.
Đây chính là vận mệnh trêu ngươi, có lẽ nếu đổi với bất kỳ một năm nào khác, nó đều sẽ đoạt giải.
Sở Triều Dương lúc này cũng nghĩ vậy, cái gọi là đoạt giải, nó cũng phải hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, [The Shawshank Redemption] không chiếm được thiên thời mà đụng phải [Cuộc đời Forrest Gump], [Single Ladies] của Sở Triều Dương lại không chiếm được địa lợi.
Cho nên hết thảy chỉ có thể mặc cho số phận.
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy rất xin lỗi bài hát này, ở thế giới cũ của cô, nó đã đạt được vinh quang to lớn tới nhường nào, mà theo cô, có lẽ đành phải làm minh châu phủ bụi trần.
Ở thời điểm Sở Triều Dương tích cực ngâm nga bài phát biểu nhận giải, Hoàng Hiểu Tuyền và Cổ Duệ Chính cũng đã đặt chân đến Mỹ, vừa đến Mỹ, Hoàng Hiểu Tuyền liền lập tức gọi điện thoại cho Sở Triều Dương.
Sở Triều Dương biết Hoàng Hiểu Tuyền và Cổ Duệ Chính sẽ tới, nhưng lại không nghĩ tới cùng bọn họ còn có Kim lão gia tử và thiên hậu Đài Loan Mai Văn Lan.
So với Mai Văn Lan một thân trang phục chỉnh tề xinh đẹp khéo léo đứng ở đại sảnh khách sạn, Sở Triều Dương khi ra nghênh đón Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền, trên người chỉ mặc một bộ quần áo hưu nhàn thoái mái, trên chân còn lê một đôi dép lê.
Mai Văn Lan nhìn thấy Sở Triều Dương lại không có biểu hiện ra bất luận một tia dị sắc nào cả, chỉ nhiệt tình đi lên chào hỏi, ôm lấy Sở Triều Dương: “Cô nhất định chính là Vô Danh phải không? Tôi ở Đài Loan sớm đã nghe về tin tức của cô, tôi không nghĩ tháo mặt nạ xuống cô lại tuổi trẻ mỹ lệ thế này đấy, quá làm ta hâm mộ!”
Sở Triều Dương năm nay 24 tuổi, Mai Văn Lan lớn hơn cô 6 tuổi, năm nay vừa lúc 30.
Khác với tính cách nhiệt tình sang sảng của Mai Văn Lan, Sở Triều Dương có chút chậm thân, đồng thời cũng không có sức chống cự đối với kiểu người nhiệt tình rộng rãi.
Cô cũng cười cười ôm ôm Mai Văn Lan, nói: “Cảm ơn.
” Lại quay mặt đi nhìn về phía Kim lão gia tử: “Kim gia gia khỏe.
”
Kim lão gia tử đặc biệt thích cô gái nhỏ trẻ tuổi ngoan ngoãn như cô, văn văn tĩnh tĩnh, giống như một học sinh nghiêm túc nghe giảng, nhưng ông vẫn nói: “Ở những nơi như Mỹ, nên tranh thì phải tranh, nên đoạt thì phải đoạt, không thể văn nhã như cháu được.
”
Sở Triều Dương liền cười cười nói: “Cháu sẽ nỗ lực.
”
“Nỗ lực thì tốt!” Kim lão gia tử tuy lớn tuổi nhưng khí sắc lại cực tốt, ông giống với Sở Triều Dương, cũng đã sớm bay qua đây, so với Sở Triều Dương còn muốn sớm hơn mấy ngày: “Ông thích những người trẻ tuổi như các cháu nỗ lực! Người Hoa chúng ta muốn có vị thế ở trên thế giới nhất định phải cần có sự nỗ lực của lớp lớp thanh thiếu niên trẻ tuổi.
”
Vội vàng nói chuyện cùng Mai Văn Lan và Kim lão gia tử, Sở Triều Dương không lo về Cổ Duệ Chính, chỉ nhìn hắn một cái, chớp chớp đôi mắt với hắn.
Cổ Duệ Chính cũng nội liễm mà dương môi cười với cô.
Đoàn người bọn họ đi vào phòng tổng thống của Sở Triều Dương, vốn dĩ phòng tổng thổng trông thật rộng rãi, lúc này đây bỗng trở nên chen chúc hơn nhiều.
Bảo tiêu của Kim lão gia tử không tiếng động đứng ở bên người ông, bên ngoài cũng đứng hai người, Kim lão gia tử nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với bọn họ, hai tên bảo tiêu liền an tĩnh đi xuống, đi đến cạnh cửa đứng canh.
Mai Văn Lan đi đến đứng ở trước bộ ‘ lễ phục tiên nữ ’, quay đầu lại dùng tiếng phổ thông không quá sõi hỏi Sở Triều Dương: “Đây là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Valentino sao? Thật là đẹp mắt, rất thích hợp với cô, cô mà mặc lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.
”
“Đúng vậy.
” Sở Triều Dương cũng đi tới, cười nói với Mai Văn Lan: “Đây là Valentino tài trợ, sau khi mặc xong còn phải trả trở về.
”
“Valentino quá không hào phóng rồi, bọn họ có thể trực tiếp đưa cô một cái mà.
” Mai Văn Lan nói giỡn, sau đó quay đầu lại hỏi Kim lão gia tử, “Kim lão, tôi nghe nói ngài tặng Vô Danh một bộ trang sức, ngài có mang đến không, có thể cho tôi mở rộng tầm mắt không?”
Cô ấy nói như vậy thật ra là vì nịnh bợ Kim lão gia tử và châu báu Kim Sinh, làm thiên hậu Đài Loan, có dạng châu báu và lễ phục gì cô ấy chưa từng gặp qua, nhưng mà cùng là nhãn hiệu tài trợ, Valentino chỉ cho mượn lễ phục, không thể làm hỏng được, nếu làm hỏng còn phải dùng giá gốc mua đền, mà Kim lão gia tử lại trực tiếp tặng một bộ châu báu có giá trị hơn 6000 vạn.
So sánh hai cái với nhau, cao thấp thế nào biết ngay.
Nhưng hai cái này lại không giống nhau? Cô không có quan hệ hợp tác với Valentino, mà cô lại là người phát ngôn cho châu báu Kim Sinh ở khu vực đại lúc, cô mang trang sức châu báu Kim Sinh tài trợ đi lên trên thảm đỏ lễ trao giải đỉnh cấp thế giới, đó là tự làm quảng cáo miễn phí cho châu báu Kim Sinh.
Mà Kim lão gia tử hào phóng với Vô Danh như vậy còn do một nguyên nhân nữa, đó chính là bởi vì Vô Danh làm đại ngôn, giá trị thị trường của châu báu Kim Sinh ở đại lục đã tăng mạnh, còn vươn lên đứng ngang hàng với nhãn hiệu châu báu lớn nhất Đài Loan, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường đại lục, hơn nữa còn đang trên đà khuếch trương.
Lúc trước khi Hoàng Hiểu Tuyền thương lượng với ông đã dùng giá trên trời là 3000 vạn* để mời Vô Danh về làm đại ngôn, nhưng Kim lão gia tử cảm thấy giá cả này một chút cũng không quá mức, lấy giá trị con người và lực ảnh hưởng hiện tại của Vô Danh, cái giá này tuyệt đối không có khả năng có thể mời Vô Danh về làm đại ngôn.
*3000 vạn: 108 tỷ
Nếu lần này Vô Danh còn có thể đoạt giải, như vậy giá trị con người của cô lại càng như tên lửa bay lên.
Nhưng chuyện này Hoàng Hiểu Tuyền không dám mơ, ai cũng không dám nghĩ, đại khái cũng chỉ có mỗi chính Sở Triều Dương là dám suy nghĩ một chút.
Hoàng Hiểu Tuyền nói: “Lần này Kim lão gia tử lại đây, không riêng gì vì chuyện tài trợ châu báu cho em.
” Mặt hắn đầy ý cười mà liếc mắt nhìn Kim lão gia tử một cái: “Lão gia tử cũng có một ít nhân mạch và thế lực ở bên Mỹ, Triều Dương, lần này em nhớ cẩn phải thận cảm tạ lão gia tử đấy, vì việc đoạt giải của em, lão gia tử đã bỏ ra sức lực không nhỏ.
”
Kim lão gia tử chỉ vào Hoàng Hiểu Tuyền, ha hả nở nụ cười, nói với Sở Triều Dương: “Không cần cảm tạ, hiện tại chúng ta đang là đối tượng hợp tác của nhau, cháu đoạt giải, ông có tiền lời, chúng ta cùng thắng, ông bỏ ra sức lực sao lại không vì bản thân mình, đúng chứ?”
Nói thì nói như vậy, nhưng việc cảm tạ thì vẫn không thể thiếu được.
Hơn nữa Sở Triều Dương thật sự không nghĩ tới, cư nhiên Kim lão gia tử còn có mối quan hệ ở nơi này.
“Buổi tối hôm nay ông có một lời mời tham dự tiệc tối tư nhân, cháu và A Lan, còn có Hiểu Tuyền nữa, đi cùng nhau đi, ông đưa cháu đi gặp một số bằng hữu cũ của ông, về sau nếu cháu có ý định phát triển ở bên Mỹ, có lẽ bọn họ còn có thể trợ giúp cháu.
” Kim lão gia tử nói.
Đây quả là một bất ngờ khiến Sở Triều Dương cảm thấy ngoài ý muốn, càng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Dương Vân Lam.
Chị không nghĩ tới, Sở Triều Dương mới chỉ rời khỏi truyền thông Tinh Không chưa đến ba năm mà đã có thể quen được người có năng lực như Kim lão gia tử.
Buổi tối Sở Triều Dương không mặc lễ phục của Valentino, mà là mặc một bộ trang phục dự phòng khác.
Lễ phục của Valentino hôm qua mới vừa được người ở chi nhánh New York đưa đến.
Hiển nhiên, đối với ca sĩ tiếng Hoa như Sở Triều Dương, Valentino bọn họ cũng không quá coi trọng, điểm chú ý của bọn họ chủ yếu nằm ở các siêu sao đẳng cấp thế giới hoặc là các diễn viên lưu lượng lớn.
Kim lão gia tử cũng mời Cổ Duệ Chính, nhưng Cổ Duệ Chính lấy cớ mệt mỏi vì phải ngồi máy bay suốt một ngày từ chối, không tham gia yến hội tư nhân này nữa mà nghỉ ngơi ở tại khách sạn.
Đối với quyết định này của hắn, Kim lão gia tử cũng không có miễn cưỡng, ông chủ yếu muốn giới thiệu hai người là Sở Triều Dương và Mai Văn Lan.
Khi xe đi tới cửa biệt thự tổ chức bữa tiệc tư nhân, một nam tử trẻ tuổi bước ra từ bên trong, hắn mặc một thân âu phục đặc chế được cắt may tỉ mỉ khéo léo, ra bên ngoài nghênh đón Kim lão gia tử.
Kim lão gia tử vừa thấy hắn đến, liền nhiệt tình nắm lấy hắn tay, hô: “A Minh!”
Ông quay đầu lại, nói với hai người Sở Triều Dương, Mai Văn Lan đang bước ra từ trong xe: “A Lan, Triều Dương, trước kia hai người đã gặp qua hắn ở Đài Loan.
”
Người đi ra khỏi xe trước là Mai Văn Lan.
Mai Văn Lan cao chừng hơn 1m75, vóc người cao gầy mà đầy đặn, mắt to hai mí, mũi cao, xương gò má cao, môi dày, cả người trông gợi cảm cực hạn, là loại hình người Châu Âu tương đối thưởng thức.
Cô ấy mặc một thân lễ phục màu xanh ngọc lấp lánh, bên ngoài khoác thêm một bộ da lông hồ ly tuyết trắng, ung dung hoa quý, khi cô ấy đi ra từ trong xe, phảng phất như bầu trời đêm đen cũng sáng ngời theo.
Nhưng mà Đỗ Cảnh Minh cũng vẫn chỉ liếc mắt một cái đã bị người xuống xe ngay sau đó hấp dẫn.
Buổi tối Sở Triều Dương mặc một bộ lễ phục gồm có hai phần, bên trên là áo ren thuần trắng dài tay, bên dưới là váy đuôi cá màu đen bao mông, bao vây lấy thân thể đẹp đẽ trẻ tuổi của cô, một mái tóc đen nhánh mượt mà chỉ đơn giản búi thấp sơ qua ở sau ót, vừa không làm người ta cảm thấy quá mức điệu thấp mà có vẻ ảm đạm thất lễ, vừa không giọng khách át giọng chủ, bộ trang phục đơn giản vì cô mà được tôn thêm mấy phần.
Sở Triều Dương vừa nhấc đầu đã bắt gặp ánh mắt nhìn qua của Đỗ Cảnh Minh.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng chỉ có đó thôi, ngủ ngon
_18/7/21_.