Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 130


Đọc truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài – Chương 130


“Tiểu Minh!”
Ở một nơi xa lạ không thân không quen ai, lại vào đúng thời điểm mấu chốt nhìn thấy tiểu Minh, Sở Triều Dương thật đúng như là vừa nhìn thấy người thân, nhìn đôi mắt kia xem, lại còn ngữ khí kia nữa, thật quá nóng bỏng, Đỗ Cảnh Minh nghe thấy không khỏi nghi hoặc, cô nhìn thấy hắn lại cao hứng như vậy hay sao?
Cái phát hiện này làm lòng hắn rung động mạnh mẽ, ngoài ý muốn cảm thấy cao hứng.

“Triều Dương” Từ sau khi thân phận của cô hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, hắn liền không gọi cô là tiểu Dương nữa mà gọi hẳn tên riêng, Triều Dương.

Thật chính thức.

“Quá trùng hợp, anh cũng đến đây?” Mặt Sở Triều Dương tràn đầy kinh hỉ, thật sự cảm thấy không trùng hợp không phải truyện.

Dưới tình huống không hẹn nhau từ trước, cô cư nhiên lại cùng một người gặp nhau đến tận ba lần, đây là duyên phận đến mức nào vậy, tỷ lệ này rốt cuộc nhỏ như thế nào?
Điều này làm cho một người vẫn luôn không tin tưởng cái thứ gọi là duyên phận như cô cũng không khỏi cảm thán, thế giới thật là quá nhỏ.

“Đúng vậy, quá trùng hợp.” Dư quang Đỗ Cảnh Minh đảo qua phía sau Sở Triều Dương, vừa vặn tiếng âm nhạc vang lên, hắn vươn tay: “Có thể may mắn mời cô nhảy một điệu không?”
Sở Triều Dương mới vừa thoát khỏi một hồi đại chiến khốc liệt, lúc này đây vừa vặn có tâm tình, lập tức hứng thú bừng bừng, đặt tay vào lòng bàn tay Đỗ Cảnh Minh.

Lòng bàn tay Đỗ Cảnh Minh khô ráo ấm áp, ngón tay thon dài hữu lực.

Hắn thân cao khoảng 1 mét 83, Sở Triều Dương đi giày cao gót 10 phân, khi đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt vừa vặn ngang với cằm hắn, vừa hơi nhấc mắt lên một chút là có thể nhìn đến cánh môi dày mỏng vừa phải của hắn.

So với màu da trung bình của đàn ông thì hắn thiên trắng hơn, màu môi cũng thập phần đẹp mắt, cánh môi vừa đẹp, hơn nữa cũng rất mọng nước.

Đầu óc Sở Triều Dương ong một tiếng liền thả bay mất rồi, cô cư nhiên lại nảy ra một loại suy nghĩ, nếu hôn lên đôi môi đẹp như vậy, tư vị hẳn là sẽ không tồi.

Cái này suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu liền khiến cô hoảng hốt, đột nhiên nhảy dựng hẳn lên, bước nhảy rối loạn, thiếu chút nữa đã dẫm lên chân Đỗ Cảnh Minh.


“Làm sao vậy?” Tiếng nói của hắn trầm thấp lại êm tai.

Hai người rất gần nhau, thanh âm hắn cơ bản là phát ra ở bên tai cô, hơi thở hơi chút ướt nóng phun vào bên tai, làm lỗ tai cô lập tức hồng hẳn lên.

Lúc này lỗ tai và cổ của cô cực kỳ mẫn cảm, mi mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Đỗ Cảnh Minh, tim nhảy phanh phanh phanh phanh, có chút hoảng loạn.

Cho dù không soi gương cô cũng biết lúc này mặt cô đỏ đến mức nào.

Phản ứng này quá là không ổn rồi, cô nghĩ.

Nghĩ đến đây cô lại có chút uể oải, có cái gì mà mình lại tự đa tình đây? Trước kia thanh danh ở trên mạng của cô không ổn như vậy, còn mang theo một đứa trẻ nữa, tuy rằng cô cũng không cho rằng cuộc đời của mình đến đây là xong, nhưng trên đời này hầu như mọi người đều có thành kiến, sẽ không chấp nhận cô, trước khi biết người ta cảm thấy thế nào với mình, mình lại si mê một người con trai, đây quả là một việc làm ngu xuẩn.

Huống hồ, nếu như hai người không thực sự yêu nhau và người kia không nguyện ý cưng chiều tiểu Trừng Quang, cô không tính toán kết hôn.

Suy nghĩ như vậy, những cái rung động trước đó cư nhiên lại có thể dần dần lặng xuống.

Im lặng một hồi lâu, cô mới nâng đôi mắt lên, ngượng ngùng cười cười với hắn, “Xin lỗi, vừa mới nãy không dẫm vào chân anh chứ?”
Một phút trước cô còn đỏ mặt, rũ mi mắt, không dám nhìn thẳng hắn, thế mà một phút sau cô liền khôi phục trấn định, điều này làm đáy lòng hắn có chút mất mát.

“Không có.” Hắn cười nói.

Đôi mắt hắn giống như là mang theo điện lưu, đối diện gần gũi như vậy thật sự làm cô khó có thể chống đỡ, đành phải làm bộ lơ đãng dời tầm mắt về chỗ khác, rũ mắt nhìn về phía bờ vai của hắn.

Cô quẫn bách hắn tự nhiên là thấy được, trên thực tế hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng của cô, nhưng hắn hiểu ý mà không nói tiếp nữa, hai người cứ thế di chuyển theo điệu nhạc, nhảy xong một vũ điệu.

Bây giờ đang tầm giữa thu, trời còn chưa lạnh cho lắm.


Sở Triều Dương cảm thấy có chút nóng, nhảy xong một điệu, trên người cô đã hơi hơi tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đỗ Cảnh Minh đi cầm ly nước trái cây, đưa cho cô: “Mới vừa nhảy xong một điệu, có chút nóng, muốn đi lên trên ban công hóng gió hay không?”
“Muốn!” Cô cười rất nhẹ rồi gật đầu.

Đỗ Cảnh Minh bỗng nhiên cầm cổ tay của cô, “Đi theo tôi.”
Cô dùng một bàn tay cầm ly nước trái cây, tay còn lại đột nhiên bị hắn cầm lấy làm cô cảm thấy cứ như vừa bị điện giật, “nhiệt độ” vừa mới hạ xuống lại lần thứ hai cao lên.

“Ai!” Mặt cô đỏ lên nhanh chóng, nhẹ nhàng giãy giụa, lại không tránh ra, ngón tay chỉ hơi hơi động một chút, thấy mặt nóng khủng khiếp lại thôi.

Đỗ Cảnh Minh đương nhiên nhận thấy được biến hóa của cô, tâm tình vô cớ nhảy nhót vui sướng.

Hai người vừa đi tới ban công cô lập tức rút tay ra khỏi lòng bàn tay khô ráo ấm áp của hắn, ra vẻ trấn định bước lên ban công, hai tay đè lên lan can ban công, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Gió đêm nổi lên làm tóc cô bay bay, vài sợi rớt xuống cổ làm cô thấy trên cổ có chút ngứa, vì vậy liền duỗi tay vén sợi tóc trên cổ lên.

Phụ kiện đi kèm của cô hôm nay là một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo ở giữa làm tôn lên bộ lễ phục đen không vai ôm ngực của cô.

Dáng người cô tinh tế lả lướt, phập phồng quyến rũ, bộ lễ phục màu đen này làm toàn bộ ưu điểm cơ thể cô lộ lên, sợi dây chuyền mỏng kia dừng lại đúng ở giữa xương quai xanh tinh xảo, càng làm cho da thịt cô trắng thêm vài lần, dáng người thướt tha động lòng người.

Có lẽ là gió đêm có chút lạnh, cô nhẹ nhàng xoa xoa hai tay tuyết trắng, động tác này kỳ thật là có chút tính phòng bị, đối với việc vừa mình động tâm, cô có chút không biết phải làm sao.

Bình tĩnh trong chốc lát, nhiệt độ trên mặt rút đi, nhịp đập của tim bình phục, cô mới dám quay đầu, nhìn về phía người đang đứng song song một chỗ với cô, Đỗ Cảnh Minh.

Mới vừa quay đầu lại, ánh mắt chạm phải đôi mắt của hắn.


Ban đêm gió lạnh hiu hiu thổi, ánh trăng mềm nhẹ chiếu xuống, bên tai mơ hồ truyền ra tiếng nhạc của yến hội.

Sở Triều Dương cứ như vậy mà nhìn vào đôi mắt của hắn, bỗng nhiên cô có loại cảm giác dường như sa vào trong đó rồi sẽ khó có thể tự kềm chế lại được, tựa hồ đã thật lâu, lại tựa hồ như chỉ trong một cái chớp mắt, cô liền làm bộ rất bình thường dời tầm mắt của mình đi, nhìn về phong cảnh phía trước ban công.

Một lát sau, chỉ nghe hắn nói: “Nhân sinh tứ đại hỉ, cửu hạn phùng cam lộ, tha hương ngộ cố tri*.”
*Cuộc đời có tứ đại hỉ (bốn điều may mắn):
Cửu hạn phùng cam lộ;
Tha hương ngộ cố tri;
Động phòng hoa chúc dạ;
Kim bảng đề danh thì.

Dịch nghĩa:
Hạn hán lâu ngày bỗng có trận mưa rào ngọt như nước cam lồ.

Tha hương nơi đất khách quê người bỗng gặp được người quen cũ.

Đêm động phòng hoa chúc (đêm tân hôn)
Lúc thấy tên mình trên bảng vàng (đỗ tiến sỹ).

Sở Triều Dương không biết nghĩ đến cái gì, phụt một tràng tiếng cười, không khí kiều diễm vừa rồi trong nháy mắt bị phá hư không còn một mảnh.

“Nghĩ đến cái gì thế?” Hắn quay mặt đi, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn càng thêm vẻ thanh tuyển tao nhã.

Cô cười, mi mắt cong cong mà nói: “Tôi nghĩ đến nhân sinh tứ đại bi (bốn điều bi thảm nhất của đời người).”
Cô cũng quay mặt đi, hai người song song đứng chung một chỗ, sát gần nhau, lúc này nếu đứng đối diện với nhau thì xa lắm hai người mới cách nhau 1 mét.

“Thế tứ đại bi là gì?”
“Hạn hán lâu ngày gặp mưa rào —— một giọt.” Cô nói xong liền không nhịn được nữa mà nở nụ cười trước “Xa quê hương gặp bạn cũ —— chủ nợ.”
Đỗ Cảnh Minh cũng nở nụ cười theo, nghĩ đến việc năm ngoái mua lắc tay cho cô, đến nay còn chưa dám tặng, liền không khỏi bật cười.

Hắn rất muốn xoa xoa tóc cô, hỏi cô có phải vẫn luôn thích phá vỡ bầu không khí như vậy không.


Nhưng ngón tay khẽ nhúc nhích, vẫn khắc chế cổ xúc động này xuống.

Kết thúc buổi tiệc tối, ngày hôm sau, Hoàng Hiểu Tuyền liền mang Sở Triều Dương đi chụp quảng cáo.

Sở Triều Dương làm đại ngôn chính là trang sức đại diện cho phái nữ, vòng cổ đeo hôm nay cũng chính là chiếc tối hôm qua đeo khi tham gia tiệc tối, một bộ trang sức kim cương định chế.

Mà bộ trang sức kim cương này cũng chính là món quà châu báu Kim Sinh tặng cho Sở Triều Dương.

Lần quay này chỉ có một tập nhưng trang sức phải thay đổi vài bộ.

Quay quảng cáo xong, năm ngoái còn không có cơ hội đi chơi Disney*, lần này rốt cuộc có thể mang tiểu Trừng Quang đi chơi rồi.

*Disneyland Đài Loan được xây dựng từ năm 1996 mà Disneyland Trung Quốc (ở Thượng Hải) đến tận năm 2016 mới có, chị Dương xuyên vào đầu thế kỷ 21 thế nên là nếu như muốn đi Disney chỉ có thể sang Đài đi thôi nha.

Tiểu Trừng Quang năm nay đã hơn ba tuổi, bé cao đến đùi của cô, nếu năm ngoái đi đường còn thường thường té ngã, năm nay đã có thể chạy có thể nhảy, thậm chó còn biết chơi cả bóng đá.

Sở Triều Dương cũng không cần vẫn luôn bế bé nữa mà chuyển sang nắm tay bé.

Cổ tay của bé vẫn được đeo lên một chiếc vòng đi lạc như cũ, Đỗ Cảnh Minh ở trên xe nhìn cô nghiêm túc đeo vòng lên tay tiểu Trừng Quang dường như sợ thằng bé đi lạc, một chiếc vòng ở trên cổ tay tiểu Trừng Quang, một chiếc vòng ở trên cổ tay cô, một lớn một nhỏ lớn lên có khuôn mặt rất giống nhau, đều đang mang thái độ nghiêm túc.

Bọn họ quả thực là rất nghiêm túc đối với việc đi chơi này.

Mùa này, người tới Disney Đài Loan du ngoạn rất nhiều, mỗi một nơi vui chơi đều có rất đông người xếp hàng.

Không biết Đỗ Cảnh Minh đã sử dụng biện pháp gì mà dọc theo đường đi bọn họ đều rất thuận lợi, không phải chờ lâu, thế giới điện ảnh viễn tưởng 3D, vườn hoa muôn màu, thám hiểm đảo hải tặc..

Về sau, cô còn mải chơi đến mức quên luôn mình đang là minh tinh, dứt khoát gỡ khẩu trang xuống, đứng trong vườn hoa chụp ảnh chung với tiểu Trừng Quang, vịt Donald, chuột Mickey, Minnie..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.